Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 39

Đêm dài người tĩnh.

Những người ngắm cảnh trên núi Mộ Sơn đều đã tìm chỗ để ngủ. Người có tiền thì tới đạo quan giữa sườn núi đặt một phòng. Du khách bình thường thì tìm một nơi rộng rãi dựng lều. Dân chúng Đại Tùy có cuộc sống tương đối đầy đủ và yên bình. Trăm năm qua quốc gia cường thịnh đã tạo thành tính cách tự tin, xen lẫn chút lười biếng cho dân chúng.

Du xuân ngắm cảnh, cũng không phải là đặc quyền chỉ riêng thế gia đại hộ.

Người giàu có cách chơi riêng của người giàu, người thường có cách chơi riêng của người thường.

Chỉ là có rất ít người lựa chọn dựng lều ở nơi dã ngoại. Phần lớn đều ở quảng trưởng nhỏ phía trước đạo quan. Đạo quan không miễn phí đồ ăn, nhưng miễn phí nước nóng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà đạo quan này hương khói cường thịnh. Nhờ ngọn núi này, mà các đạo sĩ trong đạo quan trải qua cuộc sống giàu có tự tại.

Trong và ngoài đạo quan đã im ắng tiếng người. Chỉ có ba người ở dưới chân núi là vội vàng đào hố. Thực ra là chỉ có hai người đào, còn một người thì ngồi trên cành cây, dựa vào thân cây, có chút chán đến chết.

- Đào sâu một ít

Đại Khuyển không cần công cụ, chỉ cần bao tay đào. Không bao lâu đã đào được một cái hố không nhỏ trên mặt đất. Hắn nhìn Phương Giải giơ hoành đào đào đất, nhếch miệng khinh thường nói: - Ta đã đào xong hai cái hố, ngươi vẫn chưa đào xong một cái. Làm bất kỳ việc gì, dựa vào hai bàn tay của mình vẫn là tốt nhất.

Phương Giải lau mồ hôi trên trán: - Hôm nay mới biết chó không chỉ biết bơi, còn biết đào đất, bội phục, bội phục. Không có thứ nào tiện tay, tới hửng đông chắc cũng không đào được sâu bao nhiêu.

- Nếu không chặt xác?

Đại Khuyển nghiêm trang nói: - Chặt xác dễ dàng hơn. Xác được chia làm nhiều mảnh nhỏ. Như vậy đào hố cũng không cần đào quá sâu, chỉ cần đào rộng một chút là được.

Phương Giải trừng mắt nhìn hắn: - Sao ngươi tàn nhẫn vậy?

Đại Khuyển nói: - Ta giết hai tên, ngươi giết hai tên, nếu nói tàn nhẫn, ngươi cũng tàn nhẫn.

Hắn quay đầu nhìn Thôi Lược Thương, có chút không vui nói: - Ta nói Thôi công tử à, hiện tại cho dù ngươi không phải là thủ phạm chính, thì cũng là tòng phạm, liệu ngươi có thể giúp một tay được không? Cho dù hiện tại ngươi quỳ xuống dùng thủ đoạn của Phật tông cầu siêu cho bọn chúng, bọn chúng ở dưới âm tào địa phủ lẽ nào sẽ không hận ngươi?

Thôi Lược Thương có chút thất thần, chán nản nhìn về phía Đại Khuyển, ánh mắt mông lung. Lúc trước Phương Giải đưa cho hắn một con dao ngắn, lúc ấy hắn nhìn Lưu Nhất Năng đã hấp hối, nhưng vẫn không dám ra tay. Về sau thấy Phương Giải đâm vào cổ Lý Duyên, hắn mới run rẩy di chuyển tới bên cạnh Lưu Nhất Năng, vung dao lên, run rẩy hồi lâu mới đâm xuống. Có lẽ vì quá khẩn trương, quá kinh hoang, nên đâm bốn năm dao vẫn không đâm trúng chỗ hiểm.

Máu tươi phun trào ra ngoài, bắn tung tóe vào mặt hắn, nhưng Lưu Nhất Năng vẫn chưa chết hẳn.

Sau khi giết Lý Duyên xong, Phương Giải thực sự không nhìn được, một dao đâm xuyên qua tim Lưu Nhất Năng, không trệch chút nào.

