Phương Giải phát hiện mình rất thích không khí trên giáo trường này, thích ý chí chiến đấu bao lao hùng vĩ của các binh lính. Rời khỏi Phan Cố đã hơn hai năm, cảm giác vốn đã có chút lạ lẫm này lại xuất hiện ở trong lòng. Trường sóc như rừng, hoành đao như biển. Mỗi một lần nhìn thấy cảnh tượng này, hắn đều rất hưng phấn.
Chiết xung doanh mà La Diệu phân phối cho Phương Giải tên là Sơn Tự Doanh. Không giống cách đặt tên doanh của các vệ khác là Giáp, Ất, Bính, Đinh, Tả Tiền Vệ của La Diệu có hơn ba trăm doanh, mười doanh là một quân, một quân có một vạn hai nghìn chiến binh, hai nghìn phụ binh. Cộng thêm tạp dịch, chăn ngựa, một đội binh mã vừa đủ mười lăm nghìn người.
Từng quân xếp theo con số. Một quân mười doanh dựa theo mười chữ băng, đại, sơn, di, khoát, hải, binh, uy, hạo, đãng để đặt tên.
Phân cho Phương Giải chính là Sơn Tự Doanh của đội quân số mười ba. Có một nghìn hai trăm chiến binh, hai trăm phụ binh, một trăm tạp dịch và chăn ngựa. Trong đó bao gồm một trăm khinh kỵ binh, còn lại là bộ binh. Lúc trước Thương Quốc có mối liên hệ với Mông Nguyên, cho nên Thương Quốc có được một số lượng kỵ binh nhất định. Nhưng người ở phía nam không thích dùng chiến mã, thích dùng thuyền hơn. Nên kỵ binh của Thương Quốc chỉ là thùng rỗng kêu to. Tuy nhiên các mã trường của Thương Quốc cung cấp cho Tả Tiền Vệ không ít chiến mã.
Tuy chất lượng của những chiến mã này không thể bằng được tinh kỵ của Mông Nguyên, nhưng có thể chiến đấu được rồi. Có thể nói, Tả Tiền Vệ chẳng là vệ binh có binh lực nhiều nhất Đại Tùy, còn là vệ binh giàu có nhất Đại Tùy. Phải biết rằng để có được một đội kỵ binh, Lý Viễn Sơn phải cướp bóc khá nhiều thương đội, bao gồm các sứ đoàn của các nước nhỏ ở Tây Vực.
Mà La Diệu thì không cần làm như vậy. Những thứ y thừa hưởng từ Thương Quốc đã đủ dùng rồi. Tuy không thể tạo ra một đội kỵ binh hùng mạnh, nhưng số lượng kỵ binh mỗi doanh vẫn có thể thỏa mãn được.
Bởi vì quân đội của La Diệu quá khổng lồ, mà lại không thể vượt qua số lượng binh lính trong một vệ do triều đình quy định. Cho nên một doanh không phải do Biệt Tương Ngũ Phẩm chỉ huy, mà là do Đô úy chỉ huy. Đô úy là chức quan Lục Phẩm. Dưới Đô úy là Hùng Vũ Giáo úy và Quả Nghị Giáo úy.
Đôi trưởng và Lữ suất chưa tính vào quan quân. Giáo úy trở lên mới được triều đình phát bổng lộc mỗi tháng, có ruộng đất, người nhà cũng được miễn giao lương thực, thuế má.
Dựa theo quy củ của Đại Tùy, La Diệu chính là Đại tướng quân Tam Phẩm, có quyền bổ nhiệm tướng lĩnh từ Ngũ Phẩm trở xuống. Còn quân chức Tứ Phẩm trở lên, nhất định phải dâng tấu lên triều đình, Binh Bộ phê chuẩn thì mới có hiệu lực.
Phương Giải là Du Kỵ Tướng quân Ngũ Phẩm, dù là hư chức, nhưng cao hơn Đô úy một bậc.
Đô úy Sơn Tự Doanh tên là Lôi Hổ, hơn ba mươi tuổi, huyết khí phương cương. Người này được thăng làm Đô úy là nhờ đóng góp nhiều quân công. Nhập ngũ mười hai năm mới có địa vị như ngày hôm nay, tốc độ thăng chức không tính là nhanh. Từ sự đối lập này có thể nhìn ra được, Phương Giải thăng chức nhanh như thế nào.
