Đã nửa đêm nhưng Đông Noãn Các vẫn sáng đèn. La Úy Nhiên đi tơi cửa thì có chút do dự, không biết nên đi vào hay không. Mấy ngày này Hoàng Đế chỉ ngủ được khoảng một canh giờ. Tóc thì càng ngày càng bạc. Nếp nhăn cũng xuất hiện nhiều hơn trên trán. Khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Liên tiếp xảy ra chuyện, khẳng đinh khiến trong lòng Hoàng Đế rất tức giận và buồn rầu. Chiến sự Tây Bắc tưởng như thuận lợi lại đột nhiên bị bại. Bảy mươi vạn đại quân tan thành mây khói. Húc Quận Vương Dương Khai và Binh Bộ Thượng Thư Mưu Lương Bật sống chết không rõ. Ba đạo Tây Bắc từ đó không còn nghe theo Hoàng mệnh nữa. Thậm chí phản quân còn giương cơ lên muốn đánh vào trung tâm Trung Nguyên. Phía sau lưng phản quân còn có vài chục vạn tinh kỵ Mông Nguyên đang chờ phát động.
Vụ án mưu nghịch của Di Thân Vương tuy đã bị vị Hoàng Đế hùng tài đại lược này áp chế trong khoảng thời gian ngắn, nhưng nó vẫn ảnh hưởng rất lớn tới triều đình. Nếu việc ở Tây Bắc chẳng khác nào khoét một miếng thịt lớn trên người Đại Tùy. Thì nội loạn ở kinh thành chính là chọc một dao vào cái cơ thể đó.
Hai vết thương này, không phải một chốc là có thể chữa lành được.
Hiện tại Hoàng Đế vẫn đang suy nghĩ tới việc đích thân ra chiến trận. Ngày nào quan viên của Hình Bộ, Binh Bộ cũng đi ra đi vào Trần Cáp. La Úy Nhiên biết, tuy rằng theo con số từ Hình Bộ, đủ để mở một cuộc tây chinh lần thứ hai. Nhưng một khi chiến sự vượt quá nửa năm, quốc khố chắc chắn sẽ bị đào sạch.
Còn có, triệu tập đại quân từ nơi nào?
Lần đầu tây chinh, bảy mươi vạn đại quân, cơ hồ đã điều động hết binh mã có thể điều động. Nếu còn muốn điều binh, ngoại trừ dùng những chiến binh trấn thủ bốn phương ra, còn phải điều rất nhiều quận binh. Nhưng những quận binh này, luận về sức chiến đấu, kém xa so với chiến binh.
Mọi việc đều không suôn sẻ, Hoàng Đế không có nhiều nếp nhăn mới là lạ.
La Úy Nhiên đứng ở ngoài do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đi vào Đông Noãn Các.
Hoàng Đế chưa ngủ. Tô Bất Úy một mực đứng đằng sau tất nhiên cũng chưa ngủ. Trải qua vất vả cùng Hoàng Đế, vẻ mặt của lão thái giám này ít nhiều cũng có chút mệt mỏi. Nghe thấy tiểu thái giám thông báo Đại Nội Thị Vệ Xử Chỉ Huy Sứ La Úy Nhiên cầu kiến, Hoàng Đế thoáng chần chờ, mới gật đầu nói:
- Vào đi.
La Úy Nhiên đi vào, cẩn thận hành đại lễ.
Hoàng Đế khoát tay nói:
- Đã muộn thế này còn tới, có chuyện gì gấp à?
La Úy Nhiên cúi đầu nói:
- Cũng không phải là chuyện gì quá gấp gáp. Chỉ có điều ban ngày bệ hạ triệu kiến các vị đại nhân của các bộ, nên thần không dám tới quấy rầy.
- Nói đi.
Hoàng Đế nhìn y, thản nhiên nói.
- Chỉ là trong lòng thần…quá mức sợ hãi, nên mới tới tìm bệ hạ.
La Úy Nhiên dừng một chút, nói tiếp:
- Trong thời gian này, Đại Nội Thị Vệ Xử quả thực làm cho bệ hạ thất vọng rồi. Thần thân là Đại Nội Thị Vệ Xử Chỉ Huy Sứ, khó chối được sai lầm này. Nhưng bệ hạ long ân, không trách thần thiếu trách nhiệm, thần cảm động tới rơi nước mắt. Chỉ có điều…thời gian qua không có ngày nào là thần không lo lắng đề phòng, cũng không có một ngày ngủ yên giấc.
- Sợ trẫm xóa đi Đại Nội Thị Vệ Xử?