Một hơi giết hai người, Phương Giải vốn cho rằng mình sẽ sợ tới mức run rẩy. Nhưng giết người xong, hắn mới kinh ngạc phát hiện, mình bình tĩnh giống như chưa làm gì vậy. Thậm chí hắn còn cẩn thận cảm thụ, thì thất vọng phát hiện ra rằng mình không có một chút kích động nào.

Đối hắn mà nói, giết người thì ra cũng không phải là một việc kích thích.

Điều này làm cho Phương Giải có chút tự giễu. Ban đầu lúc ở Phan Cố, hắn tin chắc mình là một người khó có thể xuống tay giết người. Bản thân dù không phải là người lương thiện, nhưng tối thiểu cũng không phải là kẻ hung ác. Nhưng sau khi giết người, hắn mới hiểu được, nguyên lai mình luôn kháng cự giết người, không phải vì chút thiện tâm còn sót lại. Mà là trong đầu hắn có chút mâu thuẫn với việc giết người. Đây chỉ là một loại tư duy theo quán tính mà thôi.

Đang lúc hai người bọn họ vất vả đào hố, cửa sau của đạo quan dần dần mở ra. Hai người mặc đạo bào chậm rãi đi tới một tảng đá lớn lồi ra từ sườn núi. Đạo sĩ lớn tuổi nhìn xuống nói, khẽ nhíu mày, hỏi đạo sĩ mập mạp tuổi không lớn lắm, chừng mười lăm, mười sáu: - Việc ác như vậy, có nên quản hay không?

Đạo sĩ đặt câu hỏi cũng phải năm sáu chục tuổi rồi, để chòm râu dê, tóc bạc trắng. So với đạo sĩ trẻ tuổi ở bên cạnh, ông ta càng vẻ tiên phong đạo cốt, vừa nhìn đã khiến người ta tôn kính. Nhưng ông ta lại kính cẩn hỏi người đạo sĩ trẻ tuổi ở bên cạnh.

Tiểu đạo sĩ này tuổi không lớn lắm, hơn nữa rất béo. Đạo bào vốn phiêu dật mặc trên người hắn, lại bị căng ra bởi khổ người béo ú của hắn. Cho nên lúc hắn đi đường hay nói chuyện, khí lực đều có vẻ như không đủ. Cũng không biết có phải là do bộ quần áo này bó chặt làm cho hắn khó chịu hay không.

Mặt của hắn rất tròn, trắng tinh cơ hồ nhìn không ra nếp nhăn. Nếu muốn dùng thứ gì đó để so sánh với mặt của hắn, thì chính là bánh bao nóng hổi vừa mới ra lò.

Hắn không những rất béo, còn rất lùn.

Cũng không biết có phải do tuổi còn nhỏ, chưa tới lúc phát triển hay không, chiều cao của hắn chỉ miễn cưỡng tới vai của lão đạo sĩ. Hắn không đeo đạo quan, tóc dài túy ý bó lại. Được cái là mái tóc bồng bềnh cho dù là nữ nhân cũng phải ghen tỵ.

- Thiên hạ này nhiều việc xấu như vậy, ngươi đều muốn quảnchẳng phải là mệt chết?

Đạo sĩ trẻ tuổi nhìn lão đạo sĩ, tức giận nói: - Đêm dài người tĩnh, ngươi gọi ta dậy chỉ vì xem cái này? Không phải là giết người saomỗi ngày thiếu gì người chết? Đừng nói với tu vị của ngươi xuống núi sẽ bị người ta chê cười, cho dù ngươi tu thành thần tiên biết bay nhảylẽ nào mỗi ngày ngươi bay tới bay lui là có thể ngăn cản mọi việc ác trên thế gian này? Có thể không? Có thể không? Có thể không?

Hắn hỏi liên tục ba câu.

Lão đạo sĩ đỏ mặt, ngượng ngùng cười đáp: - Đương nhiên không thể.

- Vậy ngươi còn hỏi cái rắm à.

Đạo sĩ trẻ tuổi trừng mắt nhìn ông ta: - Quấy rầy giấc ngủ của ta, việc này ghi nợ ở đấy. Sau này nếu lại vì một việc lông gà vỏ tỏi làm phiền ta, ta liền đuổi ngươi xuống núi.

Lão đạo sĩ sợ hãi nói: - Sẽ không có lần sauđúng rồi, mỗi lần Diễn Vũ Viện mở cuộc thi, Tiêu chân nhân đều mời ngài tớiLần trước đã phái người ba lượt tới đón ngài, lần này ngài có đi hay không?

