Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 336

Ung Châu

Phủ Đại tướng quân Tả Tiền Vệ

Tòa nhà gỗ ba tầng này cho dù lúc Đại tướng quân La Diệu không ở, thì vẫn không cho phép người nào tới gần. Quy củ này cực kỳ nghiêm khắc…kể cả con trai duy nhất của y là La Văn cũng không được tùy tiện đi vào. Bên ngoài tòa nhà có 36 võ sĩ mặc giáp bạc bảo vệ. Ngoại trừ mệnh lệnh của La Diệu ra, bọn họ sẽ không nghe theo bất kỳ ai.

36 người này, cho dù La Diệu không ở đây, bọn họ vẫn tận chức tận trách.

La Văn tản bộ ở bờ hồ, nhìn thoáng qua Cao Cước Lâu phía xa xa, lắc đầu.

Không biết vì sao, y cảm thấy mình như người ngoài ở trong cái phủ này.

Phụ thân chưa từng biểu hiện ra một chút xíu quan tâm nào với y, càng chưa bao giờ nói những lời ấm lòng gì đó. Từ nhỏ tới lớn, trong ấn tượng của y, La Diệu vĩnh viễn một bộ lạnh như băng. Trước đây y đã không như những đứa trẻ khác làm nũng cha mẹ, nhưng mỗi lần gặp mặt, La Diệu đều nói nam nhân nên như vậy, tự lập và tự cố gắng.

Y từng hỏi qua mẫu thân, mẫu thân chỉ nói rằng là do phụ thân bận rộn với quân vụ.

Cho tới nay, La Diệu chưa từng có một chút dịu dàng của hai chữ ‘phụ thân’.

Mẫu thân nói cho y biết, cũng là vì năm đó phụ thân quá mức cưng chiều đại ca y, cho nên đại ca y La Vũ mới phạm phải sai lầm lớn như vậy. Bởi vì sự kiện đó mà La gia gần như sụp đổ.

Nhưng La Vũ gây ra sai lầm thì có liên quan gì tới mình chứ?

La Văn vẫn muốn hỏi La Diệu một chút, đáng tiếc y không có dũng khí đó.

- Trọng Bá…

La Văn ngồi xuống ghế đá bên hồ, nhìn Cao Cước Lâu, cười tự giễu nói:

- Lão nói xem, trong cái phủ này, thậm chí toàn bộ Ung Châu và Bình Thương Đạo, ngoại trừ phụ thân ta ra, còn có ai có thể tự do đi vào tòa nhà kia không? Ta nhớ ngày trước có một lần ta chạy vào trong đó muốn khoe bức tranh bách thú mà ta vẽ, ta chỉ muốn phụ thân khen một câu mà thôi…Nhưng phụ thân lại xé bức tranh đó của ta, sau đó tát ta một cái thật mạnh.

Đứng phía sau La Văn là một lão già gầy gò, nhưng sống lưng rất thẳng, thoạt nhìn đã sáu, bảy mươi tuổi rồi. Tóc đã hoa râm, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nếp nhăn rất sâu, giống như là những vùng đất cằn cỗi bị gió thổi hàng chục năm ở biên giới Tây Nam.

- Tòa nhà kia, thiếu gia không tới đó vẫn tốt hơn. Lời của Đại tướng quân, thiếu gia chớ vi phạm.

Lão già này đáp, không biểu lộ gì cả, thanh âm lạnh như hộp kiếm bằng thép tinh cương đeo sau lưng ông ta.

- Trọng Bá, lão không thể nói được một câu ấm lòng à?

- Những lời ấm lòng, hơn nửa là lời nói dối.

Trọng Bá nói:

- Lão nô không biết nói lời hay ý đẹp, chỉ biết nói thật.

- Vậy lão nói cho ta biết…một Du Kỵ Tướng quân Ngũ Phẩm, có đáng giá để phụ thân tự mình đi ra ngoài 500 dặm để nghênh đón không? Không phải là phụ thân không biết lúc ở thành Trường An ta và cái tên Phương Giải kia có xích mích. Cần gì lấy thân phận Quốc Công cao quý vội vàng đi nịnh hót một tiểu bối?

- Đại tướng quân làm việc, người ngoài không đoán được dụng ý. Nhưng qua nhiều năm như vậy, Đại tướng quân chưa làm sai chuyện gì.

