Phương Giải không có tâm tình thảo luận với Đại Khuyển về vấn đề một tháng đau mấy lần. Hắn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, cẩn thẩn ngẫm nghĩ những lời Mộc Tiểu Yêu vừa nói. Hắn luôn cảm giác trong lúc mơ hồ mình hiểu ra cái gì đó, nhưng Mộc Tiểu Yêu nói tuy đơn giản lại giống như một tầng sương mù che phủ. Thực ra Phương Giải cũng biết tầng sương mù kia là cái gì. Bởi vì không thể tu hành, cho nên nhìn không ra bản chất của tu hành.
Đoàn xe của Hồng Tụ Chiêu đã dừng lại nấu cơm. Các nàng ăn cơm chưa từng mời ba người Phương Giải. Chỉ có lão già què bất chợt tới tìm Mộc Tiểu Yêu nói chuyện một lúc. Mộc Tiểu Yêu luôn biểu hiện xa cách. Từ lúc rượu Tây Bắc Thiêu trong hồ lô của lão già què hao hụt nhanh chóng, lão già què cũng liền ít tới.
Mỗi lần nhìn thấy vẻ xa cách của Mộc Tiểu Yêu với lão già què, trong lòng Phương Giải liền tức giận. Rất muốn thay lão già què hung hăng đánh vào mông nàng vài cái. Ở trong mắt Phương Giải, việc đó giống như một người giàu không hiểu được sự gian nan của người nghèo vậy. Rất nên ăn đòn.
Hắn không thể tu hành, mà Mộc Tiểu Yêu lại là thiên tài tu hành. Còn có một sư phụ là Cửu Phẩm cường gia sốt ruột dạy nàng, vậy mà nàng còn không cam tâm tình nguyệnĐây là khác biệt, khiến cho đôi lúc Phương Giải nghĩ tới liền thổn thức không thôi.
Sẽ đau.
Phương Giải nghĩ tới chỗ mấu chốt này.
Hắn chưa bao giờ cảm giác tới sự đau đớn do kinh mạch bên trong mở rộng kia. Nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được cảm giác đó. Hắn ngồi trên bãi cỏ sườn núi, phía sau là cỏ lau, hắn nhắm mắt tưởng tượngLà một người không thuộc thế giới này, trước kia Phương Giải đọc không ít những tiểu thuyết mạng hư ảo. Bên trong miêu tả đủ kiểu tu hành. Tóm lại là một việc rất kích thích, rất sướng.
Nhưng vì sao ở thế giới này, sự đau đớn sẽ đi theo tu hành cả đời?
Khí Hải có nội kình, quán thông tứ chi bách hải.
Hắn nhắm mắt lại, ảo tưởng Khí Hải rốt cuộc có hình dáng như thế nào. Những thứ chỉ tồn tại trong lời nói, thì rất khó để tưởng tượng ra hình dáng của nó. Chẳng hạn như bên trong đan điền mỗi người đều tồn tại Khí Hải. Chỉ sợ ngay cả lão lang trung làm nghề y cả đời cũng không dám nói rằng mình biết nó có hình dạng như thế nào.
Khí Hải vô hình, nội kình vô hình. Nhưng những thứ vô hình đó lại khiến thân thể hữu hình trở nên cường tráng. Một khi kình khí trong Khí Hải có thể lưu thông tới tứ chi bách hải, thì sẽ thay đổi kinh mạch, rèn luyện huyết nhục. Khiến người đó mạnh tới mức dùng tay không cũng có thể dễ dàng giết chết hổ báo. Nghe nói Đại tướng quân của Tả Tiền Vệ Đại Tùy La Diệu lúc đánh Ung Châu mười lăm năm trước, từng đập ba người tu hành Bát Phẩm cuối cùng của Hoàng Tộc Thương Quốc thành thịt nát.
Trong đó có một Phù Sư Bát Phẩm thượng.
Phù Sư Bát Phẩm thượng tuyệt đối là cường giả khó gặp ở cả thế giới này. Nghe nói Phù Đạo tu hành vượt qua Bát Phẩm, đã có thể ảnh hưởng tới sự thắng bại của một trận chiến có quy mô nhỏ. Trên thực tế, năm đó Phù Sư Bát Phẩm thượng chính là người trông coi cửa Hoàng thành Ung Châu, chặn lại mấy trăm chiến binh tinh nhuệ của Đại Tùy tấn công. Mấy trăm chiến binh tinh nhuệ tấn công nhiều lần mà không thể vào được.
