Thôi Ngưu Nhi dẫn theo 3600 phản quân rời khỏi đại doanh, bắt đầu tăng tốc độ chạy về hướng Liên Vân trại trên núi Phục Ngưu. Đại doanh của phản quân cách Liên Vân trại không tính qua xa, một canh giờ là chạy tới. Vẻ mặt của binh lính đều có chút khó coi. Chiến tranh tới đột nhiên, khiến bọn họ còn chưa chuẩn bị tốt giết người hoặc là bị giết.
Thôi Ngưu Nhi nhìn binh lính phản quân dính đầy nước bùn vừa chạy từ Liên Vân trại này ra, không biết vì sao, Thôi Ngưu Nhi cảm thấy lời của người này có chút không đáng tin.
- Ngươi nói rõ ràng xem, Tả Tiền Vệ rốt cuộc xuất động bao nhiêu binh mã tập kích Liên Vân trại?
Có lẽ vì kinh hãi, mà sắc mặt của binh lính này hơi trắng bêch. Y cẩn thận nhớ lại, không xác định lắm đáp:
- Chắc là không hơn năm trăm người.
- Chắc chắn không?
Thôi Ngưu Nhi hỏi.
- Thuộc hạ…thuộc hạ không nhớ rõ lắm.
Binh lính gục đầu xuống, nói chuyện ấp a ấp úng.
- Nếu ngươi không nói rõ ràng, ta liền dẫn người về, sau đó giao ngươi cho Đại tướng quân xử lý, rồi nói ngươi là một lính đào ngũ! Ngươi nên biết Đại tướng quân trị quân cực nghiêm, kết cục của ngươi là gì không cần phải đoán. Hoặc là ngũ mã phân thây, hoặc là loạn côn đánh chết.
- Đừng!
Binh lính này vội vàng lắc đầu:
- Kỳ thực…kỳ thực Tả Tiền Vệ phái không hơn một trăm người tập kích Liên Vân trại…Ta là sợ bị Đại tướng quân quở trách mới nói là năm trăm người. Lúc ấy mọi người đều ngủ hết rồi, căn bản không có người nào phòng thủ. Binh lính phòng thủ trên đài quan sát cũng ngủ quên mất rồi bị người cắt đứt cổ họng. Còn thuộc hạ vừa lúc đi vệ sinh, thấy có bóng đen chớp động, vốn đinh hô lên cảnh cáo…Nhưng, nhưng đám người Tả Tiền Vệ kia đã xông vào. Nếu thuộc hạ hô lên, thì người chết đầu tiên chính là thuộc hạ.
- Ngươi đúng là một kẻ nhu nược.
Thôi Ngưu Nhi không nhịn được giận dữ mắng:
- Cũng vì ngươi ham sống sợ chết, một mình chạy trốn nên tất cả ba trăm đồng đội của ngươi mới bị giết chết! Ngươi còn mặt mũi trở về sao? Còn mặt mũi để sống sót sao?
Binh lính này trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn Thôi Ngưu Nhi, nói:
- Thuộc hạ đã nghĩ kỹ. Lần này thuộc hạ sẽ xông lên đầu tiên. Có thể giết bao nhiên kẻ địch thì giết bấy nhiêu. Nếu không giết được tên nào liền chết thì coi như thuộc hạ xui xẻo. Nếu giết được vài người thì coi như là báo thù cho các huynh đệ. Nếu thuộc hạ chết trận, thì còn mặt mũi để gặp mặt các huynh đệ dưới suối vàng. Nếu thuộc hạ không chết, thuộc hạ sẽ tự sát.
Lời ngày khiến Thôi Ngưu Nhi ngây ra một lúc. Y nhìn người lính kia, nói:
- Như vậy mới là đàn ông chứ. Ngươi có thể nghĩ được như vậy là không tệ rồi. Nếu sống sót thì đừng tự sát. Giết càng nhiều kẻ địch, báo thù cho huynh đệ là đủ rồi.
Binh lính này gật đầu:
- Thuộc hạ đã hiểu.
Thôi Ngưu Nhi cảm thấy không thoải mái, như có cái gì đó chặn ở trong lòng.
