Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 505

Hoàng Đế nghiêng người tựa vào ghế ngồi, chống cằm nghe Phương Giải kể lại hành trình đã qua của hắn. Phương Giải tận lực không đề cập tới sự lo lắng của mình với sức khỏe của Hoàng Đế, bởi vì hắn biết rằng cho dù hắn không đề cập tới thì Hoàng Đế cũng hiểu hắn nghĩ gì. Hơn nữa, nói tới vì sao đưa ra quyết định này còn phải ngược dòng thời gian tới lúc La Úy Nhiên và Ngô Nhất Đạo phái người vượt ngàn dặm xa xôi đưa mật thư cho hắn. Phương Giải không muốn nói chuyện này ra, bởi vì nó không tốt cho La Úy Nhiên và Ngô Nhất Đạo, không tốt với chính bản thân hắn. Kết bè kết cánh là điều mà Hoàng Đế kiêng kỵ nhất.

Nghe tới đoạn Phương Giải ở Phong thành gặp tướng phòng giữ Lưu Hàm, dường như Hoàng Đế cảm thấy hứng thú.

- Quan viên như vậy, có chút đáng tiếc.

Hoàng Đế bất đắc dĩ nói:

- Dựa theo quốc pháp, mặc kệ xuất phát từ lý do gì, thì đầu hàng phản nghịch đã là một tội không thể tha thứ. Nhưng trẫm cũng biết ở Tây Bắc, quan viên như Lưu Hàm có khá nhiều, tuy rằng theo phản tặc nhưng tâm lại hướng về Đại Tùy. Biết thì biết vậy, nhưng trẫm không thể xá tội cho bọn họ. Có một số sai lầm, không phải là cứ ăn năn là được tha thứ.

Phương Giải biết Hoàng Đế nói không sai. Quan viên như Lưu Hàm ở Tây Bắc khẳng định chỗ nào cũng có, nhưng đây không phải là lý do mà bọn họ được đặc xá. Điều Phương Giải có thể làm, cũng chỉ là cho Hoàng Đế biết rằng Tây Bắc còn có một đám quan viên như vậy. Bởi vì một số lý do, mà bọn họ không thể không khuất phục Lý Viễn Sơn.

Kết quả tốt nhất, chính là không liên lụy tới gia quyến.

- Chuyện của Mưu Lương Bật, ngươi xử lý không sai.

Hoàng Đế trầm mặc một lúc rồi nói:

- Sở dĩ trẫm nhốt y vào trong lao tù mười mấy năm không sử dụng tới, là vì trẫm biết phẩm tính của y. Nếu không phải lúc ấy trẫm không muốn dùng người trong triều đình, thì trẫm đã không giải thoát y ra khỏi lao tù rồi. Đây là sự lựa chọn bất đắc dĩ.

Phương Giải hiểu những lời này.

Lúc mới tây chinh, Hoàng Đế không muốn dùng người trong triều đình, không muốn dùng bất kỳ vị quan to đang nắm quyền lúc ấy. Những người như Húc Quận Vương Dương Khai, Mưu Lương Bật, Tông Lương Hổ, đều là những người nằm ngoài triều đình. Bọn họ không có bất kỳ liên hệ với phe phái nào trong triều đình.

Nghĩ tới đây, Phương Giải đột nhiên cảm giác có chút buồn cười.

Triều đình nhiều văn võ bá quan như vậy, mà Hoàng Đế lại không tin tưởng một ai. Tây chinh giao cho Húc Quận Vương Dương Khai, đáng tiếc bởi vì Lý Viễn Sơn phản nghịch mà thất bại trong gang tấc. Bình định là Hoàng Đế ngự giá thân chinh, mang theo dân dũng vốn không thuộc về bất kỳ phe phái nào. Những tân binh này cũng chỉ trung thành với một mình Hoàng Đế.

Dù vậy, Hoàng Đế vẫn không có ý định buông tha những quan viên từng là trụ cột của triều đình. Trận giết hại trong Hạo Nhiên điện kia, khiến bất kỳ người nào biết chuyện đều phải rùng mình.

Phương Giải cúi đầu nói:

- Kỳ thực thần không nên giết Mưu Lương Bật.

