Không biết bắt đầu từ khi nào, dân chúng phương bắc truyền tai nhau tin tức chiến bại ở Tây Bắc. Bảy mươi vạn đại quân toàn diệt, ba đạo Tây Bắc mất hết…Lúc tin tức này bắt đầu truyền bá điên cuồng ở Kinh Kỳ Đạo, kỳ thực đã chứng minh tin này đã sớm lan truyền ở các nơi khác rồi. Bởi vì tin tức không thể từ Kinh Kỳ Đạo truyền ra ngoài. Những người biết tin này trong triều đình, đều là thân tín của Hoàng Đế. Không phải thân tín biết được việc này đều đã bị chặt đầu.
Mấy ngày này không khí trong Đông Noãn Các một mực không tốt. Thời tiết đã ấm áp, chỉ cần mặc một bộ áo cũng đủ ấm rồi. Nhưng trong căn phòng này vẫn rất lạnh. Khiến cho những người đi vào đây cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Cái rét lạnh, tới từ chính Hoàng Đế.
- Lời đồn đại vẫn còn lan truyền?
Hoàng Đế ngồi ở giường gạch, đang sửa sang lại phương lược tiến binh mà Binh Bộ gửi tới, không ngẩng đầu lên, hỏi.
La Úy Nhiên cúi đầu ở cách đó không xa, đáp:
- Nha môn và châu phủ của Kinh Kỳ Đạo đều đã cấm không ít người truyền bá lời đồn đãi, nhưng…đã khó có thể khống chế được. Dân chúng bên ngoài không nói, nhưng đều bí mật nghị luận chuyện này. Thần đoán phản quân cố ý rải rác tin đồn từ Tây Bắc. Tuy Thủy sư đã phong tỏa sông Nghi Thủy, khiến phản quân không thể qua sông. Nhưng Thủy sư không có khả năng ngăn cản được những người vượt sông trái phép.
- Hơn nữa…
La Úy Nhiên liếc nhìn Hoàng Đế môt cái, do dự rồi nói:
- Hầu Văn Cực ở bên đó.
Hoàng Đế ừ một tiếng, trầm mặc một lúc mới nói:
- Truyền chỉ tới các châu phủ, thả những dân chúng đã bắt ra…trẫm cũng cho rằng chuyện này không thể giấu được vĩnh viễn. Nếu đã truyền lưu ra ngoài thì khó mà ngăn cản được. Mấy ngày nữa trẫm sẽ chiêu cáo thiên hạ, công bố Tây Bắc chiến bại ra ngoài.
La Úy Nhiên biến sắc:
- Nhưng làm như vậy, chỉ sợ không khống chế được dân tâm.
- Vậy thì đừng khống chế nữa.
Hoàng Đế ngẩng đầu nhìn La Úy Nhiên:
- Dân chúng bí mật nghị luận cũng tốt, bên ngoài nghị luận cũng tốt, đầy người phẫn nộ, đầy người mắng Lý Viễn Sơn thật đáng xấu hổ. Nhưng có người nào sợ hãi tuyệt vọng không?
- Không có, dân chúng chỉ có sự phẫn nộ!
Hoàng Đế ừ một tiếng, nói:
- Một khi đã như vậy, trẫm còn cần lo lắng cái gì? Phản quân không sợ truyền tin tức ra ngoài, trẫm há có thể sợ? Trẫm vốn tính toán triệu tập binh mã chạy tới bờ sông Nghi mới chiêu cáo thiên hạ. Nếu hiện tại đã truyền ra ngoài, vậy thì cứ để cho dân chúng biết rõ ràng mọi chuyện. Trẫm sẽ lệnh cho Bùi Diễn viết một bản thông báo kể lại tỉ mỉ. Để cho dân chúng biết được bộ mặt thật của đám nghịch tặc Lý Viễn Sơn kia.
- Lúc đầu trẫm không muốn chiêu mộ dân dũng, là vì trẫm lo lắng dân chúng sẽ bất an. Phản tặc bất ngờ rải tin tức ra ngoài, ngược lại thúc đẩy trẫm hạ quyết tâm. Điều động quá nhiều quân đội cả nước sẽ động tới căn bản. Cho nên trẫm tính toán chiêu mộ dân dũng…Dân chúng phẫn nộ, là vì bọn họ phẫn hận nghịch tặc vô sỉ. Bọn họ sẽ nguyện ý ra sức vì nước.
