- Cũng không thể nói như vậy.
Chung Tân nhìn đội thám báo Hắc Kỳ Quân đi qua đi lại bên ngoài tường thành, nói:
- Nhìn binh biết tướng, những kỵ binh này điều khiển ngựa thành thạo, không hề sợ hãi cung tiễn thủ trên thành. Bởi vậy có thể thấy được Phương Giải là một người rất hiểu trị quân. Hơn nữa đừng coi thường hắn trẻ tuổi, từ xưa tới nay anh hào phần nhiều là thiếu niên…Lúc Thái Tổ Hoàng Đế Đại Tùy khởi binh, cũng mới chỉ ba mươi tuổi, Thái Tông kế vị chỉ mới mười bảy tuổi…
- Sao có thể so sánh hắn với Thái Tổ Hoàng Đế được?
Trần Vĩnh Di cười nói:
- Đại nhân đề cao hắn quá rồi.
- Thiếu niên này không đơn giản. Lúc trước hắn lấy thân phận khâm sai tới Ung Châu, nói là kiểm tra phong thổ Ung Châu trước khi Công chúa điện hạ xuất giá tới nơi này. Kết quả là sau khi tới đây, không biết làm sao lấy được một đội binh mã từ tay La Diệu, sau đó dẫn theo đội binh mã này rời đi. Ở một nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt như Tây Bắc, không những không trở thành quân cờ của các thế lực khác, mà dùng đội binh mã này là tiền vốn, càng làm càng lớn. Hiện tại đã chiếm cứ toàn bộ Hoàng Dương Đạo, tay nắm hơn mười vạn binh mã trong tay, thật không đơn giản a…Nếu như không có chút bản lĩnh, thì làm sao có thể lấy đi một doanh từ trong tay La Diệu. Nếu như không có bản lĩnh, thì làm sao có thể mang theo binh lính chạy trốn khỏi La Diệu?
Trần Vĩnh Di ngẩn ra, gật đầu nói:
- Cũng đúng, lừa được một đội quân từ trong tay La Diệu là một điều không dễ dàng. Không những lừa gạt được, còn khiến đội quân này một mực đi theo. Trong khoảng thời gian ngắn còn có thể phát triển được thế lực như bây giờ, khiến cho người ta phỉa nhìn với cặp mắt khác.
Hai người đang nói chuyện, thì thấy một đội vội vã trở về. Chung Tân dùng Thiên Lý Nhãn nhìn, thấy là Ngưu Kháng mang theo người mình phái đi trở về.
Không bao lâu, Ngưu Kháng mặt mũi bầm dập được người dìu lên tường thành. Nhìn thấy Chung Tân, y liền vội vàng thi lễ. Trần Vĩnh Di thấy y bị đánh thành như vậy, không nhịn được bật cười.
- Đại nhân.
Ngưu Kháng không dám để ý tới nụ cười của Trần Vĩnh Di, cúi thấp đầu kêu một tiếng.
Chung Tân thấy mặt y sưng húp, nhíu mày hỏi:
- Sao lại bị đánh thành thế này?
Ngưu Kháng kể lại chuyện. Trần Vĩnh Di thu hồi vẻ tươi cười, biến sắc nói:
- Phương Giải là thứ gì, không ngờ lại không biết tốt xấu như vậy! Mấy năm trước đút lót cho Bùi Diễn, một năm cũng chỉ ba vạn lượng bạc mà thôi. Lúc này đưa cho hắn số của cải có giá trị ít nhất bảy vạn lượng bạc, mà hắn còn dám mạnh miệng như thế!
Ngưu Kháng nói:
- Tuy tỵ chức bị đánh, nhưng tỵ chức nhận ra được, có khả năng Phương Giải sẽ không từ bỏ việc động binh với Bắc Huy Đạo, hơn nửa là muốn lừa bịp tiền tài và lương thực của chúng ta. Tỵ chức nhìn thấy có không ít tân binh trong đại doanh núi Chu Tước, mặc áo giáp đơn sơ, binh khí trong tay cũng rất đơn sờ. Lúc đi qua giáo trường thấy binh lính huấn luyện vẫn là cung trúc… Theo tỵ chức phân tích, do binh lực trong tay Phương Giải bành trướng quá nhanh, mà hắn lại không đủ tiền bạc vật tư, cho nên hắn nói đánh Bắc Huy Đạo chỉ là đe dọa, điều hắn muốn là của cải của chúng ta.
