Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 310

La Úy Nhiên nhíu chặt mày, hắn thậm chí còn muốn bịt tai, đại sư huynh từng sớm tối bên nhau bây giờ lại biến thành bộ dạng như vậy, đau khổ trong lòng hắn không ai có thể lý giải. Năm xưa nhị sư huynh Trung Thân Vương Dương Kì để hắn đến hoàng cung bảo vệ bệ hạ, hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình và đại sư huynh đứng trên hai bờ chiến tuyến. Cũng chưa từng nghĩ, đại sư huynh sẽ trở thành tù nhân.

- Trong lòng ngươi hẳn là rất khổ.

Dương Dận cúi đầu nhìn nước cháo rớt trên y phục tù nhân, giơ ra bàn tay khô gầy đem từng hạt từng hạt nhặt thả lại trong bát.

- Cho nên ta vẫn luôn cho rằng con người không nên quá cảm tình, một khí tình cảm giữa người với người sâu đến mức độ nhất định, sẽ có quá nhiều quá nhiều khổ đau. Đối với bất cứ ai cũng không nên có tình cảm sâu sắc, là chuyện người làm hoàng đế bắt buộc phải làm. Ở phương diện này tứ ca làm rất tốt… Trong lòng hắn người thực sự quan trọng kì thực chỉ có hai người, một là thê tử hắn một là con trai hắn.

Dương Dận uống một ngụm cháo, sau đó tự giễu cười cười:

- Ta luôn cảm thấy mình thích hợp làm hoàng đế hơn tứ ca, là vì trong lòng ta đối với ai cũng không có tình cảm sâu sắc.

Nghe được câu này, La Úy Nhiên ngơ ngác một chút sau đó hỏi:

- Thái hậu thì sao?

- Thái hậu?

Dương Dận nhai nuốt hạt gạo trong miệng, cười cười nói:

- Ngươi cho rằng thái hậu thực sự yêu thương ta? Trong lòng bà ta chỉ là muốn đối đầu với đứa con làm hoàng đế mà thôi. Nếu thái hậu còn sự lựa chọn, chưa chắc đã đứng về phía ta. Bất luận huynh đệ chúng ta tạo phản là ai, bà ta đều sẽ ủng hộ… Chẳng qua là có năng lực tranh giành với tư cá, chỉ còn lại một mình ta mà thôi.

La Úy Nhiên trong lòng phát lạnh, hắn liếc nhìn Dương Dận một cái không biết nên nói cái gì.

- Kỳ thực thù hận cũng là động lực thúc đẩy người ta tiến lên phía trước.

Dương Dận đem ngụm cháo cuối cùng nuốt vào trong bụng, đột nhiên rất vui vẻ cười cười:

- Còn cháo không?

- Muốn ăn nữa?

- Muốn.

Dương Dận cười nói:

- Khi ta nhìn thấy có người còn thê thảm hơn ta, tâm trạng ta vui vẻ hơn rất nhiều. Kì thực sao ta lại không biết dã tâm của Tiêu Nhất Cửu, còn lớn hơn ta? Chẳng qua là lúc đó hắn cần ta, ta cũng cần hắn. Tiêu Nhất Cửu và ta đều biết, cho dù chúng ta thắng, cướp được hoàng vị của tứ ca, mâu thuẫn giữa chúng ta cũng không thể tránh né… Tiêu Nhất Cửu đơn giản là muốn ta trở thành con rối của hắn, và Đạo Tông ở Đại Tùy sẽ giống như Phật Tông ở Mông Nguyên. Còn ta… chỉ cần thành công, việc đầu tiên chính là tìm biện pháp diệt trừ hắn.

- Nhìn thấy bộ dạng hắn bây giờ, ta rất vui.

La Úy Nhiên lắc lắc đầu, cầm bát cháo đứng dậy chuẩn bị rời đi.

- Ta không biết sao lại có thể ngồi nói chuyện với ngươi lâu như vậy.

La Úy Nhiên nhìn Dương Dận nói:

- Nhưng sau khi nói chuyện với ngươi chí ít có thể khiến ta xác định một chuyện… May mắn ngươi không làm hoàng đế.