- Kẻ địch chỉ có một trăm người mà cũng dám cướp Liên Vân trại. Chứng tỏ mọi hành động của các ngươi đã bị bọn chúng tra xét rõ ràng! Kẻ địch biết các ngươi tuần tra lười biếng, nên mới phát binh đánh tập kích bất ngờ! Nói ra…thì những huynh đệ kia chết cũng không oan. Nếu vẫn duy trì đề phòng, thì kẻ thù làm sao giết lên được?
Binh lính này cúi thấp đầu xuống:
- Đã lâu rồi không khai chiến, cho nên mọi người mới như vậy…
- Ài!
Thôi Ngưu Nhi thở dài:
- Coi như đây là một bài học.
- Đúng rồi, lúc ngươi xuống núi có nhìn thấy viện binh của địch không?
- Không có!
Binh lính này lắc đầu:
- Thuộc hạ ở trong rừng một lúc lâu mới dám lao ra, không thấy binh mã nào kéo lên nữa. Chắc bọn chúng tưởng rằng đã giết hết rồi, không ngờ còn người có thể chạy trốn được. Quân địch chiếm Liên Vân trại, xem chừng suy nghĩ giống như chúng ta. Nơi đó có địa hình cao, dùng Thiên Lý Nhãn có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của đại doanh chúng ta.
- Nhất định phải lấy lại về.
Thôi Ngưu Nhi thì thào một câu, sau đó lại mắng:
- Đi nhanh lên cho lão tử! Lề mà lề mề còn ra thể thống gì nữa! Một đám đi nhỏ nhẹ như đàn bà vậy. Lúc ăn cơm uống rượu tán gái sao không thấy các ngươi ỉu xìu như vậy!
Đội ngũ tăng tốc, tuy cự ly không xa, nhưng hơn nửa trong số những binh lính này là các dân chúng được ít huấn luyện, hơn nửa là quận binh. Phần lớn chạy một nửa đường đã thở hồng hộc rồi. Vì để duy trì thể lực chiến đấu cho các binh lính, Thôi Ngưu Nhi không thể không hạ lệnh giảm tốc độ xuống.
Cứ di như vậy được một canh giờ, thì đã tới chân núi Phục Ngưu.
Người binh lính kia chỉ chỉ:
- Tướng quân xem, kẻ địch chưa đổi cờ của chúng ta, xem ra là muốn lừa dối chúng ta.
- Ừ.
Thôi Ngưu Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi ra lệnh cho phó tướng:
- Ngươi mang theo đại đội binh mã tìm một chỗ bí ẩn dưới chân núi chờ đợi. Ta dẫn theo một trăm người đi lên, sẽ nói là đi tuần tra. Đám người Tả Tiền Vệ không muốn bại lộ, thấy ta mang ít người, nói không chừng sẽ mở cửa. Sau khi đi vào bọn ta lập tức hành động, khống chế cửa trại xong thì phát tín hiệu. Ngươi dẫn theo người lập tức xông vào. Nghe rõ mệnh lệnh chưa?
Binh lính kia vội vàng nói:
- Kẻ địch rất lợi hại. Tướng quân chỉ mang theo một trăm người chỉ sợ quá ít.
Thôi Ngưu Nhi khoát tay:
- Không sao, nếu mang quá nhiều thì bọn chúng sẽ không dám mở cửa trại. Nhớ kỹ, thấy tín hiệu lập tức xông lên. Mối thù của ba trăm huynh đệ kia, hôm nay bất luận như thế nào cũng phải trả!
Phó tướng lên tiếng, dẫn theo đại đội binh mã núp ở dưới chân núi.
Thôi Ngưu Nhi dẫn theo binh lính kia và đội thân binh của mình đi lên. Tới bên ngoài cửa trại, thấy lính ở trên đài quan sát và tuần tra ở tường gỗ quả nhiên vẫn mặc quần áo bên mình. Chỉ có điều, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy vết máu còn đọng lại trên quần áo bọn họ. Thôi Ngưu Nhi nói với người canh cửa mình là tướng quân tuần tra, phụng lệnh kiểm tra Liên Vân trại, bảo Giáo úy lãnh binh mau mở cửa.
Thôi Ngưu Nhi nhìn kỹ một chút, thấy binh lính trông coi vẫn giương cung cứng nhằm về phía này. Từ điểm này có thể thấy quả nhiên không phải là người của mình. Trong đội ngũ phản quân, mặc dù là cung tiễn thủ cũng có cung cứng đặc chế của Đại Tùy mà dùng. Cung cứng rất quý giá, cung tiễn thủ trong đại doanh phản quân phần lớn là dùng cung trúc thô sơ.