Ngưu Kháng đâu biết rằng, những điều mà y nhìn thấy là Phương Giải cố ý trí bố trí.
Phương Giải biết Chung Tân sẽ phái người tới, cho nên để tân binh mặc quần áo cũ nát, cầm cung trúc tập luyện ở giáo trường.
- Ta sợ hắn uy hiếp sao?
Trần Vĩnh Di cả giận nói:
- Đúng là không biết trời cao đất rộng, tưởng rằng Tây Nam mặc cho hắn bài bố rồi chắc!
- Bớt giận!
Chung Tân liếc nhìn Trần Vĩnh Di một cái, trầm mặc rồi nói:
- Nếu mục đích của Phương Giải chỉ có như vậy thì không đáng lo. Nếu hắn chỉ cầu tài, chúng ta bố thí cho hắn một ít không phải là không được. Điều ta lo lắng… chính là hắn cố ý bày ra vẻ tham tiền, kỳ thực là muốn động binh với Bắc Huy Đạo.
- Vậy giờ chúng ta nên làm gì?
Trần Vĩnh Di hỏi.
- Ta đã phái người thông báo tới các thế gia, không bao lâu nữa các thế gia sẽ phái người tới Lương thành. Tới lúc đó chúng ta thương lượng sau.
Chung Tân ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên…nếu Phương Giải chỉ là lừa bịp tống tiền, vậy thì hắn sẽ phái người không ngừng thúc giục. Còn nếu hắn chỉ chờ tin tức của chúng ta, thì hơn nửa là giả vờ rồi.
- Bất kể như thế nào cũng phải chuẩn bị cả hai tay. Lệnh cho binh lính tuần tra ban đêm nhiều hơn, không thể buông lỏng.
…
…
Phương Giải triệu tập tất cẩ quan văn chủ quản trong sơn trại tới đại sảnh thảo luận chuyện thống trị địa phương. Cho tới giờ hắn không coi mình là khách qua đường của Hoàng Dương Đạo, mà thực sự muốn biến nơi này thành căn cơ của mình, cho nên không thể không trị. Mà trị như thế nào để cho dân chúng tin phục cũng là tiền đề liệu tương lai Phương Giải có đánh ra một vùng trời không.
Nếu chỉ phát triển quân sự mà không chú ý dân sự, thì mất không bao lâu Hoàng Dương Đạo sẽ bị ép khô. Tới lúc đó dân tâm không ổn định, tiếng oán thán đầy trời, muốn tranh giành thiên hạ liền thành trò cười.
Từ xưa tới nay, người có thể thành đại sự, sẽ không vứt bỏ dân chúng. Sở dĩ Lý Viễn Sơn không đứng vững ở Tây Bắc, là vì y chỉ lo chuyện về sau mà không lo chuyện trước mắt. Y nghĩ rằng, một nơi khốn khó như Tây Bắc, ép được bao nhiêu thì ép, tương lai lúc thống trị thiên hạ, thì suy nghĩ tới việc đối xử tử tế với dân chúng sau. Nghĩ như vậy đã quên đi căn bản, sao có thể không bại được? Tham vọng viển vông cùng lắm cũng chỉ như thế thôi. Y đã quên, nếu dân chúng các địa phương khác biết việc y đã làm với Tây Bắc, thì cho dù y có thể đi ra khỏi Tây Bắc, thì cũng làm sao được sự ủng hộ?
- Hôm nay triệu tập mọi người tới, chính là muốn thảo luận chuyện địa phương.