Lôi Hổ là một quân nhân điển hình, dáng người khôi ngô cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng, nói năng thận trọng. Nhìn ra được y không hài lòng lắm với việc Đại tướng quân giao Sơn Tự Doanh cho Phương Giải. Nhưng thân là quân nhân, tuân theo mệnh lệnh đã trở thành bản năng rồi, nên y không nói gì thêm. Lúc nhìn thấy Phương Giải vẫn giữ vững sự tôn kính. Nhìn vẻ mặt của những binh lính trong Sơn Tự Doanh này, Phương Giải biết để khuất phục bọn họ không phải là chuyện dễ dàng gì.
Phương Giải tới Sơn Tự Doanh, đoạt đi quyền chỉ huy của Lôi Hổ, Phương Giải có thể lý giải tâm tình của Lôi Hổ. Cho dù đổi thành mình cũng sẽ không thoải mái. Sơn Tự Doanh chính là hai tay hai chân của Lôi Hổ, y muốn đi chỗ nào thì nó đi chỗ đấy. Muốn đá thế nào, muốn đấm thế nào, là do y định đoạt. Nhưng hiện tại Phương Giải tới, ý nghĩa rằng nắm đấm của y rơi vào trong tay người khác.
Sau khi rời khỏi giáo trường, Phương Giải đi thẳng tới Sơn Tự Doanh, dẫn theo Trần Hiếu Nho, Yến Cuồng và bốn mươi tám phi ngư bào. Đi tới trước cửa tòa quân doanh giờ thuộc về mình, trước tiên Phương Giải triệu tập năm Giáo úy, mười hai Lữ suất cùng với Lôi Hổ đứng ở cửa chờ hắn. Tuy trong lòng bọn họ ít nhiều có bất mãn, nhưng quân quy của Tả Tiền Vệ nặng như núi, bọn họ không dám cãi lại. La Diệu trị quân cực nghiêm, có thể nói là nghiêm khắc nhất trong mười sáu vệ chiến binh.
- Tỵ chức Lôi Hổ cùng các quan quân từ Lưu suất trở nên của Sơn Tự Doanh bái kiến Tiểu Phương đại nhân!
Lôi Hổ tiến lên một bước, chào theo nghi thức quân đội.
Phương Giải nghe thấy y xưng là tỵ chức, chứ không phải là thuộc hạ, liền biết trong lòng người này rất phẫn uất.
Hắn dùng nghi thức quân đội chào lại, sau đó cất bước đi vào doanh trướng.
Ngồi xuống đằng sau bàn, Phương Giải nhìn ấn Đô úy, hơi nao nao, lập tức vứt cho Lôi Hổ:
- Thứ của ngươi này, cất cho kỹ vào.
Lôi Hổ ngẩn ra, do dự một lát rồi nói:
- Không có ấn Đô úy, Tiểu Phương đại nhân ra lệnh cho binh lính kiểu gì?
- Ngươi nhận ra ta không?
Phương Giải chỉ mình, hỏi.
- Nhận ra!
- Vậy là tốt rồi.
Phương Giải lạnh nhạt nói:
- Từ hôm nay trở đi, quy củ củ Sơn Tự Doanh sẽ sửa lại vài điều. Ta biết trước kia muốn điều bình phải mang theo ấn Đô úy, nhưng giờ ta đã ở đây, quy củ này không còn nữa. Lời của ta chính là quân lệnh, dù không có ấn Đô úy thì vẫn là quân lệnh. Mà ta ở lại Sơn Tự Doanh bao lâu, không phải do ta mà do các ngươi. Nếu các ngươi biểu hiện tốt, vậy thì ta sẽ rời Sơn Tự Doanh rất nhanh. Bởi vì Đại tướng quân sẽ không cho ta nắm giữ một đội quân tinh nhuệ quá lâu. Nếu các ngươi là một đám bỏ đi, biểu hiện kém cỏi, thì phỏng chừng mãi tới khi các ngươi xuất ngũ, ta cũng không rời khỏi Sơn Tự Doanh. Các ngươi yên tâm, mặt của ta rất dày, nên đừng có kiểu suy nghĩ rằng cố ý thua trận so tài một tháng sau khiến ta rời đi. Không có chuyện đó đâu.
