Nếu không phải bắt đầu bố trí từ rất lâu trước, thì một nơi tốt như núi Chu Tước đã không rơi vào tay Phương Giải rồi. Núi Chu Tước kéo dài hàng trăm dặm chia Hoàng Dương Đạo ra làm hai phần. Phía tây là một khu đất rộng lớn bị ngăn trở bởi nửa ngọn núi Chu Tước. Bên kia phía tây là phía nam bắc của núi Lang Nhũ. Tuy rằng nơi này rộng hàng nghìn dặm, nhưng do giao thông bế tắc, nên dân bản địa cơ hồ đã rời đi hết, đó cũng là nơi duy nhất của Đại Tùy không bố trí quan đạo.
Ở thời thái bình, nơi này hoang vắng, giao thông đi lại khó khăn, dù nhiều cảnh đẹp nhưng chẳng mấy ai muốn tới đó sống. Tới thời loạn thế, lại trở thành một nơi thích hợp nhất để tụ binh. Đằng trước có núi Chu Tước ngăn cản, là một hàng rào thiên nhiên, phía sau là vùng đất hoang vắng, tuy đã nhiều năm không có ai trồng trọt, nhưng chỉ cần khai khẩn thì liền biến thành ruộng tốt.
Trước khi Phương Giải xuôi nam, Ngô Nhất Đạo đã an bài người chiêu binh ở Hoàng Dương Đạo rồi. Ước chừng có bảy tám nghìn người đang xây dựng sơn trại, khí thế ngất trời.
Một nhánh sông Hoàng Ngưu chảy dài dưới chân núi Chu Tước. Tuy đường sông khá hẹp, nhưng thuyền lớn vẫn có thể miễn cưỡng đi vào được. Mà sau khi tới nơi này, công trình lớn nhất của Phương Giải chính là nối cái hồ rộng hơn mười dặm với nhánh sông Hoàng Ngưu lại để mở rộng đường sông. Hai tháng kế tiếp mấy vạn người đều đang bận rộn với công việc này. Sau khi đường sông được mở rộng, thuyền lớn có thể đậu trên mặt hồ. Sau đó là xây dựng thủy trại, giúp thuyền lớn có thể đi lại dễ dàng.
Sau khi mở rộng đường sông, lại xây thêm một thủy đạo ở bên khác của hồ. Như vậy dòng nước liền tạo thành một vòng tuần hoàn, giống như là quốc lộ của thời hiện đại. Đội tầu tiến vào hồ, đi ra từ đường khác, tránh vì chật chội mà đụng vào nhau.
Thủy lộ thông thuận, giống như mở ra một cánh cửa tiện nghi cho Hắc Kỳ Quân. Với năng lực của Hàng Thông Thiên Hạ, vật tư có thể theo thủy lộ vận chuyển tới liên tục.
Tân binh, thợ thủ công xây dựng sơn trại trên núi Chu Tước, binh lính Hắc Kỳ Quân thì mở rộng đường sông.
Ba tháng đầu, Phương Giải không hề có bất kỳ tính toán tiến binh nào. Mà tới lúc này, cũng không cần phải giấu diếm nữa. Việc chiêu mộ binh lính có thể đưa ra ngoài ánh sáng. Dân chúng Hoàng Dương Đạo căm hận Tả Tiền Vệ của La Diệu, cho nên đầu nhập không ít. Phương Giải vẫn dựa theo nguyên tắc chiêu mộ binh lính, là chọn những người ưu tú, còn thiếu niên và người già thì cho năm cân lương thực cùng mười đồng tiền, để bọn họ về nhà. Đương nhiên, như vậy liền có không ít người tới báo danh vì lương thực, nhưng Phương Giải không vạch trần, chỉ cần không lặp lại là được.
Đối với cách làm đó, đám người Ngô Nhất Đạo khen không dứt lời.
Hiện tại căn cứ chưa ổn định, nắm bắt nhân tâm của dân chúng mới là việc lớn. Chính như lúc nghị sư Phương Giải từng nói, đừng để dân chúng nghĩ rằng Hắc Kỳ Quân trên núi Chu Tước là một đám sơn tặc cường đạo, mà là một đội quân yêu dân, bảo vệ dân. Chỉ khi được dân chúng địa phương tán thành, thì mới tính là ổn định căn cơ.