- Đúng vậy…

La Văn cười lạnh:

- Cho dù ông ta giết chính con trai của mình, cũng không ai nói ông ta làm sai…ở trong cái nhà này, ta không biết lúc nào mình sẽ bị giết vì làm sai quy định nào đó của ông ta.

- Từ nhỏ tới lớn thiếu gia phạm không ít sai lầm.

Trọng Bá lạnh lùng nói.

- Là ta cố ý.

La Văn quay đầu nhìn Trọng Bá, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Từ khi biết đại ca là bị chính phụ thân mình giết chết, ta vẫn sợ hãi...Có một người cha như vậy, ai mà chả sợ hãi? Đại ca ta làm sai chuyện, cho dù đáng chết, chẳng lẽ cần chính tay ông ta động thủ sao? Muốn biểu hiện sự trung thành với Dương gia, giao đại ca cho Hình Bộ không được sao?

- Đại tướng quân đang bảo vệ cả La gia.

Trọng Bá nhìn y một cái, thanh âm vẫn bình thản như cũ:

- Nếu không làm vậy, thì đã không có thiếu gia rồi.

- Hừ…

La Văn hừ một tiếng, nhặt một viên đá ném xuống hồ:

- Trọng Bá, từ nhỏ tới lớn ta đều do lão chiếu cố, phụ thân biết ta và lão thân nhất. Nhưng vì cái gì mà trong ba năm ta ở Trường An, ông ta lại không cho lão đi theo ta? Ta quỳ xuống cầu ông ta, ông ta chẳng thèm liếc nhìn ta một cái liền xoay người rời đi.

- Thiếu gia là con của Đại tướng quân, không ai trong thành Trường An dám làm gì thiếu gia.

- Đừng cho là ta không biết!

La Văn thấp giọng rít gào:

- Từ đầu tới cuối ông ta đã không quan tâm tới ta rồi! Đưa ta tới Diễn Vũ Viện, là vì lúc đó đang là lúc đám người Ngự Sử Đài liên hợp với nhau buộc tội ông ta mạnh nhất. Ông ta không dâng sổ con lên biện hộ, mà là đưa ta tới Trường An, chẳng lẽ thực sự là vì rèn luyện ta? Ta không ngu…đưa ta tới Diễn Vũ Viện của Trường An, kỳ thực đạo lý chẳng khác gì việc giết đại ca. Ông ta chỉ muốn bảo vệ quan chức và tước vị của mình mà thôi. Sinh ở La gia, bất hạnh lớn nhất chính là huyết thống không bằng bộ áo bào Quốc Công Kỳ Lân kia.

Trọng Bá không nói lời nào.

La Văn cười lạnh:

- Sao lão không nói hộ cho ông ta nữa?

Trọng Bá sờ hộp kiếm lạnh như băng sau lưng:

- Ta sẽ luôn ở bên cạnh thiếu gia.

Sắc mặt La Văn hơi thay đổi, sau đó cười cười:

- Hóa ra lão cũng nói được một câu ấm lòng.

- Trong lòng thiếu gia đau khổ, nhưng trong lòng Đại tướng quân càng đau khổ hơn.

Trọng Bá nhìn về phía Cao Cước Lâu bên kia, trầm mặc một lúc rồi buồn bã nói:

- Đợi thiếu gia chân chính lớn lên, liền hiểu khổ trung của Đại tướng quân.

- Không cần

La Văn khoát tay nói:

- Tuy ta là con của La Diệu, nhưng ta vẫn là La Văn.

- Trong lòng thiếu gia có ác khí.

Trọng Bá nói:

- Cần trừ đi.

- Trừ đi như thế nào?

La Văn hỏi.

Trọng Bá nói:

- Thiếu gia chỉ bảo là được.

- Ta muốn giết người.

La Văn nói.

Trọng Bá dừng lại một chút, rồi trả lời:

- Chỉ cần không phải Phương Giải. Hiện tại thân phận của hắn là khâm sai, không giết được.

La Văn đứng dậy, cười lạnh:

- Thôi đi…tuy lão ở bên cạnh ta gần hai mươi năm, nhưng chung quy lão vẫn là người của phụ thân.

