Trình độ của thích khách thật không dám khen tặng, không phải là không có người có võ công, nhưng cao nhất chỉ là Tam Phẩm. Người như vậy trừ khi đông tới hơn một vạn, bằng không với lực lượng hộ vệ bên cạnh Phương Giải hiện tại, căn bản là đừng mong chạm tới người hắn.
Hai mươi mấy thích khách bị Nhiếp Tiểu Cúc thêu lại với nhau, đứng bất động trên đường cái. Nếu bọn họ động đậy, có lẽ một giây sau sợi chỉ màu đỏ này sẽ phá vỡ cổ, phá vỡ bụng, xuyên qua quai hàm, xuyên qua trái tim.
- Bắt tất cả lại!
Mộc Tiểu Yêu lạnh lùng phân phó một câu, mấy chục phi ngư bào bước nhanh tới đoạt lấy binh khí. Nhiếp Tiểu Cúc rung tay một cái, sợi chỉ đỏ lập tức thu hồi lại rồi chui vào ống tay áo của y. Sợi dây kia xuyên qua da thịt, miệng vết thương chỉ giống như vết muỗi cắn.
Phi ngư bào như lang như hổ xông lên thuần thục dùng dây thừng làm từ gân trâu trói lại. Loại dây thừng này càng giãy dụa càng chói trặt. Vì đảm bảo, tất cả đám thích khách đều bị bẻ gãy tay.
Huyện thừa Lý Hắc Thát si ngốc nãy giờ lúc này mới phản ứng, vội vàng ra lệnh cho đám nha dịch trốn ở phía xa xa bắt người. Lúc đám nha dịch chạy tới thì đám thích khách đã không còn sức phản kháng nữa rồi.
- Tôn đại nhân, trị an của huyên An Lai thật khiến người ta yên tâm nhỉ!
Diệp Cận Nam hừ lạnh một tiếng, lập tức phẩy tay áo bỏ đi.
Đám thích khách lúc trước đã khiến ba hồn bảy vía của Tôn Mậu Tài mất hơn nửa, thì câu của Diệp Cận Nam đã khiến hồn phách còn thừa lại bay hết. Diệp Cận Nam đã rời đi, Phương Giải cũng không lưu lại làm gì. Hắn phân phó một tiếng giao thích khách cho Tôn Mậu Tài, lập tức xoay người trở về chỗ ở của mình.
Tiệc tối còn chưa mở, đã tan rã trong không vui.
Đám phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử nhìn những nha dịch kia với ánh mắt khinh miệt, khiến bọn họ xấu hổ vô cùng. Việc trị an trong thành vốn do Lý Hắc Thát đảm nhiệm. Một việc ám sát khâm sai lớn như vậy, khiến cho y kinh hãi khó có thể bình tĩnh. Lão già dựa vào kinh nghiệm lý lịch mới lên được tới chức Huyện thừa Thất Phẩm này một mực run rẩy, miệng thì thào lặp đi lặp lại một câu:
- Lần này xong rồi…lần này xong rồi.
Diệp Cận Nam đi vài bước lập tức thả chậm bước chân chờ Phương Giải. Tới Bình Thương Đạo mà còn gặp phải chuyện như vậy, sắc mặt của y hiển nhiên cũng không tốt. Trong mật thư của Đại tướng quân đã nói qua vài lần, tuyệt không cho phép khâm sai đại nhân xảy ra chuyện gì trên đường đi. Kết quả mắt thấy sắp tới Ung Châu rồi, vốn tưởng rằng có thể yên tâm thì lại có một đám thích khách tới phá rối.
- Mang đầu lĩnh của thích khách tới, ta muốn đích thân thẩm vấn.
Y phân phó một tiếng, lập tức có mười mấy giáp sĩ Tả Tiền Vệ tiến lên, đè lại người thoạt nhìn lớn tuổi nhất trong đám thích khách mang đi. Đám nha dịch huyện An Lai đâu dám hé một câu nói không. Tuy rằng đều mặc quan phục, nhưng ở trước mặt binh lính Tả Tiền Vệ, đánh rắm bọn họ cũng không dám đánh.
- Tiểu Phương đại nhân, khiến ngươi chê cười rồi.
Diệp Cận Nam áy náy nói.