Hoàng Đế lập tức hiểu ý của La Úy Nhiên. Y đặt phương lược mà Binh Bộ soạn xuống, ngồi dậy giãn giãn cơ thể:
- Trẫm biết tính tình của ngươi, cho nên đoán được sớm muộn gì ngươi cũng tới nói ra tâm sự của mình. Ngươi không giống với những triều thần xuất thân từ thế gia kia, ngươi cũng không có nhiều tâm địa gian giảo như vậy. Ngay từ lúc đầu, ngươi chính là một người không giấu được cảm xúc ở trong lòng. Làm quan đã nhiều năm cũng không thay đổi được nhiều. Điều này rất tốt, trẫm cũng không thích bên cạnh mình có một người cái gì cũng không dám nói.
- Thần ở Đại Nội Thị Vệ Xử đã hơn mười năm rồi.
La Úy Nhiên cúi đầu nói:
- Vì Đại Nội Thị Vệ Xử, thần đã dốc hết tâm huyết. Mấy ngày này, người trong Đại Nội Thị Vệ Xử đều đang lo lắng bàng hoàng, ẹ sợ một ngày nào đó sẽ bị xóa bỏ. Bệ hạ cũng biết đấy, ngày bình thường người của Đại Nội Thị Vệ Xử hay đắc tội các vị triều thần. Nếu chẳng may bị xóa bỏ, không ai trong bọn họ có kết cục tốt. Thần tới Đại Nội Thị Vệ Xử, thấy trên khuôn mặt của đám thuộc hạ đều là thấp thỏm không yên, trong lòng thần càng không yên.
Hoàng Đế khoát tay nói:
- Về sau không cần giấu sự khó chịu đó trong lòng. Có chuyện gì thì cứ tới nói trực tiếp với trẫm. Trẫm có thể khẳng định với ngươi rằng, Đại Nội Thị Vệ Xử sẽ không bị xóa bỏ. Tách Tình Nha ra khỏi Đại Nội Thị Vệ Xử, cũng là vì bất đắc dĩ. Hầu Văn Cực phản bội như vậy, trẫm không biết có thể tin tưởng…Tình Nha nữa hay không. Hiện tại Tô Bất Úy quản lý Tình Nha, không có nghĩa rằng thuộc hạ của Tô Bất Úy sẽ thay thế được Đại Nội Thị Vệ Xử.
- Trái lại…
Hoàng Đế dừng một chút, tiếp tục nói:
- Trẫm đã suy nghĩ nhiều ngày, có nên mở rộng Đại Nội Thị Vệ Xử hay không. Chậm thì một năm, nhanh thì nửa năm, trẫm muốn thân chinh Mông Nguyên. Lúc đó sẽ cần tới Đại Nội Thị Vệ Xử rất nhiều. Ngày trẫm rời khỏi Trường An, Hoàng Hậu giúp đỡ Thái tử trông coi, cũng không thể thiếu người của Đại Nội Thị Vệ Xử phò tá. Ngươi thứ yên tâm đi. Đại Nội Thị Vệ Xử được Thái Tổ dựng lên, đã lập được rất nhiều công lao cho Đại Tùy. Trẫm sẽ không vì một chút việc mà đóng cửa nha môn này lại.
- Thần tạ long ân của bệ hạ.
La Úy Nhiên quỳ xuống đất, dập đầu ba cái.
Hoàng Đế đi tới, đỡ y dậy, ôn hòa nói:
- Trẫm biết mấy ngày này trong lòng ngươi rất khổ. Nhưng Đại Nội Thị Vệ Xử xảy ra vấn đề, trẫm không thể không trị. Vị trí của ngươi vẫn vững chắc, trẫm vẫn rất tin tưởng ngươi.
Mấy câu này khiến trong lòng La Úy Nhiên trở nên ấm áp.
- Là thần vô năng, khiến cho bệ hạ phải hao tâm tổn trí.
- Ngươi không làm gì sai, cho nên đừng tự trách.
Hoàng Đế thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi đã tới rồi, vừa vặn trẫm có mấy việc muốn giao cho ngươi làm.
- Thứ nhất, ngày mai Phương Giải sẽ khởi hành tới Ung Châu…trẫm tin tưởng hắn. Nhưng hắn là người ngoài, nhiều chuyện muốn tra nhưng không tiện ra tay. Cho nên ngươi lựa chọn một số người đắc lực, âm thầm điều tới Ung Châu. Đầu tiên âm thầm tra xét Tả Tiền Vệ, thứ hai là có thể trợ giúp hắn ở một thời điểm nào đó. Việc này giao cho Trác Bố Y dẫn theo người đi làm. Tuy y không muốn tranh dành công danh, nhưng trẫm biết y rất trung thành và tận tâm với Đại Tùy. Nhưng ngươi phải nhớ rằng, không phải vạn bất đắc dĩ, người của Đại Nội Thị Vệ Xử đừng lộ diện ra!