Mấy ngày này Phương Giải giám sát sát sao đường sông. Binh lính khá nhiệt tình cho nên tiến độ rất nhanh. Sau khi chuẩn bị xong phân dòng, thì tốc độ mở rộng đường sông cũng nhanh không ít.
Đứng trên đê cao, Phương Giải dùng Thiên Lý Nhãn nhìn binh lính đang nhiệt tình làm việc, cười nói:
- Sau khi mở rộng đường sông, là có thể xây dựng thủy trại ở trong hồ. Đoàn tướng quân, đây là việc mà ngươi am hiểu nhất, ta liền giao cho ngươi làm.
Đoạn Tranh cười nói:
- Đại tướng quân, theo ta thấy, nơi này không phải là nơi ở dài lâu…Hơn nữa đội thuyền của chúng ta chỉ có hơn hai trăm chiến thuyền, phần lớn là thương thuyền, cho nên cần xây dựng nhiều cầu dỡ hàng hóa. Về phần thủy trại, thì cũng không cần phải xây dựng khổng lồ kiên cố.
Phương Giải gật đầu:
- Đúng vậy, nơi này chỉ là tạm cư. Tuy nhiên nơi này tiến có thể công, lui có thể thủ, không thể vứt đi. Thủy trại xây như thế nào thì ngươi cứ nói là được, cần bao nhiêu người bao nhiêu tiền bạc lương thực, thì tới tìm Hầu gia.
Ngô Nhất Đạo nói:
- Mua bán chỉ có vào không có ra thế này, ta làm đủ rồi.
Phương Giải cười ha hả, chợt thấy phía xa xa có một thân ảnh cao lớn cúi đầu đi qua đi lại đường sông, như đang trầm tư cái gì đó. Phương Giải chỉ vào người nọ, nói với thân binh:
- Gọi An Đức Lỗ tới đây, sao người này chạy tới tít đây làm gì?
An Đức Lỗ là người tới từ một công quốc tên là Rose ở bên kia biển rộng, là thợ thủ công hỏa khí mà Ngô Nhất Đạo ủy thác cho thương nhân Đông Sở mời tới. Người này là một tội phạm ở công quốc Rose, do bị người hãm hại mà gia nghiệp bị cướp đoạt. Dưới sự giận dữ, y đánh chết người rồi bị đưa vào nhà giam. Thương nhân Đông Sở dùng một trăm lượng bạc cùng một bình sứ Đại Tùy chuộc y ra. Sau đó lại bảo y chiêu mộ thêm vài thợ thủ công chế tác hỏa khí khác tới Đại Tùy. Họ đều là những dân chúng nghèo khổ sống ở tầng thấp nhất.
Y có khuôn mặt điển hình của người nước ngoài, tóc quăn màu vàng, con ngươi màu lam, rất cường tráng, nhưng căn bản không biết đánh nhau. Y từng có kinh nghiệm bị người ta đánh gãy sống mũi ở quán rượu, mà đối thủ chỉ là một lão già sáu mươi tuổi.
Thuộc hạ vội vàng đi gọi An Đức Lỗ tới. An Đức Lỗ nghe nói là Phương tướng quân tìm y, y liền chạy về hướng này. Sau khi tới Đại Tùy, y lập tức bị nền văn hóa ở quốc gia này mê hoặc. Trong suy nghĩ của y, Phương Giải là một nhân vật lớn tương đương với công tước ở công quốc Rose.
- Đại nhân tôn kính, ngài muốn tìm ta có việc gì?
An Đức Lỗ chào theo kiểu quốc gia Rose, tiếng Hán của y miễn cưỡng đủ để biểu đạt ý tứ.
- Sao ngươi lại chạy tít tới đây làm gì?
Phương Giải chỉ về hướng sơn trại.
An Đức Lỗ có chút ưu thương nói:
- Ta nhớ gia đình của ta. Đại nhân tôn kính, nếu ngài có biện pháp, liệu có thể mang cả gia đình của ta tới nơi này được không? Ta là tội phạm, chỉ cần trở lại công quốc Rose thì sẽ lập tức bị bắt rồi xử bắn. Nhưng ta còn có một em gái và em trai cần ta chiếu cố. Ta không ở bên cạnh hai đứa, chắc cuộc sống của hai đứa rất khổ sở. Lão sắc lang Ân Cách kia đã sớm không có ý tốt với em gái của ta, ta rất lo lắng cho hai đứa.