Một tấm phù biến thành lửa, đốt hơn mười binh lính Đại Tùy thành tro tàn.
Một tấm phù biến thành điện, phá nát lá chắn trong tay binh lính Đại Tùy. Thậm chí cương đao sắc bén cũng bị nung tới đỏ bừng, căn bản không thể cầm được.
Một phù biến thành đá, hàng chục viên gạch chợt thay đổi hình dạng, biến thành những viên đá bén nhọn đâm xuyên qua lá chắn của binh lính Đại Tùy, cướp đi tính mạng của mười người.
Một Phù Sư Bát Phẩm phòng thủ ở cửa thành, mấy trăm binh lính Đại Tùy được huấn luyện nghiêm chỉnh lại không thể tới gần. Quân đội lập tức điều tới hai tướng lãnh có tu vị Thất Phẩm. Hai ngươi liên thủ, nhưng cũng không thể đỡ được ba đạo phù. Một người bị cự thạch đập nát, một người bị lửa đốt thành than.
Cũng chính nhờ có vị Phù Sư này bảo vệ cho cửa thành cuối cùng, Hoàng Đế Thương Quốc mới có cơ hội chạy ra khỏi cung thành. Cho dùkết cục hắn vẫn bị La Diệu sai người dùng dây thừng buộc cổ chết.
Biết được Hoàng Đế đã ra khỏi thành, vị Phù Sư kia đang chuẩn bị rút đi, thì đại tướng quân La Diệu tới.
Cảm nhận được sát ý lạnh như băng của La Diệu, vị Phù Sư căn bản không dám giữ lại thực lực. Phù thứ nhất biến thành năm cây mâu bay nhanh như tia chớp, dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được lao tới trước ngực La Diệu. Phù thứ hai biến thành hai cự thạch nặng ngàn cân, bỗng xuất hiện ở hai bên người La Diệu, giống như hai cánh cửa đá nặng nề đóng lại. Phù thứ ba biến thành một bức tường lửa. Lửa đốt hừng hực chắn trước người vị Phù Sư. Vị Phù Sư này phóng xong ba đạo phù liền lập tức xoay người bỏ chạy.
Ánh mắt của La Diệu vẫn nhìn thân ảnh lờ mờ chạy trốn phía sau tường lừa kia.
Hai khối cự thạch ầm ầm lao tới, La Diệu không né không tránh. Cự thạch đập mạnh vào người hắn, sau đócự thạch vỡ vụn, biến thành đá sỏi rơi xuống mặt đất. Cự thạch cứng rắn, lại không thể tạo bất kỳ thương tổn nào lên La Diệu. Phù thứ hai là tia chớp lao tới, La Diệu vẫn không né không tránh, thậm chí bước chân không hề dừng lại. Vẫn trầm ổn đi từng bước từng bước một.
Tia chớp bắn vào ngực La Diệu, sáng rực lên một cái, lập tức tiêu tán.
La Diệu vẫn đi về phía trước, chỉ là quần áo trên người đã bị thiêu cháy. Dưới ánh mắt trời, làn da nâu như cổ đồng hiện ra ánh sáng băng lãnh của kim loại.
Cự thạch nát, tia chớp lạc.
La Diệu ra tay, cách tường lửa tung ra một quyền.
Sau đó hắn nhìn cũng không nhìn xoay người rời đi, thậm chí không có nói câu nào.
Đợi tường lửa tan biến, binh lính Đại Tùy tìm thật lâu ở cửa thành cũng không tìm thấy vị Phù Sư Bát Phẩm thượng. Mãi đến khi xông vào cửa thành, mọi người mới kinh ngạc phát hiện. Thì ra thi thể của vị Phù Sư kia đã dính vào thềm đá của đại điện hoàng cung. Từ cửa thành đến thềm đá, ít cũng phải năm mươi mét.
Cũng không biết vị Phù Sư kia chạy năm mươi mét rồi bị một quyền cách không nện trúng, hay là một quyền đánh văng hắn bay xa năm mươi mét.
Phương Giải nghe được chuyện xưa này lúc tới thành Đại Lý của Nam Yến. Mỗi lần nhớ tới một quyền đầy khí phách của La Diệu, trong lòng hắn không thể nào bình tĩnh được. Dù Phương Giải thấy chuyện xưa đó khẳng định khuếch đại lên không ít, nhưng không ảnh hưởng tới quyết tâm coi La Diệu làm mục tiêu của Phương Giải.