Hoàng Đế nhìn hắn một cái:

- Ngươi không nên giết Mưu Lương Bật nhưng ngươi lại giết. Ngươi không nên giết Lý Viễn Sơn, nhưng ngươi vẫn giết. Ngươi biết cái gì đúng cái gì sai, nhưng ngươi luôn đưa ra lựa chọn khiến người ta không thoải mái. Phương Giải…ưu điểm lớn nhất của ngươi là quyết đoán, khuyết điểm lớn nhất của ngươi vẫn là quyết đoán. Chuyện người khác không dám làm, ngươi lại dám. Lời người khác không dám nói, ngươi dám…ai cho ngươi lá gan như vậy?

- Là bệ hạ.

Phương Giải trả lời.

Hoàng Đế hơi kinh ngạc, sau đó không nhịn được lắc đầu cười:

- Ý của ngươi là, ngươi có chỗ dựa vững chắc nhất thiên hạ rồi, nên ngươi không cần cố kỵ gì nữa?

- Ý của thần là, thần đã có chỗ dựa vững chắc nhất thiên hạ rồi, cho nên chỉ cần thần làm những chuyện có lợi cho triều đình, có lợi cho bệ hạ, thì thần không cần phải cố ky.

- Quỷ biện.

Hoàng Đế trừng mắt nhìn hắn:

- Trẫm tha thứ ngươi làm càn, là vì trẫm biết ngươi không có dị tâm. Nhưng nếu về sau ngươi lại phạm vào sai lầm nữa, thì trẫm sẽ không tha thứ cho cái tính hoang dã của ngươi.

- Thần không dám. Tuy nhiên thần nghĩ rằng, nếu thiên hạ có nhiều người như thần, có nhiều quan viên lấy bệ hạ làm chỗ dựa, thì đại trị không xa.

- Ngươi tự khen mình như vậy mà không đỏ mặt à?

Hoàng Đế hỏi.

Phương Giải cười ngượng ngùng đáp:

- Nói thật với bệ hạ, thần không đỏ mặt…

Hoàng Đế cười ha hả, tâm tình dường như cũng tốt dần lên. Tô Bất Úy nhìn nam tử trẻ tuổi đang ngồi phía dưới, vẻ mặt cũng đầy ý cười. Đã lâu rồi không ai có thể khiến Hoàng Đế cười thoải mái như vậy. Tuy y biết Hoàng Đế không hoàn toàn tin tưởng nam tử trẻ tuổi này, nhưng y nhìn ra được Hoàng Đế thực sự thích hắn. Ngay cả Tô Bất Úy cũng cảm thấy, người này thực sự thú vị.

- Ngươi bảo ngươi chỉ nói thật trước mặt trẫm, vậy trẫm hỏi ngươi…

Hoàng Đế nhìn Phương Giải:

- Việc Khoát Khắc Đài Mông Liệt đột nhiên động binh với La Diệu, ngươi cảm thấy thế nào? Trẫm biết có không ít người bí mật nghị luận rằng, trẫm không nên liên kết với mọi rợi Mông Nguyên, làm một chuyện đại nghịch bất đạo ruồng bỏ quy củ của tổ tông như vậy, làm mất đi thể diện của triều đình…Còn ngươi, Phương Giải, ngươi thấy thế nào?

Lời này vừa hỏi, Phương Giải liền lạnh toát cả sống lưng.





Phương Giải trầm mặc thật lâu vẫn không trả lời câu hỏi của Hoàng Đế, mà Hoàng Đế dường như cũng không nóng lòng, chỉ lẳng lặng chờ hắn trả lời. Có lẽ chỉ qua vài phút đồng hồ, nhưng Phương Giải lại cảm thấy như dài hàng thế kỷ. Vấn đề mà Hoàng Đế hỏi hắn, hắn căn bản không biết nên trả lời thế nào. Bởi vì vấn đề này vốn không có một câu trả lời chính xác.

- Thần…không biết.

Hoàng Đế lắc đầu:

- Nghĩ nửa ngày mà chỉ nói được có ba chữ, ngươi thật khiến trẫm thất vọng rồi.

Phương Giải ngẩng đầu chân thành nói:

- Thần nói không biết, không phải là không biết người phía dưới nghị luận như thế nào, cũng không phải là không biết chuyện này có ảnh hưởng lớn như thế nào. Thần không biết là, vì sao bệ hạ lại an bài như vậy? Sở dĩ thần không biết, là vì thần ngu dốt. Nhưng thần biết rõ một việc…thiên hạ này, không có người nào yêu Đại Tùy hơn bệ hạ. Thiên hạ này, không có người nào nặng tình dân chúng hơn bệ hạ. Cho nên thần cũng biết rằng, mặc kệ người phía dưới nói cái, quyết định của bệ hạ đều chính xác.