- Các ngươi cũng không cần dùng ánh mắt bất mãn đó nhìn ta. Ta có thể nói cho các ngươi biết, hiện tại có một phương pháp trực tiếp nhất để ta rời khỏi Sơn Tự Doanh. Biện pháp này rất nhanh, không cần tốt thời gian.
Phương Giải dừng lại một chút, sau đó hơi nhếch cằm lên nói:
- Cho phép các ngươi khiêu chiến ta. Trong mười hai người ở trong quân trướng này, ai có thể đánh ngã được ta, ta liền cuốn gói khỏi đây. Nếu các ngươi không làm được thì đừng già mồm cãi láo như đám đàn bà. Cũng đừng trách ta đánh ngã từng người một. Ta không phải tự đại hay là ngông cuồng. Thực sự mà nói cho dù mười hai người các ngươi cùng lên cũng chưa hẳn là đối thủ của ta.
- Nhưng…
Phương Giải không để ý tới những ánh mắt khác thường của đám Giáo úy, Lữ suất này, tiếp tục nói:
- Một người đánh nhau giỏi không có nghĩa là có thể lãnh binh. Trên giang hồ không thiếu những người có thể đánh bại mười hai người các ngươi, nhưng không có vài người biết lãnh binh. Trong một năm ở Diễn Vũ Viện, có một môn mà ta giỏi nhất, chính là suy diễn binh pháp, vả lại chưa từng thua qua ai. Cho nên mười hai người các ngươi cộng lại nếu suy diễn binh pháp thua ta, thì ngoại trừ phục tùng ra, các ngươi không có sự lựa chọn nào khác.
Phương Giải nói chuyện bình thản, nhưng rất có tính đả kích.
- Ta là một người thẳng thắn. Nếu các ngươi mạnh hơn ta, ta liền nghe lời các ngươi. Nếu các ngươi không bằng ta, thì các ngươi phải nghe lời ta. Cho nên bất kỳ vị nào của Sơn Tự Doanh đánh bại được ta, ta liền nhường chức cho vị đó. Chớ giống như gái lầu xanh chỉ biết kêu to, ta có bản lĩnh khiến các ngươi phải để mắt tới, các ngươi cũng phải có bản lĩnh để ta để mắt tới. Là đàn ông thì dùng thực lực của bản thân để tuyên bố ta không xứng làm thủ lĩnh của các ngươi, sau đó kiêu ngạo đạp ta. Nếu như các ngươi chỉ là một đám nhát gan như chuột nhắt, thì ngày nào ta cũng lôi các ngươi ra làm trò cười.
Hắn đứng dậy, ánh mắt nhìn lướt qua những quan quân này:
- Hiện tại đi ra ngoài tập hợp tất cả binh lính của Sơn Tự Doanh, bao gồm phụ binh và tạp dịch. Sau ba tiếng trống trận mà không tới tập hợp, thì sẽ bị quân pháp xử lý. Yêu cầu mỗi một binh sĩ mang theo trang bị của mình, ngoại trừ đồ quân dụng ra, chỉ cần binh khí có thể giết người, thì không được quên. Sau khi tập hợp ta sẽ kiểm tra. Ai không mang đủ, thì sẽ chịu mười quân công. Đánh chết tự chịu.
- Yến Cuồng!
- Có!
- Ra ngoài nổi trống!
- Vâng!
Hắc tiểu tử Yến Cuồng lên tiếng xoải bước đi ra ngoài quân trướng. Lôi Hổ và mười một sĩ quan cấp dưới liếc nhìn nhau, sau đó chắp tay nói một tiếng vâng, bước nhanh ra ngoài.
…
…
Trần Hiếu Nho đi theo Phương Giải ra ngoài quân trướng, cẩn thận hỏi:
- Đại nhân, nói như vậy với bọn họ, liệụ bọn họ có bị chọc giận mà nhằm vào ngài không?
Phương Giải cười nói:
- Ta chính là muốn làm cho bọn họ mắng ta trong lòng, như vậy bọn họ mới xuất ra bản lĩnh thực sự. Ngươi không hiểu về quân nhân đâu. Ngươi dụ dỗ bọn họ, bọn họ sẽ cảm thấy bản thân là đại gia, sẽ được nước lấn tới. Trái lại, nếu ngươi khinh thường bọn họ, bọn họ sẽ gắng sức thể hiện để cho ngươi phải nhìn bọn họ với con mắt khác. Binh lính của Tả Tiền Vệ cực kỳ kiêu ngạo, không làm vậy thì bọn họ sẽ không phục.