Vừa lúc đó, bỗng quản gia của phủ Đại tướng quân thở hổn hển chạy vào:

- Thiếu gia…khu nhà phía sau có khách tới…

La Văn biến sắc, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Khu nhà phía sau phủ Đại tướng quân chỉ mở cửa vài lần. Chỉ có khách đặc thù mới được đi vào nơi đó. La Văn không dám tham dự vào chuyện của La Diệu, nhưng không có nghĩa là không biết gì cả.

- Mấy người?

- Một!

- Bảo hắn đi đi, nói rằng Đại tướng quân không ở nhà!

- Vâng.

- Đợi đã!

Sắc mặt La Văn biến ảo không ngừng, y trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng sự tò mò đã chiến thắng:

- Mở cửa, mời vào thư phòng của ta!





Thê tử của La Diệu, Sở thị chưa bao giờ hỏi tới chuyện quân vụ của La Diệu. Thậm chí ngay cả việc lặt vặt hàng ngày của phủ, bà ta đều chẳng hỏi tới. Năm này qua năm khác bà ta đều chỉ sống ở trong một tiểu viện, rất ít đi ra ngoài. Cho dù có khách tới phủ Đại tướng quân, bà ta cũng không đi ra đón tiếp. Tiểu viện của bà ta, ngoại trừ những tôi tớ thân tín ra, rất ít người được đi vào. Có đôi khi cả tháng trời La Diệu cũng không gặp mặt bà ta một lần.

Tôi tớ đều nói tính tình của Sở thị thật kỳ quái, nếu bà ta nghe thấy tiếng trẻ con khóc, bà ta sẽ nổi điên, điên tới mức ngay cả La Diệu cũng không nhận ra.

Nghe nói sau khi sinh ra La Văn, bà ta liền bị bệnh, cũng không biết vì sao lại đột nhiên mắc phải chứng bệnh kỳ quái đó. Từ đó trở đi bà ta rất ít khi ra ngoài. Cái tiểu viện kia cơ hồ trở thành toàn bộ thế giới của bà ta. Lúc La Diệu không ở trong phủ, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều giao cho quản gia. Từ lúc La Văn từ kinh thành trở về, một số việc không thể quyết định được, quản gia sẽ hỏi ý kiến của La Văn, chứ không muốn tới chỗ của Sở thị để hỏi ý kiến.

Từ bên ngoài nhìn vào cái tiểu viện kia, rất âm trầm và lạnh lẽo.

Trong tiểu viện có một cây hòe lớn, loại cây này rất ít thấy ở phía nam. Hơn nữa cái tên của nó là điềm xấu, cho nên dù là gia đình phương bắc cũng sẽ không trồng loại cây này. Trong tiểu viện của Sở thị, cây hòe đó không đáng sợ, đáng sợ chính là những con búp bê treo trên cây.

Sở thị treo rất nhiều loại búp bê vải trên cành cây, những con búp bê này trông rất thật. Nó có đầy đủ mắt, mũi, miệng, không khác gì đứa trẻ mới sinh. Mỗi khi có gió lớn, những con búp bê này lắc qua lắc lại, ban đêm nhìn vào thì càng khủng bố giống như là yêu ma quỷ quái đang lắc lư.

Không chỉ vậy, trong phòng Sở thị cũng treo đầy búp bê và tranh vẽ búp bê, bức tranh vẽ rất tinh tế, rất sống động.

Quản gia Tôn Giả đã 55 tuổi rồi, là từng là một tướng lĩnh dưới trướng của La Diệu. Lúc bình định Thương Quốc đã bị mất một cánh tay phải, trở thành phế nhân. Lúc tấn công Ung Châu vượt qua đầm lầy, không biết bị con gì cắn vào chân, lúc đi ra cả cái chân gần như bị gặm hết. Tuy rằng về sau đã được chữa trị, nhưng mỗi khi thời tiết ẩm ướt, nó lại đau không chịu nổi.

Sau khi La Diệu nắm quyền ở Tây Nam, ông ta liền trở thành quản gia của phủ Đại tướng quân. Qua nhiều năm như vậy, ông ta vẫn xử lý mọi chuyện rất gọn gàng, đâu vào đấy.