Hoàng Đế nao nao, không nhịn được bật cười:

- Đây là lời nịnh bợ dễ nghe nhất mà trẫm nghe được trong thời gian qua.

- Những lời thần nói, là lời nói thật.

Phương Giải trả lời.

Hoàng Đế gật đầu:

- Thiên hạ này, không có người nào yêu Đại Tùy hơn trẫm, thiên hạ này, không có người nào nặng tình dân chúng hơn trẫm. Những lời này rất đúng, là lời nói thật, cho nên trẫm nghe mà vui mừng.

Y đứng dậy, khoát tay ra hiệu Tô Bất Úy không cần phải đỡ.

- Trẫm làm bất kỳ việc gì, cũng vì Đại Tùy. Mọi quyết định của trẫm, đều vì giang sơn xã tắc. Người phía dưới nói linh tinh, là vì bọn họ không biết trẫm. Cho nên bọn họ không bằng ngươi, tuy rằng ngươi cũng không hiểu trẫm, nhưng ngươi biết một điều rằng, làm thần tử, nên tin tưởng quyết định của Hoàng Đế.

Phương Giải không nói gì, chỉ cúi thấp đầu lẳng lặng nghe.

- Ba năm trước Lý Viễn Sơn đưa dẫn đám mọi rợ Mông Nguyên vào nhà của trẫm, y mượn được một thanh đao cực kỳ lợi hại. Ba năm sau, trẫm dùng thanh đao này đâm chết không chỉ là dã tâm của một người. Việc gì trẫm phải giải thích? Đám Ngự Sử Đài khốn kiếp, thực sự tưởng rằng trẫm từng nói qua một câu ‘Giản ngôn vô tội’ là có thể làm càn mà không hề cố kỵ sao? Hôm qua có một Ngự Sử tên là Từ Khiêm quỳ bên ngoài dập đầu, máu đổ đầy mặt, ngươi đoán xem, y bảo trẫm làm gì?

Phương Giải lắc đầu.

- Y bảo trẫm thoái vị, bảo trẫm có lỗi với liệt tổ liệt tông. Nếu trẫm không thoái vị, thì y liền chết ở bên ngoài.

Dường như Hoàng Đế không tức giận, chỉ cười cười:

- Cho nên trẫm thỏa mãn tâm nguyện của y, để cho y chết ở bên ngoài. Có một số người dám nói là vì bọn chúng yêu Đại Tùy, nên không hy vọng trẫm phạm sai lầm. Đám người đó chỉ là hạng mua danh chuộc tiếng, chỉ đáng để buồn cười mà thôi. Bệnh của trẫm còn chưa nặng tới mức nhìn không ra tâm tư của bọn chúng. Việc trẫm làm hôm nay, đời sau sẽ có công luận.

Trên thế giới quả thực có một đám người như vậy, dựa vào cái gọi là dũng khí để kiếm danh lợi.

Bất kỳ thời đại nào đều có người như vậy.

Phương Giải cúi đầu nói:

- Bệ hạ muốn giết y, y khẳng định không sợ, sau đó sẽ vô cùng đau đớn nói rằng mình là trung thần nhưng không thể tiếp tục tận trung vì nước nữa rồi, còn nói mấy lời cao cả gì nữa. Nếu y ngốc bức thêm một điểm, còn có thể chỉ vào bệ hạ chửi ầm lên…Thần nghĩ, người như vậy, không thể tùy tiện giết.

Hoàng Đế nhíu mày:

- Ý của ngươi là không nên giết?