- Nếu chẳng may bọn họ hợp tác với nhau cố ý buông thả, muốn bức ngài rời khỏi đây thì sao?
- Ta không ngại giết người.
Phương Giải vừa đi vừa nói:
- Cả Tả Tiền Vệ có người nào là không kiêu ngạo không? Mà sự kiêu ngạo đó có từ đâu? Là từ La Diệu. Bởi vì La Diệu kiêu ngạo, cho nên bọn họ kiêu ngạo theo. Nếu La Diệu đã giao Sơn Tự Doanh cho ta, thì nó là của ta. Cho dù ta có dùng quân pháp trị vài người, thì vì mặt mũi, y cũng sẽ không nói gì. Ngươi nên biết, người càng kiêu ngạo, thì càng sĩ diện.
- Thực sự nếu không nghe lời thì sẽ giết?
Trần Hiếu Nho há hốc miệng hỏi.
- Đúng vậy.
Phương Giải bình thản đáp.
Ngoài cửa, Yến Cuồng đã đánh tiếng trống thứ hai. Binh sĩ của Sơn Tự Doanh được huấn luyện bài bản, phần lớn đã đứng ở vị trí của mình. Phương Giải tin tưởng, tiếng trống thứ ba vừa kết thúc, một nghìn năm trăm binh lính, kể cả tạp dịch sẽ tập hợp đầy đủ trên giáo trường, không thiếu một ai.
Không ngoài dự liệu của Phương Giải. Tiếng trống trận thứ ba vừa kết thúc, một nghìn năm trăm binh lính đã đứng chỉnh tề ở đó. Bất kể nhìn theo hướng nào, đội ngũ thẳng hàng giống như dùng thước để đo vậy. Không những xếp hàng xong, hơn nữa mỗi người đều mang theo binh khí như yêu cầu của Phương Giải.
- Cảm thấy mình giỏi bắn cung thì đứng ở hàng bên trái. Cảm thấy mình giỏi võ thì đứng ở bên phải. Cảm thấy mình giỏi cả hai thì đứng nguyên tại chỗ. Cảm thấy mình không giỏi cái gì thì biến!
Lời này của Phương Giải khiến tất cả binh lính ngơ ngác nhìn nhau.
- Không nghe thấy lời của ta à?
Phương Giải lớn tiếng hỏi.
Đám binh lính truyền tới tiếng xì xào bàn tán, không ai biết Phương Giải muốn giở trò gì. Nhưng xuất phát từ thói quan, những binh lính này vẫn dựa theo yêu cầu của Phương Giải tách ra đứng thành hàng. Chờ bọn họ đứng vững, Phương Giải nhìn nhìn, bên trái có chừng hai trăm người, phần lớn đứng ở bên phải. Ở giữa thì chỉ có chưa tới năm mươi người lưu lại.
- Các ngươi!
Phương Giải chỉ vào mấy chục người đứng ở giữa, cất cao giọng nói:
- Từ hôm nay trở đi các ngươi là thân binh của ta, phía sau lưng của ta liền giao cho các ngươi. Nếu lên chiến trường tới lượt Sơn Tự Doanh chúng ta xuất chiến, các ngươi phát hiện ta không ở phía trước mà tránh ở sau lưng các ngươi, các ngươi liền chém đứt đầu ta.
- Đại nhân…
Lôi Hổ kinh ngạc, không nhịn được hỏi:
- Không cần thi thố à?
Phương Giải lắc đầu, lớn tiếng nói:
- Các ngươi đều là quân nhân, quân nhân sẽ không nói dối với thủ lĩnh của mình. Có một câu ta phải nói, từ hôm nay trở đi ta thử tin tưởng các ngươi, các ngươi cũng có thể thử tin tưởng ta! Nếu tướng quân và lính của mình không tin tưởng lẫn nhau, thì khi lên chiến trường chỉ có một đường để đi… chính là ‘Đường chết’!
- Các ngươi sợ chết không?
Phương Giải hỏi.
Binh lính hơi sửng sốt, vô ý thức đáp:
- Không sợ!
- Ta sợ!
Phương Giải lớn tiếng nói:
- Cho nên ta phải tin tưởng các ngươi! Mà mặc kệ các ngươi có sợ chết hay không, nhưng tới chiến trường rồi, muốn sống sót thì nhất định phải tin tưởng ta.