Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 286

Phương Giải càng đi tới gần Hồng Tụ Chiêu, lông mày càng nhíu chặt vì tiếng mắng chửi bên trong. Phương Giải nghiêng tai nghe ngóng, nhưng không nghe thấy thanh âm của Tức đại nương, Tức Chúc Tâm hay là lão già què. Hắn không nhịn được có chút ngạc nhiên. Người này gây rối ở Hồng Tụ Chiêu như vậy mà không bị ai ném ra ngoài.

Kỳ thực lúc ở bên ngoài, Phương Giải đã nhận ra tiếng mắng chửi của người kia. Hắn mới gặp y buổi sáng, nên vừa nghe là nhận ra luôn.

Khi đi vào, Phương Giải mới chợt nhớ tới, hôm nay Tức đại nương, Tức Chúc Tâm cùng với lão già què, lão bản nương đều đã vào cung gặp mặt Thánh. Hôm qua lúc tới Hồng Tụ Chiêu, Tiểu Đinh Điểm có nhắc tới chuyện này. Hình như không chỉ là Hoàng thượng muốn gặp mấy người đó, nghe nói cả Hoàng hậu cũng mở yến tiếc để đón mấy người.

Tức đại nương và Tức Chúc Tâm đều không ở đây, lão già què cũng không ở đây, khó trách Lục Âu cố tình gây sự mà không bị ai đuổi ra ngoài.

Sắc mặt của Tiểu Đinh Điểm đã trắng bệch vì tức giận, cái mũi lấm tấm mồ hôi. Có thể nhìn ra được nàng thực sự phẫn nộ, nên bộ ngực đã dần thành hình kia mới phập phồng.

- Ngươi nói thêm câu nữa cho ta nghe xem?

Tiểu Đinh Điểm tức giận chỉ vào cái mũi của Lục Âu, nói.

- Kỹ nữ!

Lục Âu cười lạnh:

- Tiện nhân chính là tiện nhân, có phải ngươi thích lão tử chửi ngươi là kỹ nữ hay không? Không thể tưởng được mới nhỏ tuổi như vậy đã lẳng lơ con mẹ nó rồi. Tới đây, hôm nay cùng ta ngủ một giấc, ta nhìn xem rốt cuộc ngươi lẳng lơ như thế nào. Tiểu nha đầu tuy không lớn tuổi lắm, nhưng dáng người đã phát dục đầy đủ, ta thích nhất là những cô nàng như ngươi. Lão tử rất muốn xem lúc ngươi dục tử dục tiên sẽ kêu cái gì!

- Vô sỉ!

Tiểu Đinh Điểm mắng một câu, chân nhún một cái, tung chưởng vào mặt Lục Âu. Lục Âu biến sắc, lập tức giận dữ. Y không ngờ một nữ tử chỉ biết ca múa cũng dám động thủ với mình. Nếu đặt ở Tây Nam, nữ tử như vậy đã bị y hạ lệnh trói lại, rồi để thân binh luân phiên làm nhục rồi.

- Tiện nhân!

Lục Âu bắt lấy tay của Tiểu Đinh Điểm, hai mắt lạnh lùng nhìn nàng, mắng:

- Thực cho mình là một kẻ khó lường? Nếu làm nghề này thì đừng giả trang thanh cao làm gì!

Tiểu Đinh Điểm đại nộ, tung cước vào hạ bàn của Lục Âu. Lục Âu lùi về phía sau. Y giận tím mặt vì một cước âm tàn này của Tiểu Đinh Điểm. Một cước này nếu đá trúng, chỉ sợ đời này y đừng hòng làm nam nhân rồi. Tuy võ nghệ của Tiểu Đinh Điểm không tầm thường, nhưng nàng hiển nhiên không phải là đối thủ của Lục Âu. Dù thiên phú của nàng không tệ, nhưng bị mất việc vặt trong Hồng Tụ Chiêu quấn thân, nên không có thời gian tu hành. Vả lại nàng không phải là người si mê với tu hành, luyện chút công phu chỉ là để bảo vệ bản thân mà thôi.