Phương Giải khoát tay nói:
- Người ta thường nói vùng khỉ ho cò gáy thường có điêu dân. Nơi này là một nơi xa xôi của Đại Tùy, khó tránh khỏi dân phong không như ý. Bởi vậy có thể thấy được nhiều năm qua Đại tướng quân phòng thủ nơi này vất vả như thế nào.
Những lời này vốn không có ý gì khác, nhưng khiến cho Diệp Cận Nam phải đỏ mặt.
- Trị an của Bình Thương Đạo vốn rất tốt. Mấy năm gần dây càng không có ai dám làm xằng làm bậy. Đám thích khách này cả gan làm loạn như vậy, hiển nhiên là có người nào đó sai khiến. Tiểu Phương đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra ra việc này.
Phương Giải cười cười nói:
- Cũng không bị tổn thương gì, tướng quân đừng quá để ý.
Diệp Cận Nam lắc đầu nói:
- Tuy thích khách là hạng tầm thường vớ vẩn, nhưng tội ác khó tha. Ta sẽ bẩm báo Đại tướng quân, những người làm việc ở huyện An Lai này xem ra đã làm đủ rồi. Một khi đã như vậy, lưu lại cũng không có tác dụng gì.
Lấy Ung Châu làm trung tâm, trong vòng mấy nghìn dặm, quan viên địa phương đều là người của Tả Tiền Vệ. Chỉ có điều những người này phần lớn là các văn nhân do Đại tướng quân tùy ý bổ nhiệm, chỉ cần nghe lời là được, cũng không cần có tài học gì. Chính vì vậy mà quan viên địa phương trong vòng ngàn dặm này rất kính sợ Tả Tiền Vệ.
Ở Tả Tiền Vệ, Diệp Cận Nam có thân phận không thấp, một câu nói của y có thể quyết định vận mệnh của quan viên địa phương.
- Đâu cần phải tức giận làm gì…
Phương Giải vừa đi vừa nói:
- Hành trình xuôi nam này khá bình yên, không gặp chuyên kích thích, tới đây gặp phải lũ thích khách ngu ngốc coi như giải buồn. Diệp tướng quân cũng không cần quá mức để ý. Coi đó như là một đám trộm cướp nhãi nhép thôi. Có lẽ bọn họ thấy ta đứng trong một đám người áo gấm, nên tưởng là dê béo, muốn bắt cóc ta để kiếm chút bạc.
Phương Giải càng nói như vậy, sắc mặt của Diệp Cận Nam càng khó coi:
- Trong khu vực của Bình Thương Đạo mà xảy ra chuyện như vậy, quan phủ địa phương khó trốn trách được trách nhiệm. Đó là người của Tả Tiền Vệ bọn ta, cho nên ta cũng mất mặt theo. Nếu Đại tướng quân biết sẽ khó tránh khỏi tức giận…Tiểu Phương đại nhân không cần khuyên nữa, đừng nói là ám sát khâm sai chính là trọng tội, cho dù là cướp bóc bình thường thì Tả Tiền Vệ cũng không bỏ qua. Những năm Đại tướng quân phòng thủ Tây Nam, giết những kẻ ác đồ như vậy không mười nghìn thì cũng có tám nghìn.
Phương Giải cười cười không nói gì nữa, trong đầu suy nghĩ, là ai phái những kẻ thích khách ngu ngốc đó tới?
Mình ở Tây Nam còn có kẻ thù nào?
Chắc chắn không phải là La Văn. Đường đường con trai của Đại tướng quân Tả Tiền Vệ, nếu thủ hạ dưới trướng đều là đám giá áo túi cơm như vậy thì cũng thật mất mặt. Sử dụng một đám phế vật như vậy làm thích khách, hiển nhiên người phía sau màn cũng không biết gì về mình. Nếu không biết, thì chứng tỏ không phải là kẻ thù.
Có thể là ai?
Những lúc Phương Giải nghĩ mãi không ra, hắn liền đơn giản không nghĩ nữa.
Chỉ là hắn không ngờ rằng, một chuyện như vậy, lại mang tới tai ương cho huyện An Lai.
…
….