- Vậy à?
Phương Giải quay đầu nhìn Ngô Nhất Đạo, nói:
- Hầu gia, nếu như có thể nhờ thương nhân Đông Sở dẫn người nhà của An Đức Lỗ tới đây, còn có người nhà của những thợ thủ công kia nữa, thì bọn họ mới yên tâm làm việc.
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng, nói:
- Đã phái người đi làm. Nhưng muốn từ nước Rose mang đi mấy chục người, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Phương Giải gật đầu:
- Khó hơn nữa cũng phải làm tốt…An Đức Lỗ.
Phương Giải nói với An Đức Lỗ:
- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mang được người nhà của ngươi tới. Mặt khác, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
Phương Giải nghĩ một lát rồi nói:
- Hiện tại chúng ta chế tạo súng, nguyên liệu đều phải nhập từ thương nhân Đông Sở. Chẳng hạn như nòng sùng, thứ này Đại Tùy còn chưa làm được. Ngươi cảm thấy có biện pháp nào có thể vận chuyển cả máy móc cần thiết ở công quốc Rose tới nơi này không?
- Đại nhân tôn kính của ta!
An Đức Lỗ kinh hô một tiếng:
- Việc này quá khó khăn…Đó là thứ thuộc về quân đội, muốn vận chuyển ra ngoài thì muôn nghìn khó. Nếu không phải cái tên trông coi kho phòng tham tiền, thì khéo linh kiện cũng không có biện pháp nào mua được.
- Luôn có biện pháp.
Phương Giải vỗ vai y nói:
- Chỉ cần ngươi có thể nghĩ ra biện pháp vận chuyển máy móc từ công quốc Rose tới đây, ta sẽ thỏa mãn cho ngươi một yêu cầu. Ngươi biết là ta có năng lực đó.
An Đức Lỗ quay đầu nhìn thoáng qua mấy vạn binh lính đang làm việc đằng sau, không hề nghi ngờ với lời của Phương Giải:
- Ta biết ngài có năng lực đó…được rồi, ta sẽ cố hết sức nghĩ biện pháp. Tuy nhiên…ngài thực sự có thể thỏa mãn ta một nguyện vọng?
Phương Giải gật đầu:
- Trừ chuyện ngươi muốn làm Hoàng Đế.
An Đức Lỗ vội vàng lắc đầu:
- Không, không, ta không muốn làm Hoàng Đế, ta chỉ muốn…chỉ muốn…để tiểu thư Ngô Ẩn Ngọc trở thành vợ của ta. Với ta nàng ấy chẳng khác nào thiên sứ, ta đã mê luyến nàng ấy mất rồi. Nếu như có thể để nàng ấy trở thành vợ ta, ta nguyện ý trả giả hết thảy để đổi lấy!
Tất cả mọi người hơi sững sờ, Tửu Sắc Tài ở đằng sau không nhịn được bật cười. Khuôn mặt Ngô Nhất Đạo cũng co quắp vài cái, sau đó nhìn về phía Phương Giải.
Phương Giải cũng có chút ngạc nhiên, hắn trầm mặc một lúc rồi vươn hai tay đặt lên vai An Đức Lỗ, rất nghiêm túc nói:
- An Đức Lỗ, ở quê hương của ngươi, nếu hai nam nhân cùng thích một cô gái, thì giải quyết như thế nào?
An Đức Lỗ trả lời:
- Quyết đấu!
Phương Giải ừ một tiếng, nhìn An Đức Lỗ, rất nghiêm túc hỏi:
- Ngươi có mối quan hệ như thế nào với y quan ở sơn trại?
- Rất tốt, đó là một người tốt! Bọn ta thường xuyên uống rượu với nhau. Y hay mời ta uống rượu Thiêu Đao Tử của Đại Tùy các ngươi. Rượu kia quá cay, ta thích bia của công quốc Rose hơn, hương vị rất tuyệt. Có cơ hội ta xin mời ngài một cốc, thêm món lạp xưởng, thì đúng là nhân gian mỹ vị. Ta từng nói qua với y quan, tương lai sẽ cho y một thùng bia.