Nửa đời này ông ta giết vô số người, nhưng chưa từng mơ thấy ác mộng. Ông ta không tin vào quỷ thần, không sợ yêu ma, nhưng chỉ sợ duy nhất là đi vào cái tiểu viện u ám của Sở thị. Nếu không phải chuyện hôm nay khó có thể làm chủ được, thì ông ta đã không tới rồi.

Những người trong tòa tiểu viện này rất kỳ quái, không chỉ là phu nhân còn có bốn nha hoàn bên cạnh bà ta cũng vậy. Bốn người này là nha hoàn hồi môn của bà ta, tiến vào La phủ cũng đã vài chục năm. Nhỏ nhất cũng đã năm mươi tuổi, lớn nhất còn lớn hơn Sở thị sáu tuổi. Tên của bốn nha hoàn dùng tứ quân tử Mai Lan Trúc Cúc để đặt tên, vốn là cái tên thanh lịch thoát tục, nhưng cả đám đều âm trầm hơn cả quỷ.

Mỗi khi mặt trời lên cao, bốn nha hoàn này sẽ mang ghế ra sân ngồi phơi nắng. Mỗi người ôm một con búp bê trong ngực, thật giống như là ôm một con mèo nhỏ, con chó nhỏ.

Bọn họ nhẹ nhàng vuốt ve búp bê, giống như đang chải lông cho chó, mèo.

Xuân Lan Thu Cúc Hạ Trúc Đông Mai, bốn nữ nhân này ngồi một chỗ cũng không nói chuyện với nhau. Trong viện yên tĩnh tới một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe được. Bốn người giống như thể xác không có linh hồn, ngồi ở đó vuốt ve búp bê vải, khuôn mặt dại ra, ánh mắt vô thần.

- Ta có chuyện quan trọng cầu kiến phu nhân.

Tôn Giả đứng ở bên ngoài cửa hạ giọng nói, thật giống như sợ làm đám quỷ này giật mình.

- Phu nhân đang ngủ, không thể quấy nhiễu.

Xuân Lan lớn tuổi nhất, lạnh lùng nói.

- Làm phiền thông bảo, nếu không phải chuyện quan trọng, ta cũng không dám tới quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi.

- Có chuyện gì?

Thu Cúc hỏi.

Tôn Giả do dự một lát rồi trả lời:

- Chỉ cần nói với phu nhân rằng cánh cửa ở khu nhà phía sau lại mở. Nhưng Đại tướng quân không ở nhà, mở cửa là thiếu gia.

Câu này vừa dứt, cửa phòng liền mở, một người từ bên trong đi ra.

Sở thị mặc một bộ thường phúc, tóc xõa sau gáy đứng ở cửa. So với La Diệu, bà ta còn lớn hơn vài tuổi, nhưng khuôn mặt không hề nhìn thấy nếp nhăn nào. Da mặt bà ta trắng như một tờ giấy, còn ngũ quan như là vẽ lên tờ giấy đó vậy, cho nên nhìn không ra khuôn mặt. Bà ta giống như không bị ăn mòn bởi năm tháng. Lần đầu tiên gặp bà ta, nhất định sẽ cảm thấy người phụ nữ này không quá 30 tuổi.

Dáng người vẫn còn, bộ dáng vẫn còn.

Con búp bê ôm trong lòng, hàng năm vẫn còn.

- Thiếu gia đang ở đâu?

- Thiếu gia đang ở thư phòng tiếp khách.

- Mời vị khách đó tới nơi này của ta.

Sở thị thản nhiên nói:

- Sau đó nói với thiếu gia rằng, tự mình lĩnh 20 roi. Đại tướng quân đã thông báo, bất kể là ai phạm vào quy củ đều không thể tha thứ. Còn có…Trong phủ có tôi tớ mới tới không?

- Có mấy người?

- Có nhìn thấy khách nhân tới không?

- Có hai người trông thấy.

- Mang tới hậu viện đi.

Sở thị không biểu lộ cảm xúc gì phân phó một tiếng, xoay đó xoay người đi vào nhà.

- Hậu viện…

Tôn Giả thì thào lặp lại. Mỗi lần nhớ tới thủ đoạn của đám Vu Sư kia, trong lòng ông ta liền phát lạnh. Mấy năm nay số tôi tớ bị đưa vào hậu viện đã vượt qua một trăm rồi, nhưng không có ai sống sót đi ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment