Đại quân tiến lên dừng lại theo tiếng trống trận.
Song phương mỗi bên có gần 10 vạn quân bày trận ở bên ngoài thành Tây Bình. Tinh kỳ kéo dài liên miên hơn mười dặm, áo giáp rậm rạp như rừng.
Đại tướng quân của phản quân Thạch Lỗi quay đầu nhìn thoáng qua trọng kỵ vây quanh Lý Viễn Sơn, trong mắt còn có ý tứ khác. Lý Viễn Sơn đăng cơ xưng đế lập quốc Đại Chu, phong y làm Túc Quốc Công, đứng đầu trong hàng ngũ Quốc Công, cũng là người có tước vị cao nhất trong số các võ tướng. Tuy rằng tước vị này như trò đùa, nhưng y vẫn bất mãn với nó.
Vạn Nham Tùng và Chu Định Quốc xuất thân là thân binh của Lý Viễn Sơn, lúc Thạch Lỗi được coi là người đứng đầu trong Thất Hổ thì Vạn Nham Tùng bất quá chỉ là Giáo úy thân binh, Chu Định Quốc chỉ là một Lữ suất mà thôi. Sau khi Lý Viễn Sơn khởi binh, Vạn Nham Tùng được đề bạt làm Tứ Phẩm Lang tướng, Chu Định Quốc làm Ngũ Phẩm Biệt tương.
Lúc đầu ở Mãn Đô Kỳ đánh lén Tả Kiêu Vệ, người dẫn theo quân đội đầu tiên tiến vào doanh trại của Tả Kiêu Vệ chính là Vạn Nham Tùng. Sau trận chiến đó, y được Lý Viễn Sơn thăng làm Tam Phẩm Đại tướng quân, chức vị ngang với Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi đi theo Lý Viễn Sơn đã hơn mười lăm năm, làm Tứ Phẩm Lang tướng cũng đã hơn bảy năm. Y từng cho rằng mình là người đứng đầu dưới trướng của Lý Viễn Sơn, về sau mới phát hiện ra rằng kỳ thực Lý Viễn Sơn vẫn đề phòng Thất Hổ tướng. Thạch Lỗi biết rằng, lúc Lý Viễn Sơn mới khởi binh, Thất Hổ tướng đều không quá tán thành, nhưng cuối cùng đều lựa chọn đi theo mà không rời đi. Vì vậy, Lý Viễn Sơn bắt đầu bồi dưỡng thân tín mới. Sự chuyển biến này khiến cho Thất Hổ tướng không thoải mái.
Đây cũng là lý do vì sao tới hiện tại, Thất Hổ tướng chỉ có mỗi y là Thạch Lỗi còn đứng bên cạnh Lý Viễn Sơn.
Vũ Khuê binh bại bị giết, Sở Phi Vân ra đi không lời từ giã sau khi Lý Viễn Sơn xưng vương. Ân Phá Sơn và Mạnh Vạn Tuế thì không còn nghe lệnh. Bảy người thì người tán người chết, không còn như xưa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thạch Lỗi, Lý Viễn Sơn mặc trọng giáp trong người liếc nhìn sang bên này. Ánh mắt của Thạch Lỗi lóe lên một chút, quay đầu nhìn về hướng khác. Ở thời khắc này Lý Viễn Sơn đột nhiên cảm thấy trong lòng hổ thẹn, không nhịn được nhìn Thạch Lỗi vài lần. Hiện tại Thất Hổ tướng chỉ còn lại Thạch Lỗi đi theo mình, có phải mình quá bạc tình với y không?
Ý niệm này chỉ lóe qua trong đầu Lý Viễn Sơn, một giây sau liền biến mất vô tung.
Y nhìn về phía quân đội Đại Tùy, hít sâu một hơi sau đó hạ lệnh:
- Thổi sừng, lệnh cho Thạch Lỗi mang theo năm vạn quân tấn công hai cánh để đánh nghi binh.
Y vừa ra lệnh, tiếng kèn lệnh vang lên ù ù.