- Thứ hai, phái toàn bộ Điệp Tử của Đại Nội Thị Vệ Xử và Tình Nha tới Tây Bắc. Có bao nhiêu người phái bấy nhiêu người. Trẫm cho ngươi thời gian nửa năm. Trong vòng nửa năm, những thông tin như bố trí binh lực, suy nghĩ của dân chúng Tây Bắc, quân đội Mông Nguyên ở nơi nào, phản quân tính toán tấn công nơi nào, đều phải điều tra rõ ràng. Làm xong chuyện này, sớm muộn gì trẫm cũng sẽ cho Đại Nội Thị Vệ Xử của ngươi một vinh quang thật lớn!
- Thứ ba, điều động tinh nhuệ, không cần phải nhiều, nhưng nhất định phải trung thành với trẫm. Phái những người này lập tức xuất phát, tới chỗ đóng quân của các vệ. Về phần nhiệm vụ của bọn họ…ngươi tự hiểu.
Hoàng Đế vẫn còn tin tưởng và coi trọng Đại Nội Thị Vệ Xử!
- Thần lập tức đi làm ngay, tuyệt sẽ không phụ sự tín nhiệm của bệ hạ!
Hoàng Đế ừ một tiếng, duỗi lưng nói:
- Ngươi về được rồi, trẫm cũng đã mệt…trở về nói với thuộc hạ của ngươi, trẫm sẽ không từ bỏ bọn họ.
La Úy Nhiên lại thi lễ, khom người lui ra khỏi Đông Noãn Các.
Lúc lui tới cửa, y bỗng nhiên dừng lại, do dự trong chốc lát, nói:
- Nghịch tặc Dương Dận đã ba ngày không ăn gì, thỉnh cầu gặp mặt bệ hạ.
Hoàng Đế nao nao, lập tức khoát tay:
- Vậy cứ để cho y nhịn đói.
La Úy Nhiên gật đầu, lập tức lui ra ngoài. Lúc rời đi, bước chân thoải mái hơn nhiều, trong lòng cũng hết khó chịu.
Từ cửa sổ, Hoàng Đế nhìn bóng lưng của La Úy Nhiên, trâm mặc một lúc rồi phân phó:
- Phái người của ngươi sáng mai rời kinh, âm thầm theo dõi Phương Giải. Trẫm muốn sử dụng hắn, nhưng tới giờ trẫm vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng hắn…Trẫm định lưu hắn lại cho Thừa Càn. Cho nên không thể không quan sát một thời gian.
- Vâng.
Tô Bất Úy cúi đầu lên tiếng, sau đó dò hỏi:
- Hai kẻ Trần Hanh Trần Cáp, có cần diệt trừ trên đường không?
Hoàng Đế gật đầu, có chút mệt mỏi nói:
- Tùy ngươi xử lý, trẫm không muốn thấy lại hai kẻ đó nữa…mặc kệ Phương Giải thu phục được hai kẻ đó không, thì cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì với triều đình. Ngươi hiểu chứ?
Tô Bất Úy nói:
- Nô tài đã hiểu. Nếu Phương Giải không thu phục được hai kẻ đó, thì hai kẻ đó là tai họa ngầm, không thể lưu lại. Nếu Phương Giải thu phục được, thì bọn chúng chỉ nghe lời Phương Giải mà thôi…đó cũng là tai họa ngầm. Nói tóm lại, không thể để bọn chúng sống.
…
….
Trời còn chưa sáng hẳn, Phương Giải đã thức dậy. Hắn không luyện công, mà là thay bộ lễ phục của Nhất Đẳng Hương Tử rồi lên xe ngựa do Nhiếp Tiểu Cúc điều khiển chạy tới Trần Cáp. Dựa theo quy củ, trước khi khâm sai rời khỏi thành, phải tới chào từ biệt Hoàng Đế. Hành trình xa xôi lần này, cho dù nhanh nhất cũng phải mất năm tháng. Kỳ thực trong lòng Phương Giải không có chút nắm chắc nào.
Hắn muốn tới Ung Châu, bởi vì hắn muốn biết thân thế của mình.