Y dừng lại một lát, tiếp tục nói:
- Nếu phải chiêu cáo thiên hạ, vậy thì bắt đầu từ địa phương xa nhất…trẫm sẽ lệnh cho Bùi Diễn soạn một bản ý chỉ đưa cho La Diệu. Bảo y điều mười vạn binh mã bắc thượng.
La Úy Nhiên nghe vậy, trong lòng lập tức căng thẳng.
Tính ngày thì Phương Giải mới tới Ung Châu, bệ hạ lại lệnh cho La Diệu điều binh tới phía bắc…Nếu bởi vì điều binh mà bức La Diệu làm phản…vậy thì Phương Giải liền lành ít dữ nhiều.
- Tả Tiền Vệ phòng thủ Tây Nam, nhiệm vụ nặng nề, liệu có nên…
La Úy Nhiên nói không hết lời, bởi vì y biết Hoàng Đế hiểu ý y.
- Lúc trước tiên sinh nói chuyện với trẫm trong căn phòng này, gây cho trẫm xúc động rất lớn.
Hoàng Đế giãn người một cái, đi xuống giường gạch. Tô Bất Úy vội vàng quỳ xuống đeo giày cho Hoàng Đế, sau đó sửa sang lại quần áo cho Hoàng Đế.
- Tiên sinh nói, tật xấu lớn nhất của trẫm chính là lòng nghi ngờ. Trẫm không sợ nói ra, bởi vì trẫm quả thực là người như thế. Tiên sinh nói một người mà cả đời không tin tưởng được một ai, vậy thì cuộc đời đó không có ý nghĩa gì cả, sẽ rất đau khổ. Sau khi tiên sinh rời đi, trẫm suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc tỉnh ngộ.
Y tới gần La Úy Nhiên, vỗ vai nói:
- Trẫm vốn nên tin tưởng ngươi không một chút nghi ngờ nào mới đúng. Giống như lúc trước trẫm tin tưởng Lão Thất vậy. Mấy ngày này khiến cho Đại Nội Thị Vệ Xử của ngươi chịu ủy khuất, trong lòng trẫm cũng không yên. Hôm nay trẫm liền bày tỏ lòng dạ của mình cho ngươi.
Hoàng Đế vừa dạo bước vừa nói:
- Thực ra từ lúc trẫm lên ngôi, trẫm chưa từng tin tưởng La Diệu. Trẫm luôn lo lắng rằng vị Đại tướng quân bách chiến bách thắng, tay nắm trọng binh này có dị tâm. Cho nên một mực đề phòng y. Hơn mười năm nay bố trí ít nhất chiến binh ba vệ ở Giang Nam, chính là vì trông chừng y. Sau khi tiên sinh rời đi, trẫm bỗng nhiên hiểu ra, làm như vậy….chẳng phải là buộc La Diệu càng ngày càng rời xa trẫm sao?
- Nghĩ tới đây trẫm vẫn còn sợ. Sợ phản tâm của La Diệu là do trẫm bức y.
Hoàng Đế ngẩng đầu nhìn tấm bản đồ Đại Tùy thật lớn treo trên tường:
- Một khi đã như vậy, không bằng trẫm trực tiếp điều binh. Nếu La Diệu không dị tâm, tất nhiên sẽ phái binh mã bắc thượng. Như vậy từ nay về sau trẫm sẽ không nghi ngờ y nữa, tiếp tục để cho y trông coi Tây Nam bên kia. Nếu như y thực sự có tâm tư kia, không chịu điều binh, vậy thì trẫm sẽ tạm thời bỏ chuyện Tây Bắc xuống…So sánh đôi bên, trẫm thà không cần ba đạo Tây Bắc, cũng không thể mất một Bình Phương Đạo.
La Úy Nhiên nghe thấy vậy, theo bản năng nhìn về phía Hoàng Đế, chợt phát hiện đầu Hoàng Đế đã có nhiều tóc bạc hơn.
- Phương Giải ở Tây Nam.