La Diệu không thể tu hành, hắn cũng không thể.
Kình khí vô hình, cũng có thể hữu hình.
Không cảm giác được Khí Hải...
Phương Giải chậm rãi mở mắt ra, nhìn lên trờiHắn không suy nghĩ thêm nữa, thân thể con người vốn là vũ khí mạnh nhất mà.
Đang lúc Phương Giải tự nói với lòng mình buông tha cho việc tu hành Khí Hải, thì trong cỗ cỗ xe ngựa thứ hai của Hồng Tụ Chiêu, một đôi tay trắng nõn đang cầm chén ngọc bỗng dừng lại ở không trung. Nhịn không được nhìn về hướng của Phương Giải. Ánh mắt của nàng giống như xuyên thấu qua thùng xe ngựa, tựa hồ như nhìn thấy được gì.
Nàng buông chén ngọc xuống, mỹ mâu nhìn Tức đại nương đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tức đại nương khẽ cười cười, lắc đầu: - Có Lạc gia ở đây, không sao.
Bàn tay ngọc chậm rãi nâng chén ngọc lên, chén ngọc tiếp xúc với đôi môi đỏ mọng của nàng: - Lần nàycó vẻ như Lạc gia không ứng phó được.
Tức đại nương khẽ giật mình, đứng dậy, mở một cái hộp bằng gỗ tử đàn được thiết kế tinh tế, sau đó lấy ra một vật.
- Mười năm rồi không dùng, không biết còn có tác dụng không.
Thanh âm của nàng có chút tiêu điều, giống như nhớ lại cái gì đó.
Chính vào lúc này, Mộc Tiểu Yêu đang nằm ngủ trong xe ngựa, bỗng ngồi bật dậy. Sắc mặt của nàng thay đổi, nhảy từ xe ngựa xuống. Chỉ nhoáng cái, nàng đã đứng bên cạnh Phương Giải.
Phương Giải nhìn thấy Mộc Tiểu Yêu xuống xe, hơi sững sờ một chút, cười cười nói: - Sao thế, lẽ nào ngươi ngoại trừ có thể cảm giác tới thực lực của cao thủ, còn có thể cảm giác được ta vừa đưa ra một quyết tâm khó lường? Có phải bởi vì quyết tâm này của ta đã khiến không khí xung quanh phát sinh biến hóa, tạo thành một luồng khí?
- Tới Hồng Tụ Chiêu bên kia.
Mộc Tiểu Yêu không để ý tới lời tự giễu của Phương Giải, biểu lộ rất ngưng trọng: - Đi ngay lập tức!
Không biết từ khi nào, Đại Khuyển cũng từ trong bụi cỏ chui ra. Hắn đứng ở bên cạnh Mộc Tiểu Yêu, nhìn về hướng nam, lông mày nhíu lại.
- Sát khí quá nồngchúng ta căn bản không ngăn được.
Lúc này Phương Giải mới phát hiện, Đại Khuyển đã đeo sẵn bao tay. Mà dải băng màu đỏ một mực không biết Mộc Tiểu Yêu cất ở chỗ nào, giờ đã quấn quanh bờ eo của nàng.
- Không cảm giác ra người đặc biệt mạnh.
Mộc Tiểu Yêu nhìn Đại Khuyển, nghi hoặc nói một câu.
- Đây là lần thứ hai qua nhiều năm, ta ngửi thấy sát khí nồng nặc như vậy. Ta thực sự không dám tưởng tượng, người tí nữa sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta, trên tay rốt cuộc đã nhúng bao nhiêu máu, đã giết bao nhiêu nhân mạng. Tiểu Yêukhông sợ ngươi chê cười, hiện tại chân ta đang run lên. Nếu không chúng ta tới chỗ Hồng Tụ Chiêu bên kia? Lão già què đó mạnh một cách biến thái, có lẽ lão ấy ngăn đượcnếu không ngăn được, chúng ta lập tức bỏ chạy.
- Ừ!
Mộc Tiểu Yêu không nói thêm gì nữa, xách đai lưng của Phương Giải xoay người chạy về bên kia.
Lúc ba người bọn họ còn cách đoàn người Hồng Tụ Chiêu chừng trăm mét, thì thấy lão già què đã đứng ở ngoài cùng đội ngũ. Ông ta cầm hồ lô rượu cực lớn trong tay, ánh mắt nheo lại.
Phương Giải không cảm thấy bị Mộc Tiểu Yêu xách đai lưng mang theo là một việc xấu hổ. Tự nhiên mà đứng ở đằng sau lão già què.