Lục Âu là thân binh của La Diệu, hơn nữa luyện được bản lĩnh giết người ở sa trường, tất nhiên không để Tiểu Đinh Điểm vào mắt. Y túm được vạt áo phía trước của Tiểu Đinh Điểm, giơ tay tát vào mặt nàng một cái.

- Muốn đánh lão tử? Ngươi có bản lĩnh đó không?

Y nâng Tiểu Đinh Điểm lên, ném mạnh ra ngoài cửa.

Vừa lúc đó, Phương Giải đi vào cửa chính.

Hắn vừa bắt gặp Lục Ấu tát Tiểu Đinh Điểm, còn chưa kịp ra tay, Tiểu Đinh Điểm đã bị Lục Âu ném ra ngoài rồi. Phương Giải vươn tay ôm lấy Tiểu Đinh Điểm, nhẹ nhàng buông xuống. Hắn cúi đầu nhìn cái má sưng đỏ của Tiểu Đinh Điểm, nhìn nước mắt đảo quanh trong mắt nàng, trong lòng sinh ra sát ý.

- Có đau không?

Hắn vuốt ve mặt Tiểu Đinh Điểm, Tiểu Đinh Điểm thấy là Phương Giải, không nhịn được khóc lớn. Nàng nhào vào ngực Phương Giải, nước mắt tuôn như suối. Phương Giải có thể cảm nhận được nàng không ngừng run rẩy, bả vai gầy yếu bởi vì phẫn nộ và xấu hổ mà giật giật.

Phương Giải đỡ lấy Tiểu Đinh Điểm, giúp nàng ngồi xuống một bên.

- Để ta xem…

Phương Giải nhìn má nàng, lập tức thấy một dấu tay màu đỏ in trên đó.

Phương Giải hít sâu một hơi, vỗ vai Tiểu Đinh Điểm sau đó đứng thẳng dậy. Hắn chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh như băng.

- Tiểu Phương đại nhân?

Lục Âu nhìn thấy Phương Giải, không khỏi sửng sốt. Vốn định phát hỏa, lại nghĩ tới lời khuyên của Diệp Cận Nam, y nhịn cơn tức, chắp tay nói:

- Thật không ngờ Tiểu Phương đại nhân cũng là người phong lưu, hơn nữa còn biết thương hương tiếc ngọc. Nếu kỹ nữ này…nữ tử này là người quen của Tiểu Phương đại nhân, vậy thì ta không so đo với sự vô lễ của nàng ta nữa.

Phương Giải vừa đi về phía trước, vừa gật đầu, sau đó mỉm cười hỏi:

- Cần ta nói lời cảm ơn không?

- Không cần khách khí!

Lục Âu thấy Phương Giải mỉm cười, nên không để ý cho lắm. Hắn không biết gì về Phương Giải. Nếu đám người Đại Khuyển, Trầm Khuynh Phiến ở đây, nhất định biết được Phương Giải đã thực sự nổi giận. Một khi hắn thực sự nổi giận, hắn sẽ cười.

- Nếu Tiểu Phương đại nhân quen biết nàng ta, vậy thì ta không để ý tới nữa. Một ca vũ hành, còn cho mình là liệt nữ trinh tiết. Nữ tử này vui đùa một chút cũng tạm được, Tiểu Phương đại nhân nói có đúng không? Ở Tây Nam bọn ta, những nữ nhân ở trong ca vũ hành, cho dù quỳ xuống cởi áo trước mặt ta, ta cũng chưa chắc để ý tới.

- Đúng vậy.

Phương Giải khẽ cười nói:

- Ngươi là Ngũ Phẩm Nha tướng của triều đình, trong mắt ngươi, nàng bất quá chỉ là kỹ nữ mà thôi.

- Ừ!

Lục Âu gật đầu:

- Bị mất hết cả hứng thú, chả thú vị gì. Không quấy rầy Tiểu Phương đại nhân tìm thú vui nữa, ta cáo từ trước.

- Ừ.

Phương Giải gật đầu nói một chữ, sau đó mỉm cười hỏi:

- Ngươi muốn đi ra ngoài như thế nào?