Hắn không không kìm được bật cười:

- Cùng ngươi trong bộ dạng bây giờ nói chuyện, cũng khiến vui hơn rất nhiều… Hai kẻ có dã tâm nhất trong thiên hạ đều rơi vào kết cục này, nghĩ thế nào cũng có chút châm chọc đúng không? Một người trở nên điên điên khùng khùng hoàn toàn không còn lý trí. Một người đã ngây ngây dại dại dại giống như một cái xác không hồn. Ai nói ông trời không bất công? Nếu là thực sự bất công, sao ngươi lại có mặt ở đây?

- Hai người liên thủ căn bản không cùng một lòng…

La Úy Nhiên cười nói:

- Các ngươi sao có thể thắng được? Bây giờ ta mới xác định, cho dù không có sư tôn bắt giữ ngươi và đại sư huynh, các ngươi cũng sẽ không làm nổi chuyện.

Dương Dận ngẩn người, trầm mặc một lúc gật gật đầu:

- Có lẽ ngươi nói không sai.

Hắn dường như không muốn tiếp tục tranh luận chỉ đề này nữa:

- Còn cháo không? Nếu còn xin hãy cho ta thêm một bát nữa. Đương nhiên, nếu có thịt thì sẽ tốt hơn. Ta biết ngươi ghét ta, nhưng chí ít ta không có nói với ngươi những lời dối trá ngọt ngào. Về phần ngươi có lý giải tâm lý của ta hay không, bây giờ đã không còn cần thiết nữa.

- Cháo có, thịt cũng có, nếu ngươi muốn, ta thậm chí có thể mang rượu ngon cho ngươi.

La Úy Nhiên mỉm cười nói:

- Ngươi muốn ăn gì cũng được, ta sẽ phái người mang đến cho ngươi.

- Để xem bộ dạng thảm hại của ta?

Dương Dận hỏi.

- Không…

La Úy Nhiện nhận mạnh từng câu từng chữ nói:

- Dựa theo phong cách tư duy và làm việc của ngươi, ta nên nói bây giờ cho ngươi ăn uống, có lẽ không bao lâu ngươi sẽ khỏe mạnh trở lại. Da dẻ ngươi sẽ trắng trẻo sạch sẽ như trước, sắc mặt ngươi cũng trở nên hồng nhuận, ánh mắt ngươi sẽ tràn đầy màu sắc.

- Chỉ có như vậy, lúc ngươi chết mới khiến ta có khoái cảm hơn… Chỉ sợ, bởi vì nuôi ngươi mập, lúc lăng trì máu phun ra sẽ tương đối nhiều.

Hắn chỉ vào mặt Dương Dận:

- Ngươi nhìn bộ dạng ngươi bây giờ đi, chỉ sợ chưa chém đủ ba ngàn sáu trăm đao đã biến thành một bộ xương khô rồi.

Nhìn vẻ nghi hoặc hoảng hốt trong mắt Dương Dận, La Úy Nhiên nghiêm túc nói:

- Trong lòng mỗi người đều có bóng tối, không chỉ mình ngươi. Trong lòng mỗi người đều có sự tà ác, không chỉ mình ngươi. Trong lòng mỗi người đều có sự âm tàn, không chỉ mình ngươi. Trong lòng mỗi người đều có sự tàn nhẫn, không chỉ mình ngươi… Trong lòng mỗi người đều có tình thân ấm áp, tất cả mọi người đều có… nhưng ngươi không có.

- Ta cho rằng trung thành không tương đương với chính nghĩa. Nhưng nhìn vào ngươi, ta chợt cảm thấy hai chuyện này không hề xung độ với nhau.

La Úy Nhiên dường như càng nói càng vui vẻ:

- Ngươi biết tại sao ta lại vào đây cùng ngươi nói chuyện không? Bởi vì trong lòng ta không thoải mái, Đại nội thị vệ xử vì ngươi địa vị tụt xuống ngàn trượng. Ta bây giờ muốn gặp bệ hạ thậm chí còn phải được Tô Bất Úy đồng ý, những chuyện này đều khiến ta không thoải mái, nhưng nhìn thấy bộ dạng thảm hại ti tiện này của ngươi, trong lòng ta thoải mái hơn rất nhiều.

- Ngươi!

Dương Dận giơ tay chỉ chỉ La Úy Nhiên, lại không biết nên nói gì.

- Khiến ngươi không vui thật sự xin lỗi, nhưng ta thì bắt đầu vui rồi.