- Không đi, không đi!

Đạo sĩ trẻ tuổi khoát tay, nhịn không được nói: - Ba vị sư huynh, một người đứng đầu đạo môn, ngày nào cũng phải ra vẻ đạo mạo nghênh đón khách khứa. Một người biến mất vô ảnh vô tung, không biết sống chết. Người còn lại thì trốn trong hoàng cung làm chó giữ nhàCó ai tiêu sái khoái hoạt như ta? Nhân sinh ấy àtruy cầu chính là đại đạo tự nhiên. Cái gì gọi là đại đạo?

Hắn nhìn lão đạo sĩ, nghiêm trang nói:

- Có thể làm chủ việc ăn và ngủ của bản thân, chính là đại đạo.

Đạo sĩ trẻ tuổi xoay người trở về đạo quân. Lúc tới cửa, lại phân phó lão đạo sĩ: - Mấy ngày này du khách tới đông, đồ ăn trong đạo quan đã sắp hết. Sáng sớm ngày mai ngươi xuống núi mua thêm về đây.

Hắn nhìn xuống núi, ánh mắt hiện lên một tia tiếc nuối: - Thực ra khó mà phân biệt được thịt băm là thịt heo hay là thịt người. Làm thành bánh bao để bán, chắc sẽ không có ai nhận ra nhỉ? Cho dù nhận ra, chỉ cần không thừa nhận thì liền không có việc gì, đúng không?

Lão đạo sĩ sợ tới mức hồn phi phách tán, kéo tay đạo sĩ trẻ tuổi vào trong sân: - Ngài nên ngủ, nên ngủ.

- Ngày mai xuống núi tới Tương thành nhớ mua cho ta bánh ngọt ở quán Tống Ký, bánh dầu, hạt dưa ngũ vị. Còn có chân giò hun khói của quán Trần Ký, lạp xưởng trong quán lão già mù, còn có

Thanh âm dần xa, đạo quan lần nữa rơi vào yên tĩnh

Dưới núi.

Thôi Lược Thương bốc đất phủ lên thi thể của Lưu Nhất Năng. Thấy biểu lộ chết không nhắm mắt của Lưu Nhất Năng, hắn sợ tới mức đặt mông xuống đất:

- Làm sao bây giờ? Nếu bị tra ra, tiền độ của ta coi như kết thúc. Gia phụ đã tốn không biết bao nhiêu vàng bạc mới giúp ta có được một cơ hội tiến vào Diễn Vũ Viện. Ta lại tự hủy tiền đồ của bản thânNếu bị gia phụ biết, chẳng phải sẽ đánh gãy tay chân của ta?

- Tiền đồ!

Đại Khuyển lườm hắn một cái, giận dữ nói: - Người cũng đã giết rồi, hiện tai ngươi mới hối hận thì có tác dụng quái gì?

Thôi Lược Thương muốn lau đi mồ hôi trên trán, lại khiến cho mặt mình dính đầy bùn: - Nhưng việc này cuối cùng sẽ không giấu diếm được. Không ít người biết năm người chúng tôi kết bạn du lãm Mộ Sơn. Đám người Lý Duyên nói rằng lần này đi chơi là vì muốn tiễn đưa ta. Nhưng nếu chỉ có một mình ta quay về Tương thành, bốn người bọn họ lại không thấy, quan phủ có thể nhanh chóng tra ra ta giết bọn họ.

- Quả thật là không giấu được.

Phương Giải ném một cỗ thi thể xuống hố, nhìn Thôi Lược Thương, nói: - Mà ngươi cũng không cần phải giấu việc này. Tí nữa chôn xong, ngươi lập tức chạy về Tương thành. Sáng sớm ngày mai mở cửa thành, ngươi tranh thủ thời gian về nhà, kể rõ mọi chuyện cho phụ thân ngươi. Việc này không phải là lỗi của ngươi, mà là đám người Lý Duyên muốn giết ngươi trướcPhụ thân ngươi tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi. Ta chờ ngươi ở bên ngoài Tương thành. Đến lúc đó cùng nhau tới Trường An, vừa lúc có thể chiếu cố lẫn nhau.