- Mở cửa!
Y đứng trước cửa trại hô lớn một tiếng. Đợi một lúc thì cửa trại mở ra. Một người mặc quần áo Giáo úy, nở nụ cười vui vẻ dẫn theo vài người đi ra.
Đang lúc Giáo úy đó đi tới gần, Thôi Ngưu Nhi liền rút mạnh đao ra, hét:
- Động thủ!
Phốc một tiếng, động tác của y liền cứng ngắc ở giữa không trung.
Thôi Ngưu Nhi biến sắc, vô thức quay đầu nhìn. Chỉ thấy binh lính báo tin vừa này cầm dao găm đâm vào eo của mình. Y nhìn binh lính đó với không thể tin nổi, miệng lắp bắp nhưng không phát ra một chữ. Y cảm thấy cảnh vật trước mặt mình dần trở nên trắng xóa, thanh đao trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng.
Khoảnh khắc y ngã xuống, trong đầu vẫn vang vọng một câu.
Công danh lấy trên lưng ngựa!
Y nghĩ tới vẻ mặt đau khổ của cha mẹ trước khi chia tay, nghĩ tới lão thái thái nhổ bãi nước bọt, nhớ tới vẻ coi thường của hàng xóm láng giềng. Sau đó nghĩ tới những lời mà Ân Phá Sơn nói với y.
- Không cần biết ngươi có thân phận gì, nhưng chẳng phải ngươi vẫn là một người lính đó sao. Chỉ cần là quân nhân, nên biết mình muốn làm gì. Mặc áo giáp trên người, xung phong liều chết với kẻ địch, đợi khi tất cả kẻ địch ngã xuống, ngươi không còn là một người xuất thân nghèo khổ nữa. Ngươi sẽ trở thành Vô Địch Hầu mà người người kính trọng và ngưỡng mộ, gia tộc của ngươi sẽ vinh quang vì ngươi. Ngươi sẽ trở thành truyền kỳ, thành sự kiêu ngạo của toàn Sơn Đông Đạo.
Lời này, sao mà rõ ràng.
Trong giấc mộng của Thôi Ngưu Nhi có vô số hình ảnh, có hình y khoác lụa đỏ cưỡi con ngựa cao to đi trên đường cái, các bà con nhiệt liệt hoan hô, hô to tên của y. Căn nhà cũ nát của y đã đổi thành một căn nhà nguy nga bề thế, phía trên cửa chính là biển vàng chữ bạc, lấp lánh dưới ánh mắt trời.
Thôi Ngưu Nhi gần như đã tin tưởng mình không còn là một kẻ tầm thường nữa rồi. Y cảm thấy mộng tưởng càng ngày càng trở nên chân thật. Hiện tại y đã là Tứ Phẩm tướng quân, là đại nhân vật mà thôn của y chưa từng xuất hiện qua. Y cảm thấy bản thân có năng lực khai sáng một thế gia. Thật giống như Đại tướng quân Lý Khiếu trong năm Thái Tông, lưu danh sử xanh.
Mộng tưởng nhiều năm như vậy, càng ngày càng tới gần.
Nhưng giấc mộng lại tan vỡ, vì sao mình khinh địch như vậy?
Y không nghĩ ra, y cảm thấy mình không nên chết một cách tùy tiện như vậy mới đúng. Y cảm thấy mình mới là diễn viên chính, mình mới là người cười cuối cùng kia. Trong mộng tưởng của y, y phải nhận được tất cả những thứ mà một quân nhân có thể có. Còn có một thiên kim thế gia trở thành thê tử của mình, xinh đẹp tuyệt trần, sinh con dưỡng cái cho mình.
Mỗi lần ảo tưởng, khuôn mặt của nàng kia đều đẹp như vậy.
Y dần dần nhắm mắt lại, khí lực trôi theo máu chảy từ vết thương.
Đây là mơ phải không?
Chắc là mơ rồi!
Trước khi chết Thôi Ngưu Nhi nở nụ cười, trong đầu y chỉ còn một y niệm, vậy thì cứ mơ thôi, tỉnh lại là xong, mọi việc đều đâu vào đó.