La Úy Nhiên xoay người bỏ đi, đem cái bát không đưa cho phi ngư bào ngoài cửa:

- Đi múc một bát cháo khác, nhớ là phải thêm một muỗng thịt băm cho phạm nhân này.

- A!

La Úy Nhiên nghe thấy Dương Dận tức giận gào thét sau lưng, hắn vừa đi vừa tự nói với mình:

- Mặc dù sư huynh bây giờ đã trở nên sa sút, cũng không đến lượt ngươi tùy tiện sỉ nhục. Muốn khiến cho một người trở nên điên khùng không phải chuyện gì khó, ngươi chế giễu sư huynh, ta sẽ có biện pháp khiến ngươi cũng trở nên điên khùng.

Lúc Phương Giải thức dậy trời vẫn chưa hoàn toàn sáng rõ, đã vào tháng năm, hơn nữa phong cảnh hai bờ Trương Giang đang vào giai đoạn xinh đẹp nhất. Mặt trời mọc sớm hơn mùa đông rất nhiều, thời tiết cũng thích hợp để dậy sớm luyện công.

Phương Giải đứng trong hậu viện, nhìn khối giả sơn trước mặt ngơ ngẩn một lúc.

Một lát sau, hắn đột nhiên nện một quyền lên khối giả sơn. Chỉ dựa vào lực cơ bắp chứ không phải lực tu vi. Một quyền này của Phương Giải khiến tảng đá rắn chắc rơi xuống một khối không nhỏ. Nắm đấm hơi đau nhưng không bị thương, đủ thấy cơ thể hắn lúc này so với trước kia đã trở nên cường tráng.

- Quyền pháp nào mới là quyền pháp chí cường? Phương thức nào mới khiến người ra khó lòng phòng bị?

Phương Giải trong lòng tự hỏi, nhất thời không kìm được câu trả lời.

Hắn di chuyển mấy bước, sau đó một quyền đem thân cây có đường kính lớn bằng cái bát ăn cơm đánh gãy. Nhìn cây ngã xuống, biểu cảm trên mặt Phương Giải càng ngày càng trở nên nghiêm túc.

- Chí cương, chưa chắc đã là chí cường.

Hắn lẩm bẩm một câu, sau đó ấn bàn tay lên hòn giả sơn, cánh tay dần phát lực. Hắn bây giờ có thể dễ dàng điều khiển mọi cơ bắp trên cơ thể mình, cũng có thể khiến cơ bắp phát lực theo một phương hướng. Dựa theo lẽ thường mà nói đây là chuyện hoàn toàn không thể, nhưng thể chất đặc thù của Phương Giả đã đem không thể biến thành có thể. Dưới lực độ của bàn tay hắn, hòn giả sơn bắt đầu nghiêng sang một phía.

Trong đầu hồi tưởng lại những gì Khâu Dư chỉ bảo trước đây, Phương Giải thử cảm nhận thiên địa nguyên khí bên ngoài cơ thể mình, không cần quá phí lực đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của thiên địa nguyên khí. Nhưng không thể khiến những thiên địa nguyên khí này nghe lời chuyển động. Hắn lấy từ trong ngực áo cuốn sách sách lão nhân ở Tàng Thư Lâu tặng cho hắn. Lật đến mấy trang cuối cùng lại cẩn thận xem xét một lượt.

Nguyên khí hóa nội kình, tồn trong khí hải.

Đây là việc cơ bản nhất tu hành giả nên làm.

Nhưng Phương Giải không làm được, bởi vì hắn không có khí hải.

Văn tự trên cuốn sách này mặc dù không nhiều, nhưng tối nghĩa khó hiểu. Phương Giải nghiền ngẫm từng câu từng chữ, phát hiện có rất nhiều phương thức lý giải. Hắn xác định lão nhân đó là một người tu vi sâu đến khó lường, cho nên ảo não. Nếu đã dự định tặng mình một món quà, sao còn không viết trắng ra.

Trong lúc hắn đang khổ sở suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy phía xa có mấy tiếng động dị thường. Thuận theo phương hướng âm thanh truyền đến, Phương Giải phát hiện thì ra là Trầm Khuynh Phiến cũng đã thức dậy tu hành.

Nàng đang ở đó đứng im bất động.