Thạch Lỗi thu hồi suy nghĩ, nhìn các tướng lĩnh thân tín xung quanh, gật đầu một cái, mọi người chắp tay, sắc mặt kiên quyết. Thạch Lỗi chỉ trường sóc về phía trước, đại quân năm vạn từ từ chuyển động.
Thời tiết tốt, chiến trường tốt.
Hôm nay rất thích hợp với quyết chiến.
Phản quân của Thạch Lỗi bắt đầu tăng tốc độ, đội ngũ không có kỵ binh di chuyển chỉnh tề về phía trước. Lúc tấn công, hàng ngũ vẫn rất chỉnh tế, từ đó có thể thấy được cách trị quân của Thạch Lỗi. Lúc trước Lý Viễn Sơn giao cho y hơn mười vạn binh mã, hiện giờ chỉ còn lại năm vạn người. Đây là những người đã từng vượt núi thây biển máu để sống sót, tố chất còn cao hơn đám binh lính mà con cháu Lý gia chỉ huy.
Mắt thấy phản quân tấn công, Kim Thế Hùng vung vung lệnh kỳ. Cung tiễn thủ bày trận phía trước đặt bình tên bên cạnh để tiện cho việc rút mũi tên. Hoa tiêu đứng ở chỗ cao không ngừng vung cờ báo hiệu, các binh lính phía dưới thì lớn tiếng thông báo cự ly của phản quân.
Hoàng Đế dựa người vào ghế, tay chống cằm, híp mắt nhìn.
- Tốt lắm.
Y thản nhiên nói hai chữ.
Tô Bất Úy cúi đầu hỏi:
- Nô tài không hiểu việc quân, cho nên không hiểu bệ hạ khen vậy là chỉ chuyện gì?
Hoàng Đế mỉm cười nói:
- Trẫm giao nhiệm vụ này cho Kim Thế Hùng, lo lắng nhất chính là Kim Thế Hùng vẫn còn bị ám ảnh bởi trận thất bại ở Mãn Đô Kỳ ba năm trước. Thân làm chủ tướng, nếu như oán hận che đi lý trí, thì việc chỉ huy sẽ trở nên rối loạn. Vừa rồi trẫm còn lo lắng Kim Thế Hùng sẽ ra lệnh đón đánh, nhưng nhìn y bình tĩnh thế kia, trẫm mới yên tâm. Lúc này không cần phải mạng đổi mạng với phản quân. Mạng của đám phản nghịch đó không đáng tiền, mạng của Lý Viễn Sơn cũng không đang tiền. Xông lên nghênh chiến không phải là hành động thông minh. Kim Thế Hùng lãnh binh trước sau vẫn ổn định, cho nên trẫm nói tốt lắm.
- Cung tiễn thủ, bắn tiêu tiễn.
Tướng lĩnh chỉ huy cung tiễn thủ lớn tiếng hạ lệnh. Các cung tiễn thủ đồng loạt đáp lên cung một mũi tên lông vũ màu đỏ, dài hơn mũi tên bình thường một chút. Cung giương lên rồi bắn, một loạt mũi tên lông vũ bắn ra ngoài. Mũi tên rơi xuống đất khoảng 230 tới 240 bước. Một dải màu đỏ có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hoa tiêu đứng ở trên cao nhìn chằm chằm vào tiêu tiễn, lúc thấy đội ngũ phản quân lướt qua dải màu đỏ, lập tức vung cờ lớn lên.
- Bắn tên!
Tướng quân hạ lệnh, tiễn trận lập tức phát động. Mấy vạn mũi tên bay rậm rạp lên trời, vẽ một đường cong đẹp đẽ rồi rơi xuống. Mũi tên rơi xuống đội ngũ phản quân giống như là mưa to đánh vào bờ cát, trong khoảnh khắc tạo ra vô số hố nhỏ. Từng hố nhỏ đều đại biểu cho một binh lính phản quân bị trúng tên ngã xuống đất.
- Nâng lá chắn! Nâng lá chắn!
Tướng lĩnh phản quân la lên:
- Tăng tốc, vượt qua mưa tên, tăng tốc cho lão tử!