Bởi vì chuyện ám sát, không còn tiệc tối, Phương Giải liền sai người làm cơm. Hắn cũng không phải là thế gia công tử quen ăn ngon mặc đẹp, hắn ăn gì cũng được, không quá bắt bẻ. Nếu nơi này có chút bất an, vậy thì Phương Giải không có ý định ở lâu. Hắn thảo luận với Diệp Cận Nam một chút, quyết định không đi ngắm cảnh di tích chùa chiền nữa, mà sáng sớm thứ hai liền rời khỏi đây tới Ung Châu.
Chỉ có điều hắn không ngờ rằng kế hoạch phải tạm hoãn. Nguyên nhân là vì không biết tại sao Diệp Cận Nam mới sáng sớm lại vội vã cáo từ như vậy. Trước khi đi có nói với Phương Giải rằng ở lại huyện thành chờ y mấy ngày. Phương Giải cũng chỉ đành phải ở lại. Mới sáng sớm, Huyện lệnh Tôn Mậu Tài và Huyện thừ Lý Hắc Thát đã tới ngoài cửa cầu kiến giống như học sinh phạm lỗi. Phương Giải lười để ý, liền đi ra ngoài né tránh.
Dù sao cũng không có việc gì để làm, liền dẫn theo mấy người Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yêu rời đi từ cửa sau rồi đi dạo huyện thành. Huyện An Lai kỳ thực không tính là lớn. Đi chừng nửa canh giờ là di dạo hết. Phương Giải nhìn những di tích chùa miếu đã bị tàn phá nặng nề, nhiều năm như vậy, trải qua nắng mưa cũng đã thay đổi rồi. Bức tượng Đại Luân Minh Vương trong chùa miếu cũng đị bị đập nát rồi biến thành cát bụi từ lâu. Chỉ còn lại những bức điêu khắc mơ hồ trên tường.
Nếu không phải đã biết nơi này là chùa miếu, thì nhìn không ra nơi này có liên quan gì tới Phật tông.
Phương Giải hơi có chút thất vọng, đi được một lúc thì không còn hứng thú nữa. Huyện thành này quá nhỏ, chẳng có chỗ nào hay để vui đùa. Hắn có thể đoán được Diệp Cận Nam nhất định là chạy về Ung Châu rồi. Cả đi cả về là nghìn dặm, cho dù cưỡi ngựa đi liên tục cũng phỉa mất một thời gian mới trở về. Phương Giải đơn giản mỗi ngày ở nơi này luyện công, luyện chữ, liếc mắt đưa tình với Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yêu.
Cứ như vậy mười ngày sau Diệp Cận Nam mới quay lại. Không chỉ một mình y quay lại.
Mà là cả một đội quân.
Ngày thừ mười Diệp Cận Nam rời khỏi huyện An Lai, Phương Giải chính đang trong phòng ngủ trưa thì có phi ngư bào tiến vào bẩm báo, nói rằng Diệp Cận Nam đã trở lại, còn dẫn theo một đội hơn hai nghìn khinh kỵ binh. Phương Giải ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, lập tức ngồi dậy.
Mới đi tới cửa lớn, hắn đã trông thấy Diệp Cận Nam cùng một vị tướng quân bước nhanh tới.
Kỵ binh mặc giáp đen cao to đã phong tỏa cả huyện thành, quận binh phòng thủ thành cũng đã bị thay thế bởi binh mã Tả Tiền Vệ. Trên đường cái tùy ý có thể thấy được những kỵ binh dũng mãnh kia tuần tra qua lại. Tràng cảnh đồ sộ khiến người ta kinh ngạc.
- Khiến Tiểu Phương đại nhân phải chờ lâu.
Vừa vào cửa, Diệp Cận Nam liền áy náy nói.
Tướng quân đi theo sau Diệp Cận Nam thoạt nhìn trên dưới ba mươi tuổi cũng chắp tay thi lễ:
- Mạt tướng là Viên Phù Thành, thống lĩnh kỵ binh doanh của Tả Tiền Vệ bái kiến Tiểu Phương đại nhân, thứ cho mạt tướng mặc áo giáp không tiện chào hỏi.
Quân chức của y còn cao hơn Phương Giải hai cấp, chính là Tứ Phẩm tướng quân. Nhưng Phương Giải làm khâm sai, y gặp Phương Giải tất nhiên là phải thi lễ.