An Đức Lỗ nói.
Phương Giải rất nghiêm túc nói:
- Có lẽ người đó phải chiếu cố ngươi một thời gian dài rồi…
…
…
Phương Giải tất nhiên sẽ không thực sự đánh An Đức Lỗ. Lúc trước Ngô Nhất Đạo nói gả Ngô Ẩn Ngọc cho Phương Giải, đây không phải là lời nói đùa. Nếu không phải Phương Giải kéo An Đức Lỗ sang một bên, thì rất có khả năng Tán Kim Hầu ném cái tên ngốc này xuống sông rồi.
- Cái này thực sự rất khó!
Phòng thí nghiệm bên trong xưởng, An Đức Lỗ không hiểu được suy nghĩ kỳ lạ của Phương Giải:
- Hiện tại ta đã cố gắng đơn giản súng dài rồi, tốc độ lắp đạn bóp cò đã nhanh hơn lúc trước một phần ba. Đại nhân tôn kính của ta, liên phát mà ngài nói đúng là một tư tưởng thiên tài, nhưng ta thực không làm được. Với năng lực bây giờ của ta, ta không nghĩ không chỉ là ta, dù là ai cũng không làm được.
Phương Giải gật đầu, biết rằng ở thời đại này súng tiểu liên đã vượt quá tầm hiểu biết của bọn họ. Luận về lực sát thương, hỏa thương của công quốc Rose còn không bằng liên nỏ. Mặc dù trang bị cho quân đội, nhưng nếu như kẻ thù có mấy vạn cung tiễn thủ, thì hỏa thương không hề có ưu thế gì. Tầm bắn không bằng, uy lực của đạn cũng nhỏ. Hiện tại thứ này chỉ có thể coi là vũ khí ở tầm trung bình, còn phải trang bị với số lượng lớn mới có tác dụng.
Mà sở dĩ Phương Giải An Đức Lỗ không ngừng nghiên cứu, là vì hắn tin tưởng rằng khoa học kỹ thuật ở thời này đã bắt đầu tiến bộ. Tuy hỏa khí còn rất yếu, nhưng ở kiếp trước, khi vũ khí lạnh đấu với vũ khí nóng, thì tổn thất rất lớn. Phương Giải không quên kiếp trước quốc gia của mình đã chịu những thiệt thòi như thế nào.
- Vậy cứ để tạm đó đã.
Phương Giải hỏi:
- Pháo tới đâu rồi? Có thể làm được ở Đại Tùy không?
An Đức Lỗ lắc đầu:
- Không có khả năng. Chỉ có mấy người bọn ta cùng đám học đồ này, nếu không có nhà xưởng thì căn bản không đúc ra được pháo.
Phương Giải không nhịn được thở dài. Mặc dù hắn đã sớm biết đáp án nhưng vẫn có chút thất vọng. Hiện tại công nghệ đóng đúc của Đại Tùy còn chưa phát triển, muốn tạo ra pháo thì chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi.
- Nếu…
Phương Giải vung tay nói:
- Nếu như có thể trang bị pháo ở trên chiến thuyền, thì đội tàu của chúng ta có thể thoải mái khống chế dòng sông rồi.
An Đức Lỗ nhìn Phương Giải như nhìn yêu quái:
- Ta thực sự không tin ngài chưa từng rời khỏi quốc gia này. Tư tưởng của ngài hoàn toàn khác với những người ở đây. Lúc người ở đây nhìn thấy mấy thứ này, trong mắt chỉ có sự ngạc nhiên và hoài nghi, mà ngài thì giống như biết rất nhiều chuyện, chẳng thấy kỳ quái gì cả.
Phương Giải cười cười, đang định lên tiếng thì chợt có một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ bên ngoài truyền vào:
- Bởi vì hắn là người được ông trời lựa chọn. Người được ông trời lựa chọn thì vừa ra đời liền biết rất nhiều chuyện mà người khác không biết, là kiến thức bẩm sinh, không cần phải học ở đâu.
Trong lòng Phương Giải chấn động mạnh, quay đầu lại nhìn, không biết từ khi nào Đại Quốc Sư Mông Nguyên Tang Táp Táp đã xuất hiện ở cửa.