Đám binh lính vừa chạy như điên về phía trước, trận hình liền tán loạn. Nhưng tán loạn này không phải là tán loạn không có cấu kết gì, mà là vì tránh né mưa tên mới phải kéo dài cự ly ra. Nếu lúc này mà tụ vào một chỗ xông về phía trước, thì kết cục sẽ càng có nhiều người bị mũi tên đưa xuống địa ngục.
- Nỏ xe!
Tướng lĩnh quân Tùy giơ tay phải của mình lên cao, sau đó vung mạnh xuống:
- Bắn!
Phốc!
Y vừa ra lệnh, mấy trăm nỏ lớn bắn ra ngoài với tốc độ cực nhanh cùng lực lượng vô cùng lớn. Tiêu diệt kẻ thù ở đằng xa thì dùng cung tên, còn khi kẻ thù tới gần thì dùng nỏ mới có lực sát thương lớn.
Tên bay như mưa, nỏ bay như gió.
Nỏ lớn to bằng cổ tay giống như lưỡi liềm cắt cỏ, khiến từng tầng từng tầng phản quân đổ rạp xuống. Với lực lượng mạnh mẽ của nỏ lớn, dù là lá chắn cũng không ngăn cản được. Cho dù là được lá chắn có thêm một tầng da thì vừa mới tiếp xúc với nỏ lớn cũng sẽ bị tan tành. Còn binh lính phía sau lá chắn thì căn bản không có đường sống.
Một nỏ lớn đánh nát tấm lá chắn rồi xuyên qua ngực một binh lính, để lại một lỗ máu lớn bằng cái chén. Với lực lượng mạnh mẽ như vậy, bì giáp trên người phản quân giống như là một cái cửa sổ bằng giấy, đâm phát là rách.
Nỏ lớn xuyên qua thân thể phản quân chỉ bị chậm lại tốc độ một chút, sau đó tiếp tục đâm vào người phản quân thứ hai. Nỏ lớn cắt đứt vai của binh sĩ này, thanh đao rơi xuống đất phát ra tiếng lạch cạch. Thân thể của y bị hất ra đằng sau, tiếng kêu rên lập tức vang lên. Binh lính phía sau vội vàng né tránh, nhưng vẫn có không tránh kịp mà dẫm lên binh lính bị thương kia.
Y hô lên điên cuồng, nhưng không thể nào ngăn cản được đồng đội của mình dẫm lên.
Rất nhanh, tiếng ầm ĩ bao phủ tiếng la hét của y, rồi dần dần mất đi tiếng động.
…
…
Bởi vì tốc độ của bộ binh kém xa khinh kỵ binh, cho nên bộ binh vừa rơi vào tầm bắn của cung tiễn thủ, thì cung tiễn thủ có thể thong dong bắn ra sáu mũi tên. Mặc dù là kém nhất cũng có thể bắn được năm mũi tên. Năm vạn quân của Thạch Lỗi bị mưa tên gột sạch một lần, bốn năm hàng binh sĩ xông lên đầu tiên hầu như không còn ai sống sót. Tiếng mưa tên đập vào lá chắn vang lên không ngừng, xen lẫn trong đó là những tiếng kêu đau đớn.
Phản quân ngã xuống từng tầng từng tầng một, người phía trước vừa ngã, người phía sau lại bổ sung. Đối với bên tấn công mà nói, không có thủ đoạn nào ngăn cản mưa tên của kẻ địch hữu hiệu hơn là cầm lá chắn xông về phía trước, có thể chạy được bao nhiêu thì chạy. Mà trường thương thủ và phác đao thủ xông về phía trước không có bất kỳ vật gì che chở. Bọn họ chỉ có thể dựa vào bì giáp và sự may mắn để ngăn cản mưa tên.
Đối với trường thương thủ mà nói, nếu muốn sống sót trong trận mưa tên, thì chỉ có thể cúi đầu không quan tâm chạy về phía trước.
Lính dùng trường thương là có trang bị đơn giản nhất. Chỉ có bì giáp che nửa người. Mà binh khí trong tay cũng là trường thương có giá trị chế tạo thấp nhất. Giá trị của một trường sóc có thể bằng mấy trăm cây thương.