Hắn lại sợ đi Ung Châu, bởi vì những lời của Trác Bố Y. Nếu La Diệu thực sự có phản tâm, vậy thì sẽ nguy hiểm hơn cả Lý Viễn Sơn! Lý Viễn Sơn muốn ổn định được ba đạo Tây Bắc còn phải mất rất nhiều sức lực và thời gian. Hơn nữa khó có khả năng y chiếm lĩnh được hết ba đạo. Bởi vì Tổng Đốc tạo phản của hai đạo kia có địa vị không thấp hơn y. Mà La Diệu thì khác. Ở Tây Nam, La Diệu chẳng khác gì ông vua con.
Nếu y tạo phản, thì có Tổng Đốc nào dám đối nghịch với y?
Tả Tiền Vệ có đầy đủ tinh binh và lương thực. Mà Tây Nam còn là một nơi thích hợp với tạo phản. Dân chúng nơi đây không kính sợ triều đình, nhưng lại rất e ngại La Diệu.
Điều Phương Giải lo lắng, chính là một khi tới Ung Châu, lại đúng vào lúc La Diệu khởi binh tạo phản. Cho dù bên cạnh mình có khá nhiều cao thủ, nhưng làm sao có thể chống đỡ được thiên binh vạn mã?
Lúc xe ngựa tới bên ngoài cửa cung Thái Cực, thì cửa cung vẫn chưa mở. Phương Giải xuống xe, giãn giãn cơ thể. Bộ lễ phục mà hắn đang mặc thật quá rườm rà, hơn nữa chất vải hơi cứng, mặc có chút không thoải mái. Nhưng nếu là khâm sai xuất hành, phải làm theo đúng quy củ.
Phương Giải mới xuống xe, chợt thấy có một người quen cách đó không xa, đang cười ngây ngô với mình.
- Ài, ông trời đúng là không có mắt mà. Nếu có mắt thì sao ngươi vẫn chưa bị chặt đầu?
Phương Giải không nhịn được nói.
Đối phương đung đưa cái cơ thể to mộng đi tới, vừa đi vừa trừng mắt nhìn Phương Giải:
- Sáng sớm ngươi không đi vệ sinh nên phân chui ra từ miệng phải không? Thúi quá, thúi quá.
Phương Giải hà hơi vào mặt y:
- Tới đây, cho ngươi ngửi chút không khí mới mẻ.
Mập mạp này tất nhiên là Hạng Thanh Ngưu. Y kéo trang phục trên người Phương Giải, thở dài nói:
- Thay đổi quần áo cái nhìn khác hẳn. Từ xa nhìn ta tưởng là vị vương tôn công tử nhà ai đó.
- Lời này con mẹ nói đầy mùi dấm chua.
Phương Giải đá vào cái mông của mập mạp một cái:
- Phải rời kinh rồi à?
Mập mạp Hạng Thanh Ngưu thở dài:
- Phải đi rồi, hôm nay tới là để chào từ biệt bệ hạ….Đám đồ tử đồ tôn ở núi Thanh Nhạc kia còn đang đợi ta trở về. Một đám đáng thương như con ngóng mẹ vậy. Phần lớn bọn họ còn chưa biết mấy chuyện ngu ngốc của sư huynh. Cho nên bọn họ vô tội.
Phương Giải vỗ vai y, nói:
- Không sao đâu. Về sau đạo sĩ núi Thanh Nhạc lấy ngươi làm trung tâm, nhất định sẽ trở lại thời kỳ huy hoàng. Ta rất tin tưởng vào năng lực của ngươi…Tuy nhiên nghĩ lại, một tên mập mạp dẫn theo tập thể mấy trăm đạo sĩ xuống núi xem bói cho dân chúng để kiếm cơm, cảnh tượng sao mà xúc động…
- Biến đi!
Mập mạp thở dài, nhìn lên trời, lẩm bẩm nói:
- Rất nhiều năm trước, sư phụ nói rằng sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành chưởng giáo của Nhất Khí Quan. Hơn nữa Nhất Khí Quan ở trong tay ta mới chân chính trở thành lãnh tụ giang hồ….Lúc đầu ta tin tưởng không hề nghin ngờ. Ta nghĩ sư phụ sở dĩ nói như vậy, là vì Tiêu Nhất Cửu khẳng định không sống lâu hơn ta. Dù sao huynh ấy lớn hơn ta mấy chục tuổi. Đợi khi Tiêu Nhất Cửu chết già, tất nhiên ta sẽ tiếp nhận chức vụ chưởng giáo của Nhất Khí Quan rồi.
- Ai ngờ…nó lại thành như vậy.
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu, một sự bi thường nồng đậm lướt qua đôi mắt.