Nghe thấy câu này, Lục Âu hơi sửng sốt:

- Tất nhiên là đi bộ ra ngoài rồi, còn đi kiểu gì nữa?

- Không, không.

Phương Giải lắc đầu:

- Ngươi là Ngũ Phẩm tướng quân dưới trướng của Đại tướng quân La Diệu Tây Nam, sao có thể như người bình thường được? Người bình thường tất nhiên là đi bộ ra ngoài, nhưng ngươi có thân phận tôn quý như vậy, đương nhiên phải không giống bình thường một chút.

- Ngươi có ý gì?

Lục Âu biến sắc.

Phương Giải không nói chuyện, đi tới trước mặt Lục Âu, đánh giá Lục Âu vài lần. Thực ra dáng người của Lục Âu khá cân đối, lưng hổ eo vượn, hơn nữa tướng mạo không tầm thường. Nhìn có vài phần khí thế uy phong lẫm lẫm. Cho nên Phương Giải không nhịn được thở dài:

- Đáng tiếc…

- Đáng tiếc cái gì?

Lục Âu hỏi.

Phương Giải không trả lời, mà rất nghiêm túc hỏi Lục Âu:

- Ở Tây Nam Lục tướng quân giết vô số kẻ địch, chắc làm không đếm hết phải không? Xin hỏi Lục tướng quân, tu vị của ngươi mấy phẩm?

- Lục Phẩm!

- Vậy thì càng đáng tiếc.

Phương Giải lắc đầu thở dài:

- La Đại tướng quân chắc rất đau lòng đây.

Nói xong câu đó, hắn tung một quyền mạnh mẽ về hướng mặt Lục Âu. Lục Âu kinh hãi, nhưng kinh nghiệm chiến trường giúp y kịp thời phản ứng. Y nghiêng đầu một cái, vặn người, sau đó tung quyền đánh về phía ngực Phương Giải. Mặc dù y xuất thân thân binh, nhưng vì là trung khuyển của La Văn, nên được La Diệu chỉ điểm vài lần. Hơn nữa trải qua hàng trăm trận chiến, kinh nghiệm thực chiến của y còn phong phú hơn cả người tu hành Lục Phẩm cùng cấp.

Cú đấm của Phương Giải bỗng nhiên quay trở về với góc độ khó tin, nắm lấy cú đấm phải của Lục Âu, vặn một cái. Lục Âu biến sắc, nâng quyền trái đánh vào mắt Phương Giải. Trên nắm tay có tiếng sấm nổ ầm ì, hiển nhiên y đã thực sự nổi giận, đã dùng tới nội kình. Nội kình bao bọc nắm đấm của y, khiến bàn tay y còn cứng hơn cả sắt thép.

Nhưng

Chiến đấu cận thân, Phương Giải từng sợ qua ai?

Tay kia của hắn cũng nâng lên, chuẩn xác nắm lấy quyền trái của Lục Âu. Hai nắm tay của Lục Âu đều bị Phương Giải bắt lấy, cố gắng rút ra nhưng không rút ra được. Nắm tay giống như bị hãm sâu vào vũng bùn, càng giãy dụa càng vùi sâu. Y giận dữ, giơ chân lên đá về hướng Phương Giải, nhưng tốc độ của y làm sao bằng được Phương Giải. Chân của y mới nhấc lên, đầu gối của Phương Giải đã tới bụng của y rồi.

Bịch một tiếng!

Một gối này của Phương Giải làm cả người Lục Âu bật lên, sắc mặt biến thành màu gan lợn vì đau đớn.

Phương Giải lại kéo mạnh hai tay xuống phía dưới một cái.

Cả thân hình của Lục Âu đập mạnh xuống đất. Gạch đá cứng rắn bị vỡ thành nhiều mảnh. Lục Âu rên rỉ một tiếng, không nhịn được phun ra máu tươi. Một chiêu thúc đầu gối vừa nãy của Phương Giải cực kỳ mạnh mẽ. Kiểu đánh nhau này không cần quá nhiều kỹ xảo, cho dù lưu manh đầu đường cũng có thể sử dụng thuần thục.