Phương Giải nói:

- Ý của thần là, không nên tùy tiện giết. Nếu nói cho y biết rằng muốn giết y, thì y sẽ cảm thấy mình rất vĩ đại. Cho dù nói với y rằng sẽ giết cửu tộc của y thì y cũng sẽ không để y. Bởi vì y chỉ cần quan tâm người khác có ca ngợi mình hay không mà thôi. Y sẽ không coi trọng tính mạng của bản thân, càng sẽ không coi trọng tính mạng của thân nhân mình. Nhưng y coi trọng thanh danh của mình vô cùng. Cho nên trước khi giết y, có thể nói với y rằng, sau khi y chết sẽ gán tội danh gian tế Mông Nguyên lên người y rồi chiêu cáo thiên hạ. Y không để ý tới cái chết của mình, là vì y cho rằng mình chết là ý nghĩa. Cái chết của vợ con, cha mẹ bất quá chỉ là một công cụ để thành toàn cho thanh danh của y mà thôi. Nhưng nếu nói y là gian thế, thì y nhất định sẽ khóc rống chảy nước mắt, thỉnh cầu bệ hạ tha thứ, rồi tự nhân sai lầm của mình.

Hoàng Đế ừ một tiếng:

- Trẫm sẽ làm như vậy, xem phản ứng của y đúng như lời ngươi nói không.

- Vừa rồi ngươi nói y là ngốc bức?

Hoàng Đế hỏi.

Phương Giải cười ngượng, không dám trả lời.

- Từ này không tệ, tuy đây là lần đầu tiên trẫm được nghe, nhưng vừa nghe liền hiểu.

Phương Giải:

- ….





Hoàng Đế khoanh tay đứng ở cửa ngự giá, nhìn trời quang ngàn dặm bên ngoài:

- Việc của đám người Mông Nguyên, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ hiểu sự khổ tâm của trẫm. Khoát Khắc Đài Mông Liệt là một kẻ thông minh, còn thông minh hơn trẫm tưởng tượng. Người có hùng tâm mà lại thông minh thì cuối cùng sẽ không sống thầm lặng. Thực ra trẫm rất muốn đấu với người kia một trận.

Những lời này, Phương Giải cái hiểu cái không.

- Ngươi giết Lý Viễn Sơn, có một số người đang oán hận ngươi.

Hoàng Đế dời đề tài đi, dường như không muốn tiếp tục nói về người Mông Nguyên.

Phương Giải gật đầu:

- Thần biết.

- Ừ…bọn họ vất vả liều chết liều sống đánh hơn một năm, vượt qua núi thây biển máu, cuối cùng công lao lại bị ngươi đoạt đi, khó tránh khỏi sẽ có oán khí. Bất kể như thế nào trẫm cũng phải chiếu cố tâm tình của bọn họ, dù sao bọn họ đều là những người có công lao lớn với Đại Tùy. Trẫm đã chịu nhiều thua thiệt với bọn họ rồi, bọn họ không chết trên chiến trường, cho nên bọn họ đáng được ban thưởng.

- Thần hiểu.

- Trở về dẫn Hắc Kỳ Sát Lang Quân của ngươi đi đi.

Hoàng Đế khoát tay nói:

- Trẫm không quan tâm tới lời ong tiếng ve, trẫm vẫn sẽ sống thoải mái những ngày còn lại. Trẫm sẽ né đi những chuyện khiến trẫm buồn bực.

- Người Mông Nguyên chỉ có một con đường trở về thảo nguyên.

Hoàng Đế nói.

Lúc nói những lời này, Hoàng Đế liếc mắt nhìn Phương Giải một cái.

Phương Giải lắc đầu:

- Đã không còn.

Dường như Hoàng Đế rất hài lòng với câu trả lời này:

- Trẫm không cần ngươi truy sát tàn binh của Lý Hiếu Triệt. Trẫm biết ngươi muốn lĩnh nhiệm vụ này, Kim Thế Hùng cũng nói qua với trẫm rằng ngươi là người thích hợp nhất, nhưng trẫm thấy nhiệm vụ kia còn thích hợp với ngươi hơn. Ngươi đã hiểu, vậy thì trẫm sẽ không nói nhiều nữa. Đao có thể mượn để giết người, nhưng mượn xong thì phải trả lại. Mặc dù trẫm là Thiên Tử, nhưng có một số lời nói ra cũng không tính.

- Mấy câu này, ngươi làm như chưa từng nghe qua.

Hoàng Đế cười cười.

Phương Giải gật đầu:

- Thần thực sự không nghe thấy.

- Đi thôi.

Hoàng Đế hít sâu vào một hơi:

- Sau khi phá thành Tấn Dương, nếu còn thời gian, trẫm sẽ tới Thanh Hạp núi Lang Nhũ để nhìn.

Phương Giải thi lễ:

- Thần ở nơi đó chờ bệ hạ giá lâm.
Bình Luận (0)
Comment