Nhưng mấy gốc cây bên cạnh nàng không ngừng có cành gãy rơi xuống, Phương Giải không nhìn thấy kiếm khí vô hình, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra đó là công kích khủng khiếp dày đặc. Kiếm khí mức độ này, đối với Trầm Khuynh Phiến mà nói dễ như trở bàn tay. Nàng im lặng đứng đó một lát, sau đó giơ một ngón tay chỉ về phía một tảng đá cách đó không xa.

Ngay sau đó, phốc một tiếng, đá vụn bắt đâu xao động.

Phương Giải lập tức mở to hai mắt, bởi vì hắn phát hiện tảng đá đó đã bị kiếm khí đâm ra một cái lỗ nhỏ. Kiếm khí vô hình, sắc bén đến mức độ như vậy, Phương Giải thậm chí hoài nghi, thân thể của mình dù cường tráng đến mấy cũng không cản được một đòn kiếm khí của Trầm Khuynh Phiến.

Thời điểm nhìn thấy một kiếm này, Phương Giải ngoài kinh ngạc còn là chấn động.

Kiếm khí của Trầm Khuynh Phiến sở dĩ sắc bén như vậy, là vì nội kình của nàng đã hoàn toàn ngưng luyện. Phương Giải lập tức nghĩ đến thiên địa nguyên khí mà mình cảm nhận được, vốn dĩ không nhiều, nhưng mình vẫn muốn dẫn động toàn diện. Làm như vậy, chi bằng thử đem thiên địa nguyên khí khống chế ngưng luyện lại với nhau, sau đó dùng một phương thức khác, đem nguyên khí ngưng tụ biến thành thủ đoạn công kích.

Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu thử để thiên địa nguyên khí mà mình cảm nhận được chậm rãi lưu động thành khối.

Quá trình này, Phương Giải dùng hết một canh giờ mới có thể hoàn thành.

Khối thiên địa nguyên khí rất nhỏ rất nhỏ đó, ngưng ở bên ngoài nắm tay hắn một tấc cự ly. Phương Giải rất cẩn thận di chuyển nắm tay, để khối nguyên khí đó di chuyển theo nắm tay mà vẫn giữ nguyên khoảng cách, sau đó hắn đột nhiên đánh ra một quyền về phía trước, khối nguyên khí này lập tức bị quyền phong của hắn làm cho thoát ly.

Cách đó không xa, một nhánh cây lắc lư lay động.

Chỉ là lắc lư lay động, nhưng trái tim Phương Giải đã bắt đầu nhảy nhót điên cuồng!

Đây là một khởi đầu khiến cho người ta không khỏi hưng phấn!

Hắn không kìm được để nguyên khí yếu ớt dừng lại bên ngoài nắm tay mình lần thứ hai, sau đó vung quyền. Theo quyền phong, khối nguyên khí kia nhẹ nhàng đi ra, khiến cành cây khẽ lay động. Phương Giải càng lúc càng hưng phấn, bắt đầu một quyền nối tiếp một quyền đánh vào hư không.

Lại một canh giờ nữa trôi qua, khoảnh khắc mặt trời mọc.

Quyền phong của Phương Giải cuối cùng đã có thể khiến khối nguyên khí di chuyển đến nơi hắn muốn, nửa mét bên ngoài nắm tay, chạc cây Phương Giải đặt trên tảng đá bị nguyên khí đánh bay ra ngoài, cạch một tiếng rơi xuống đất gãy đôi.

Xa xa, Trầm Khuynh Phiến nãy giờ vẫn nhắm mắt đột nhiên mở mắt nhìn về phía Phương Giải. Sau đó nàng không kìm được bật cười, khóe miệng nhếch lên đường cong mê người.

- Biện pháp không tệ.

Nàng lẩm bẩm một câu, sau đó giơ tay dừng lại một chút giữa không trung, một giây sau, đột nhiên bắn ra một đường kiếm khí, đem cành liễu rủ trước mặt chém rụng đầy đất.

- Đem nguyên khí ngưng kết bên ngoài cơ thể rồi dựa vào nội kình trong người dẫn dắt, chỉ cần một chút nội kình là đã có thể phát huy mấy lần uy lực. Hơn nữa làm như thế này, tốc độ tiêu hao của nội kình tồn trữ bên trong khí hải sẽ chậm đi rất nhiều, giống như khí hải được mở rộng… Phương Giải, huynh đúng là một thiên tài.
Bình Luận (0)
Comment