…
…
Binh lính báo tin rút dao găm ra, một cước đá văng Thôi Ngưu Nhi, sau đó vung đao chém chết liên tiếp bốn, năm binh lính còn đang chưa kịp phản ứng. Những phản quân đó hoàn toàn đứng ngây như ngỗng vì kinh ngạc. Binh lính trên tường gỗ cũng buông lỏng dây cung. Mũi tên bắn chuẩn xác vào binh lính phản quân. Đám tinh nhuệ Sơn Tự Doanh được huấn luyện bài bản này, lúc hạ thủ không hề có một chút do dự nào.
Binh lính Sơn Tự Doanh mai phục trong rừng lập tức lao ra, đao trong tay không ngừng vung lên. Một trăm phản quân không hề có sức chống cự gì đã bị tàn sát hết, thi thể tán loạn, nằm lộn xộn đầy đất.
Phương Giải từ cửa trại đi ra, khoát tay với Trần Hiếu Nho giả trang thành phản quân báo tin. Trần Hiếu Nho gật đầu, sau đó xoay người chạy đi.
Bốn phía Liên Vân trại có ít nhất bốn nghìn quận binh của Hoàng Dương Đạo đã mai phục kỹ càng, chỉ còn chờ đại đội binh mã của phản quân đi lên núi. Phương Giải nhìn nhìn số thi thể này, sắc mặt không có một tia biến hóa nào.
- Đại Khuyển, cưỡi ngựa đi tới sau chân núi rồi làm như lời ta dặn.
Đại Khuyển lên tiếng, nhảy lên chiến mã rời đi. Không ai biết Phương Giải đã an bài y làm chuyện gì.
- Đi nói cho Trần Bàn Sơn, bảo y dẫn người tới phía sau phản quân.
Một thân binh lĩnh mệnh, cũng cưỡi ngựa đi tới sau chân núi.
- Chuẩn bị sẵn sàng.
Phương Giải giơ tay lớn tiếng nói:
- Để phản quân nếm thử mũi tên và hoành đao của các ngươi!
Dưới chân núi, Trần Hiếu Nho mang theo vẻ mặt kinh hoàng chạy tới, lắp bắp nói với Phó tướng phản quân kia rằng Thôi Ngưu Nhi đã bị người của Tả Tiền Vệ phát hiện, chính đang chém giết trên núi, mắt thấy sắp duy trì không nổi nữa rồi. Phó tướng phản quân này không kịp nghĩ nhiều, lập tức ra lệnh thổi kèn lên. Hơn ba nghìn phản quân biết thời khắc chém giết cuối cùng đã tới, tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn nắm chặt binh khí đi theo quan quân xông lên núi.
Phó tướng phản quân kia không chú ý rằng, Trần Hiếu Nho vừa truyền tin xong liền biến mất không thấy.
Phản quân theo đường núi rậm rạp cây cối xông lên. Núi Phục Ngưu vốn không cao lắm, triền núi lại khá bằng phẳng, cho nên tốc độ của bọn họ không hề chậm. Chỉ là vì không được huấn luyện nhiều, nên đội hình rất loạn. Phó tướng phản quân từ xa xa đã nghe thấy có tiếng kêu, trong lòng sốt ruột, không ngừng thúc giục binh lính xông về phía trước.
Liên Vân trại bên kia, nhóm thân binh của Phương Giải đập đao vào nhau reo hò, thật giống như một bầy sói đang dụ dỗ con mồi tới để làm thịt.
Hơn ba nghìn phản quân không ai ngờ rằng mình sắp chui vào một cái bẫy không có lối thoát.
Ngay từ lúc đầu, kỳ thực thắng bại đã xác định rồi.
Hôm nay cũng không biết có bao nhiêu người giống như Thôi Ngưu Nhi ôm giấc mộng tướng quân chết ở nơi này. Cũng không biết có bao nhiêu dân chúng vốn không muốn chiến đấu sẽ mất mạng ở đây. Liên Vân trại chính là cái bẫy lớn mà Phương Giải đào lên, chỉ đợi bọn họ nhảy xuống.
Bọn họ sắp phải đối đầu với một đám dân dũng Hoàng Dương Đạo chiến đấu không phải vì công danh lợi lộc, mà là vì mối hận thù.
Còn có một trái tim lạnh như băng vạn năm của Phương Giải.