Nhưng lực lượng cơ thể của Phương Giải không giống người thường. Lục Âu cũng vì sơ suất khinh địch, nêu thua trong một chiêu. Đau đớn này khiến cho y bất tỉnh.

Phương Giải cúi người nhấc Lục Âu lên, căn bản không cho Lục Âu thời gian thở dốc. Lục Âu là cao thủ Thất Phẩm xuất thân từ quân vũ, nếu không phải ngay từ đầu không đề phòng Phương Giải, thì Phương Giải đã không dễ dàng khống chế y như vậy. Nếu đã chiếm được tiên cơ, Phương Giải sao có thể để cho đối thủ có thời gian hồi phục?

Từ trước tới nay, Phương Giải là người nếu muốn đánh thì liền đánh, sẽ không giả bộ quân tử gì đó.

Sau khi nhấc Lục Âu lên, Phương Giải lại ném mạnh xuống đất, lại nhấc, lại ném. Liên tục ba lượt, y dẫm lên chân trái của Lục Âu, nghiền một cái. Rắc, xương đùi chân chân trái của Lục Âu lập tức gãy đoạn. Sau đó lại một cước, giẫm gãy mấy cái xương sườn của Lục Âu.

Hắn cúi người nhấc Lục Âu lên, tung một đấm vào bụng Lục Âu.

Một quyền này có lực cực lớn, Lục Âu ngay lập tức phun ra một búng máu.

Phương Giải nắm lấy tóc của Lục Âu, kéo như kéo một con chó chết tới trước mặt Tiểu Đinh Điểm, nhìn thiếu nữ đã khóc như mưa, nhìn dấu tay sưng đỏ trên má nàng, Phương Giải ôn nhu hỏi:

- Đủ chưa? Nếu không ta tiếp tục đánh.

Tiểu Đinh Điểm hơi sửng sốt, không biết nên nói cái gì.

Hai thân binh của Lục Âu đều si ngốc. Lúc hai người kịp phản ứng thì Phương Giải đã đánh Lục Âu xụi lơ trên mặt đất rồi. Hai người do dự một lát, cúi đầu thương lượng vài câu, một người tiến lên muốn ngăn cản Phương Giải, một người quay đầu chạy đi.

- Tiểu Phương đại nhân…xin hạ thủ lưu tình.

Thân binh kia chắp tay cầu khẩn.

Phương Giải nhìn y, nói:

- Tướng sĩ của Tả Tiền Vệ các ngươi đều tác oai tác quái ở Tây Nam như vậy sao? Xem ra bệ hạ phái ta tới Tây Nam một chuyến, không phải là không có lý do.

Thân binh kia còn chưa kịp nói gì, Lục Âu bị Phương Giải xách lên vừa phun ra máu vừa mắng:

- Ta dm con mẹ nhà ngươi…lão tử là Ngũ Phẩm tướng quân dưới trướng la Đại tướng quân, ngươi dám đánh ta…nếu ở Tây Nam, lão tử…lão tử đã băm xác ngươi cho heo ăn rồi.

- Ngũ Phẩm tướng quân…rất lớn nhỉ?

Phương Giải cười lạnh, vứt Lục Âu xuống đất. Hắn ngồi xổm xuống, quay đầu hỏi Tiểu Đinh Điểm:

- Vừa rồi y dùng tay trái tát muội à?

Tiểu Đinh Điểm theo bản năng gật đầu.

Phương Giải ừ một tiếng, tùy tiện nhấc một viên gạch, đè tay trái của Lục Âu xuống, rồi cầm viên gạch đập mạnh xuống. Chát một tiếng, máu thịt lập tức bắn ra. Chỉ một lúc, các ngón tay của Lục Âu đều bị dập nát. Phương Giải căn bản không có ý dừng lại, cứ tiếp tục đập, máu thịt tung tóe khắp nơi. Không bao lâu, tay trái của Lục Âu đã bị đập lầy bầy, huyết nhục mơ hồ.
Bình Luận (0)
Comment