Hoàng Đế trầm mặc một lúc, tiếp tục nói:
- Nếu ngay cả La Diệu, trẫm đều thử xem tin tưởng được không, chẳng lẽ trẫm không tin tưởng Phương Giải sao? Trẫm tin tưởng hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ mà trẫm giao cho hắn. Đốc xúc La Diệu điều binh bắc thượng. Chỉ cần Tả Tiền Vệ điều mười vạn quân rời khỏi Tây Nam tập trung vào Hoàng Dương Đạo ở phía bắc, vậy thì phản quân không thể không chia quân ra để bảo vệ nơi ấy. Trẫm lại dẫn theo tinh binh và dân dũng tấn công trực diện. Với uy nghiêm của Thiên Tử, đường đường chính chính dẫn binh, phản tặc sao có thể không bại được.
Hoàng Đế cầm bút son dùng để phê duyệt tấu chương lên, tới gần tấm bản đồ, viết liên tục ba chữ Đại Tùy màu đỏ tươi lên ba đạo Tây Bắc. Ánh mắt của y dừng ở vị trí Mãn Đô Kỳ một lát, sau đó cũng viết một chữ Tùy lên trên đó.
- Trẫm muốn đích thân đoạt lại những cái đã mất trở về.
…
…
Huyện thành An Lai.
Sau khi đội ngũ khâm sai rời đi, đám dân chúng vẫn không dám tùy ý nghị luận. Dù sao bảy trăm đầu người vẫn còn treo ở trên tường thành. Hơn bảy trăm đầu người đã chảy cạn máu. Vị khâm sai chỉ trong truyện kể mới thấy, lần đầu tiên bước tới huyện An Lai. Nhưng mang tới không phải là cát tường, an bình, mà là huyết quang tai ương.
Có không ít người ngầm nói khâm sai đại nhân là sát tinh mang tới tai ương. Bọn họ không dám bất kính với La Diệu, nên chỉ có thể dùng khâm sai để giải phóng sự khó chịu trong người.
Về sau không biết là ai tìm hiểu được thân phận của Phương Giải. Nói rằng lúc hắn ở Phan Cố, kết quả là tám trăm biên quân và hơn hai nghìn dân chúng ở đó đều chết hết. Hắn tới kinh thành, kết quả Di Thân Vương làm phản. Dưới sự giận dữ, Hoàng Đế chém ba vạn sáu ngàn cái đầu, máu chảy thành sông. Hắn tới huyện An Lai, kết quả là cũng mang theo huyết quang tai ương tới cái huyện này.
Sát tinh, tai tinh, hối tinh…đây là những biệt danh mà dân chúng thầm gán cho Phương Giải.
Có người dùng thanh âm sợ hãi hỏi, hiện tại Phương Giải đi Ung Châu…Ung Châu sẽ như thế nào?
Buổi chiều cùng ngày với đại quân rút khỏi huyện An Lai, có một người mặc áo choàng đen điều khiển một cỗ xe bò đi vào trong huyện thành. Do đám nha dịch của huyện thành đều đã bị đi đầy hoặc là sung quân rồi, cả Huyện Thừa đại nhân cũng thế. Không còn ai chỉ huy dân dũng bảo vệ cửa thành. Cho nên lúc xe bò đó đi vào, không có người nào kiểm tra.
Xe bò theo đường chính đi thẳng về phía trước, tới khách sạn lớn nhất của huyện An Lai thì dừng lại. Y giao xe bò cho tiểu nhị, phân phó chăm sóc cẩn thận liền đi vào cửa chính. Ánh mắt của y bị hấp dẫn bởi một tờ bố cao dán ở cửa. Y nhìn bức họa trên bố cáo kia, hỏi tiểu nhị:
- Người trong bức họa là ai?
- Phì…còn không phải là cái kẻ tên là Truy Thương cầm đầu giáo phái Như ý gì đó sao! Mẹ nó chứ, y tới đâu liền mang theo xui xẻo tới đó. Y vừa rời đi, Đại tướng quân đã chém hơn bảy trăm người của huyện An Lai chúng tôi! Người như vậy nếu rơi vào trong tay ta, ta nhất định sẽ chém y thành trăm mảnh.
Tiểu nhị nhìn bức tranh kia, nhổ một bãi, ánh mắt đầy chán ghét.
Người đánh xe hơi sửng sốt, sau đó cười nói:
- Kẻ vô pháp vô thiên như vậy, tự nhiên đáng chết.