Phương Giải vừa lấp đất vừa nói:

- Tới lúc này ta sẽ không gạt ngươi nữa. Tên ta không phải là Thương Quốc Hận, cũng không phải là thương nhân Phan Cố. Ta là thám báo của biên quân thành Phan Cố, được đề cử tới tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện năm nay. Tên ta là Phương Giải. Chúng ta gặp nhau coi như là duyên phận. Ta và ngươi đồng hành, lúc tham gia cuộc thi có thể chiếu ứng lẫn nhau.

- Ngươi cũng thí sinh Diễn Vũ Viện?

Thôi Lược Thương chấn động, nhịn không được cẩn thận đánh giá Phương Giải: - Ngươi không lừa ta đấy chứ?

- Việc này lừa được ngươi không? Dù cho lừa được ngươi lúc này, tới Trường An cũng không lừa được.

Phương Giải cười nói: - Thôi, việc ở chỗ này không cần tới ngươi nữa, hiện tại ngươi nhanh về Tương thành đi. Tuy nhiên còn hai canh giờ nữa là trời sáng. Ngươi cưỡi ngựa tới hửng đông là vừa lúc vào thành. Quay về bàn bạc với phụ thân ngươi. Ta đoán chừng ngay ngày hôm nay phụ thân ngươi sẽ nhanh chóng tiễn ngươi ra khỏi thành.

- Thật không?

Thôi Lược Thương nhịn không được, lo lắng nói: - Nếu gia phụ giam giữ ta lại thì sao?

- Hổ dữ còn không ăn thịt con, phụ thân ngươi đã bỏ nhiều tiền như vậy để giúp ngươi tham gia Diễn Vũ Viện, thì sao có thể trơ mắt nhìn tiền đồ của ngươi bị hủy hoại. Mau đi đi!

Phương Giải vỗ vai hắn, nói: - Ta cam đoan không có việc gì.

Thôi Lược Thương suy nghĩ, thấy lời của Phương Giải cũng có lý. Mà hắn cũng không muốn ở đây lâu thêm. Liền đứng dậy, ôm quyền nói một câu tạm biệt rồi quay đầu chạy.

Đợi thân ảnh của Thôi Lược Thương biến mất, Mộc Tiểu Yêu nhảy từ cành cây xuống đứng bên cạnh Phương Giải. Nhìn chằm chằm vào Phương Giải một lúc, sau đó hỏi: - Ngươi giết vài người này, không chỉ vì ngươi muốn giết ngươi phải không?

Phương Giải gật đầu: - Đúng.

- Cũng không chỉ là giúp tên ngu ngốc kia một lần phải không?

- Đúng!

Phương Giải lần nữa gật đầu, sau đó nhìn hướng Thôi Lược Thương biến mất, bình thản nói: - Ta chẳng qua chỉ là một thám báo biên quân nho nhỏ, xuất thân không tôn quý, không có hậu trường sau lưng. Mặc dù tới Trường An sẽ gặp phải rất nhiều khó khănThôi gia Tương thành dù kém xa Thôi gia Bác Lăng, nhưng nội tình hùng hâu, nhiều đời có trọng thần làm trong triều đình, có thể coi là danh môn vọng tộc. Có một người bạn như vậy ở bên cạnh, sẽ giảm bớt không ít phiền toái.

- Cho nên ngay từ lúc đầu ngươi đã tính toán tên ngốc kia?

Đại Khuyển kinh ngạc hỏi.

Phương Giải cười cười: - Ta giúp hắn, cũng là giúp mình, không phải sao? Làm việc thiện cho người, chính là làm việc thiện cho bản thân. Lời này hình như cũng từ Phật tông, nhưng vẫn có đạo lý.

- Nếu có thể kết giao vài người quyền quý làm bằng hữu thì càng tốt hơn. Vô luận như thế nào, ta tới Trường An tham dự cuộc thi, chắc chắn sẽ gặp phải không ít khó khăn. Có thể tìm được vài người giúp đỡ, tự nhiên sẽ không bỏ qua. Ta nhớ lúc ở thành Phan Cố, ta từng nói qua với hai ngươi, ba năm trước đây ta dựa vào bảy ngươi các ngươi. Ba năm này ta dựa vào hai người các ngươi. Nhưng bắt đầu từ hôm nay.ta nên dựa vào bản thân nhiều hơn.

- Bị ngươi xách theo chạy trốn mười lăm năm.

Hắn nhìn Mộc Tiểu Yêu chăm chú nói: - Nên tới lúc tatự mình chạy.
Bình Luận (0)
Comment