Sau khi đứng vững, ngẫm nghĩ một lúc, lại lùi lại mấy bước, đứng đằng sau một chiếc xe ngựa.
Lão già què hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khinh thường.
- Như thế nào, có cảm giác được không?
Hắn hỏi Mộc Tiểu Yêu.
- Một người Lục Phẩm, mười hai Tứ Phẩm. Còn lại đều không cao hơn Nhị Phẩm, phần lớn là Nhất Phẩm.
Lão già què gật đầu nhẹ, sắc mặt vẫn nghiêm túc.
Phương Giải nhịn không được hỏi: - Nếu phần lớn là Nhất, Nhị Phẩm, vì sao các ngươi lại như lâm đại địch vậy?
Mộc Tiểu Yêu nhìn chăm chú ở hướng xa xa, nhẹ nhàng nói: - Hơn năm trăm người.
..
..
Không phải là Phương Giải chưa từng thấy tràng diện hùng vĩ của mấy trăm nam nhân xuất hiện cùng một lúc. Đời trước xem phim xã hội đen, mấy trăm người tụ tập lại đã khiến cho người ta thích thú. Nhất là khi tất cả mọi người mặc cùng một trang phục. Dù chỉ là mấy chục người tụ lại, cũng rất có khí thế.
Ở Phan Cố, hắn là một thám báo hợp cách.
Phan Cố có tám trăm biên quân. Việc mà Phương Giải thích làm nhất, chính là lúc biên quân huấn luyện, tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn biên quân xếp hàng chỉnh tề thao luyện. Tám trăm người tưởng là không nhiều, nhưng khi tận mắt nhìn thấy tám trăm người ăn mặc thống nhất tập luyện đều nhịp, sẽ chính thức cảm nhận được bốn chữ Lực lượng ngưng tụ.
Ở Phan Cố ba năm, Phương Giải vẫn cảm thấy lúc tám trăm biên quân tập kết là một việc rất phong cách. Chiến lực của biên quân Đại Tùy rất mạnh. Trong thành Niết Bàn ở bên kia dãy núi Lang Nhũ có chừng hai nghìn kỵ binh. Bởi vậy đủ biết người của đế quốc Mông Nguyên coi trọng biên quân Đại Tùy như thế nào.
Phương Giải không phải là người không có kiến thức. Ít nhất thường xuyên thấy tám trăm biên quân tập luyện.
Nhưng lúc năm trăm người mà Mộc Tiểu Yêu vừa nói kia xuất hiện ở trước mặt Phương Giải, hắn vẫn không tự chủ được há hốc mồm.
Nếu như tám trăm biên quân của thành Phan Cố là đội quân tinh nhuệ nhất mà Phương Giải từng thấy ở kiếp này. Thì năm trăm binh lính đạp bụi mà đi kia, đã khiến Phương Giải có thêm nhận thức mới về hai chữ tinh nhuệ. Tới không phải là kỵ binh, mà là bộ binh. Cũng chính vì không phải là kỵ binh, nên Phương Giải mới rung động tột đỉnh như vậy.
Năm trăm bộ binh, bụi bắn ra như kỵ binh lao tới. Một dải màu đen trong cát vàng giống như sóng trào cuồn cuộn.
Năm trăm bộ binh, tốc độ chạy lại nhanh như tuấn mã! Vừa nhìn thấy dải màu đen kia, trong chớp mắt nó đã tới trước mặt.
Năm trăm bộ binh, bỗng nhiên dừng lại, trận hình vẫn không hề rối loạn! Đang chạy với tốc độ nhanh như vậy, vừa ra lệnh một tiếng, binh lính lập tức dừng bước. Phương trận vẫn là phương trận, cự ly giữa các binh lính thậm chí không hề thay đổi bao nhiêu.
Động như sấm, tĩnh như núi.
Năm trăm người tạo thành một phương trận dừng lại. Khói bụi tán ra ngoài. Đợi khói bụi tan hết, khuôn mặt của những binh lính mặc giáp đen kia lập tức lộ ra. Không có trống trận, không có kèn, thậm chí không có ai lên tiếng. Tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Không thấy cờ Long Chiến vàng óng ánh, nhưng ở biên giới Đại Tùy, tinh binh như vậy không có khả năng đến từ nơi khác.
Phương Giải nhìn những binh lính kia, không khỏi cảm thán một tiếng.
Đây mới thực sự là tinh binh.