Y bước vào nhà trọ, thuê một gian phòng hảo hạng sau đó đi lên lầu hai. Vào phòng của mình mãi tới lúc ăn cơm trưa cũng không thấy đi ra. Tiểu nhị lên thúc dục vài lần, y bảo tiểu nhị mang đồ ăn vào trong phòng.
Người này chính là Truy Thương, trọng phạm bị truy nã.
Y ngồi gần cửa sổ lầu hai, nhìn đám người thưa thớt đi lại trên đường cái, xuất thần một lúc lâu. Sau đó y đứng dậy, lấy một chồng tiền giấy từ trong bọc, rồi dùng chậu than đốt.
- Mặc kệ ta lừa các ngươi vì mục địch gì, các ngươi cũng vì ta mà chết…nhưng ít nhất các ngươi chết vì theo đuổi tự do của mình, không phải sao? Nếu các ngươi muốn trách ta, vậy thì đợi tới kiếp sau tra tấn ta đi. Kiếp này ta phải sống thật khỏe mạnh, để thực hiện giấc mộng mà lúc sinh thời các ngươi không thực hiện được. Người chết càng nhiều, áp lực lên vai ta càng lớn…Các ngươi là người đi tiên phong, đáng được lịch sử ghi lại!
Y nói rất nghiêm nghị giống như là thật, khiến cho chính y cũng tin tưởng vào lời nói của mình.
Y đốt từng tờ một, thái độ thành kính:
- Nếu các ngươi cảm thấy ta đáng chết, vậy thì nhớ lúc qua cầu Nại Hà chớ uống Mạnh Bà thang. Bởi vì uống vào, các ngươi sẽ quên hết mọi việc ở kiếp trước. Nếu quên, các ngươi giết ta làm sao được?
Đốt xong tiền giấy, vì không cho khói bay mù mịt. Mỗi lần đốt xong một tờ, y đều dùng ghế dập tắt.
- Đệ vẫn cố chấp như vậy.
Vừa lúc đó, bỗng có người tới gần nói chuyện. Thanh âm này ngay sát bên cạnh y. Với tu vị y, tất nhiên là đã phát hiện ra, nhưng y không phản ứng chút nào.
Nghe được thanh âm của người này, lông mày của Truy Thương giãn ra rất nhiều.
- Đại ca…sao huynh lại tới đây? Huynh tới tìm đệ à?
Y đứng dậy cười hỏi. Tuy đã cố gắng áp chế, nhưng sự kích động vẫn biểu hiện ra ngoài.
- Ta có chuyện quan trọng nên đi qua nơi này.
Nam tử mới tới là một người gầy gò. Y rất gầy, nếu cởi áo xuống, thì chẳng khác nào que củi.
- Làm sao huynh biết đệ ở đây?
Truy Thương lại gần, nắm chặt cánh tay của người gầy kia, dường như sợ y chạy mất.
- Từ nhỏ tới lớn tính của đệ đều như vậy, đệ sẽ trở lại nơi mà đệ từng mắc sai lầm. Đệ từng nói rằng, nơi càng nguy hiểm, kỳ thật càng là nơi an toàn. Bởi vì người của nha môn chắc chắn sẽ không lục soát lại nơi từng lục soát. Không cần đoán, ta cũng biết được đệ chắc chắn sẽ trở lại huyện An Lai.
- Ài, huynh không thể giả ngốc một lần được sao?
- Huynh đệ với nhau, sao phải giả ngốc.
Người gầy kia bỏ nón tre xuống, tùy tiện đặt sang một bên, lộ ra khuôn mặt cũng gầy gò.
- Đại ca, huynh tới tìm đệ chỉ vì tiện đường?
- Không hẳn.
Người gầy gò nhìn ra ngoài, sau đó hạ giọng nói:
- Đệ tuyệt đối không được làm hại khâm sai. Người đó không thể chết được!
- Lý do là gì?
- Hắn…hắn chính là người mà ta vẫn bảo hộ. Đã mười bảy năm rồi, chính vì ta bảo vệ cho hắn, mà người nọ mới đáp ứng không giết đệ.
Người gầy gò ngẩng đầu lên, không ngờ chính là…Đại Khuyển!