Phương Giải nhìn thoáng qua tinh kỵ đầy đường, khẽ nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Diệp Cận Nam cười nói:
- Vào hôm Tiểu Phương đại nhân gặp chuyện, ta đã gửi bồ câu đưa tin tới Ung Châu. Cả đêm đó không ngủ, suy nghĩ mãi cảm thấy nên lập tức trở về Ung Châu gặp mặt Đại tướng quân báo cáo việc này. Cho nên mới vội vã cáo từ Tiểu Phương đại nhân. Đại tướng quân nghe xong chuyện này đã rất tức giận, phái ta cùng Viên tướng quân mang theo tinh kỵ tới bảo vệ Tiểu Phương đại nhân, sau đó Đại tướng quân sẽ tự mình tới.
- À?
Phương Giải không nhịn được ngẩn ra:
- Đại tướng quân sẽ đích thân tới huyện An Lai?
- Đúng vậy!
Viên Phù Thành nói:
- Đại tướng quân đã khởi hành, xem chừng ngày mai liền tới.
Trong lòng Phương Giải cực kỳ kinh ngạc. Nghĩ thầm, cho dù xảy ra chuyện ám sát, theo lý thuyết cũng không khiến một vị Đại tướng quân quyền cao chức trọng tự thân mang binh tới chứ? La Diệu rốt cuộc là muốn làm gì vậy?
Thấy sắt mặt khác thường của hắn, Diệp Cận Nam vội vàng giải thích:
- Đại tướng quân cực kỳ coi trọng lần tuần tra Ung Châu này của khâm sai đại nhân. Xảy ra vụ án lớn như vậy, Đại tướng quân đương nhiên lo lắng tới an nguy của ngươi.
Lý do này cũng không hợp lý cho lắm!
Nhưng Phương Giải không tiếp tục ở vấn đề này nữa, nói qua vài câu, Diệp Cận Nam và Viên Phù Thành lập tức cáo từ rời đi. Chờ bọn họ đi rồi, Phương Giải mới phát hiện bên ngoài cửa chính có ít nhất năm trăm binh lính mặc áo giáp bảo vệ, chật như nêm cối. Biến cố này cũng khiến cho đám người Trầm Khuynh Phiến, Trác Bố Y bất an. Nhưng về sau thử thử, lại phát hiện đám giáp sĩ bên ngoài không ngăn cản người trong viện đi ra.
Đến đến, tin tức mà phi ngư bào tìm hiểu được khiến Phương Giải giật mình. Diệp Cận Nam và Viên Phù Thành đã dẫn theo binh lính bắt đám người Huyện lệnh Tôn Mậu Tài và Huyện thừa Lý Hắc Thát. Không chỉ như thế, gia quyến của bọn họ cũng bị bắt giam. Kể cả các Bộ đầu, nha dịch, nha sai đều bị Tả Tiền Vệ bắt không sót kẻ nào, nhốt ở trong đại lao huyện nha.
Người mà Phương Giải phái ra khỏi thành cũng không bị ngăn cản. Mà người được phái đi mang về tin tức khiến cho trong lòng Phương Giải rất không thoải mái.
Tin từ ngoài thành nói rằng, tất cả con đường tới huyện An Lai đều có binh lính Tả Tiền Vệ canh gác, quân đội thì đang lùng bắt những người có thân phận không rõ ràng. Hễ là người nào đi đường mà không mang theo lộ dẫn, đều bị bắt không cần lý do.
( Lộ dẫn: giống như Chứng minh thư).
La Diệu làm như vậy, chẳng khác nào chuyện bé xé ra to.
Ngày hôm sau, Diệp Cận Nam lại tới chỗ Phương Giải. Diệp Cận Nam mặc một bộ áo giáp chắp tay khách khí nói với Phương Giải:
- Đại tướng quân đã vào thành, mời Tiểu Phương đại nhân tới gặp!
Phương Giải chợt phát hiện mình vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp La Diệu, trong lòng thậm chí có chút hốt hoảng. Hắn trầm mặc một lúc mới phản ứng tới, cười cười để che dấu sự thất thần của mình:
- Nếu Đại tướng quân tới, ta tất nhiên phải ra ngoài nghênh đón. Diệp tướng quân, chúng ta cùng đi.