Hy sinh phòng ngự, để đổi lấy tốc độ nhanh nhất.
Tiếng kèn lại vang lên, đại quân triều đình bên này bắt đầu thay đổi trận hình. Sau khi nỏ xe bắn xong hai đợt thì liền lùi về phía sau. Bởi vì tốc độ di chuyển quá chậm, nên không thể mạo hiểm bắn ra đợt thứ ba. Mà cung tiễn thủ cũng bắt đầu lui về đằng sau, giao trận địa cho đồng đội. Tố chất của những binh lính này tuy vẫn không thể bằng chiến binh Đại Tùy, nhưng trải qua một năm chém giết đã biến bọn họ thành quân nhân đủ tư cách. Cung tiễn thủ lùi về phía sau không có một chút hỗn loạn nào. Lúc đội ngũ lui về phía sau, hai người một tạo thành một lỗ hổng để cho binh lính phía sau đi lên.
Trong phòng hai phút ngắn ngủi, trận hình đã hoàn toàn thay đổi, trường sóc thủ và thuẫn bài thủ đi về phía trước, cung tiễn thủ và nỏ xe thì thoát ly nguy hiểm. Nhưng bọn họ không dám dừng lại. Một khi đánh giáp lá cà thì cung tiễn thủ nhất đinh phải rút lui tới hậu đội. Bằng không sẽ ngăn cản đội ngũ phía sau xông lên trước trợ giúp.
Thuẫn bài thủ đều là những thanh niên trai tráng khỏe mạnh, vai rộng eo thon. Sau khi đặt cự thuẫn xuống đất, bọn họ ngồi xổm xuống, hai tay nắm chặt lấy quai, bả vai thì cố định cự thuẫn. Phía sau mỗi một thuẫn bài thủ là một trường sóc thủ. Bọn họ đặt trường sóc ở trên cự thuẫn, chuẩn bị nghênh đón kẻ địch bất kỳ lúc nào.
- Giết!
Thạch Lỗi vung hoành đao lên, khàn giọng hô một tiếng. Đám binh lính phản quân vượt qua được mưa tên, liền hiểu rằng đây là thời điểm để liều mạng. Đám phản quân bị đè nén đã lâu, biết rằng sinh tử của mình quyết định ở trận chiến này, cho nên dũng khí trước nay chưa từng có được bạo phát ra ngoài.
Oành.
Phản quân giống như dòng nước lũ đập vào con đê do những cự thuẫn tạo thành, ngay lập tức vung lên bọt máu. Thuẫn bài thủ phải chịu áp lực cực lớn, tuy rằng bọn họ ở đằng sau cự thuẫn nhưng cũng không an toàn. Một khi bị đánh ngã, trên người không có bất kỳ binh khí hoặc giáp trụ nào, bọn họ sẽ ngay lập tức trở thành mục tiêu hả giận của kẻ địch.
Trường sóc thủ không ngừng đâm về phía trước, vừa đâm vừa hét lên, trước mặt bọn họ chỉ có máu và máu. Bọn họ không cần quan tâm tới khuôn mặt của kẻ địch, chỉ không ngừng đâm tới như một cỗ máy. Có không ít người bị cảnh máu thịt tung tóe mà nôn mửa hoặc là bài tiết không khống chế.
Ở thời điểm này, mạng người là thứ không có giá trị nhất.
Phản quân ép tới càng ngày càng nhiều, thuẫn bài thủ tầng đầu tiên bị bao phủ. Đám thuẫn bài thủ không có binh khí, không có áo giáp, nên phải chịu mũi đao của kẻ địch đâm vào người. Mà trường sóc phía sau liều chết chống cự. Nhưng rất nhanh bọn họ đã bị nước lũ bao phủ. Hai nam tử ôm nhau chết cũng chỗ, thật giống như một đôi bạn thân ôm nhau vì đã lâu không thấy.
Chiến trường, chưa bao giờ thay đổi.
Người chết
Sinh mạng trôi đi nhanh chóng.