Phương Giải khoát tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, phân phó người rót trà cho những quan văn này:
- Ta không phải là một người chỉ trọng quân vũ mà xem nhẹ dân sự. Bởi vì ta biết nếu muốn đạt được thành tựu, thì không thể không có sự ủng hộ của dân chúng. Hành quân đánh giặc dựa vào tướng quân hữu dũng hữu mưu và binh lính dám quên mình phục vụ. Còn thống trị địa phương, trấn an dân chúng, phải dựa vào các ngươi.
- Võ tướng chinh phạt, quan văn trị ổn, thiếu một thứ cũng không được…Nói theo một ý nào đó, văn còn quan trọng hơn cả võ. Bởi vì những thứ võ tướng mặc trên người, mang theo người, đều là nhờ các vị trích ra từ dân chúng rồi cung cấp. Không có các vị, dù tướng quân có võ dũng hơn nữa cũng không làm gì được.
Nghe xong lời này, trong lòng mọi người đều rất thoải mái. Đại Tùy vẫn hơi trọng võ khinh văn, các Tổng Đốc nhìn như nắm một phương trong tay, nhưng kỳ thực binh quyền vẫn thuộc về Đại tướng quân các vệ. Trong triều đình, thoạt nhìn quan văn thế lớn, nhưng Hoàng Đế vẫn thiên vị võ tướng hơn.
Cho nên các văn nhân đều có sự không phục. Lúc này nghe Phương Giải nói tốt cho bọn họ, bọn họ đều có chút hưng phấn.
- Đại tướng quân nhìn rất thấu đáo!
Nói chuyện chính là Huyện lệnh huyện Lai Thủy ở dưới chân núi Chu Tước, thanh danh vô cùng tốt, họ Trương, tên Tẩy.
- Đại tướng quân coi trọng như vậy, chúng tôi sao dám không tận tâm tận lực làm việc vì Đại tướng quân.
Phương Giải gật đầu:
- Hiện tại ngoại trừ thành Tín Dương và nhà kho Hân Khẩu ra, phần lớn Hoàng Dương Đạo đều do Hắc Kỳ Quân quản lý. Mấy trăm vạn nhân khẩu, muốn quản lý hết không phải là chuyện dễ dàng. Việc trước mắt cần làm bây giờ, chính là giúp địa phương ổn định, trăm họ có chỗ ở. Lúc trước ta bỗng nhiên nghĩ tới một việc, các vị xem liệu có thực hiện được hay không.
Phương Giải sửa sang lại từ rồi nói:
- Muốn cho dân chúng nhanh chóng quy tâm, thì phải để bọn họ nhìn thấy lợi ích. Lợi ích càng nhiều, thì bọn họ càng ủng hộ Hắc Kỳ Quân chúng ta. Ta đang nghĩ…làm thế nào mới có thể khiến dân chúng càng thêm tích cực. Chẳng hạn như…phân điền nhập hộ? (Chia ruộng cho từng gia đình)
- Phân điền nhập hộ?
Độc Cô Văn Tú hơi sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu:
- Đại tướng quân, việc này không thể được.
- Ủa?
Phương Giải hỏi:
- Ngươi nói thử xem, có gì không ổn?
Độc Cô Văn Tú nói:
- Phần lớn đất ruộng nằm trong tay của thân sĩ, rồi cho dân chúng thuê trồng. Đại tướng quân muốn thu lại hết rồi chia cho dân chúng, như vậy tương đương với việc chặt đứt nguồn làm giàu của bọn họ. Một khi tin tức này truyền ra ngoài…
Y liếc nhìn Phương Giải một cái, lo lắng nói:
- Không chỉ là Hoàng Dương Đạo mà tất cả các đại hộ đều phản đối. Ngày sau xuất binh, các đại hộ sẽ phản kháng tới cùng, khiến cho hành trình chinh phạt của Đại tướng quân trở nên khó khăn. Quả thực, hành động này của Đại tướng quân mang lại lợi ích rất lớn cho dân chúng, chia ruộng đất cho dân chúng, dân chúng không cần phải nộp tiền thuê cho đại hộ, chỉ cần giao lương thực cho Hắc Kỳ Quân, giảm đi một khâu, dân chúng tất nhiên vui sướng, càng thêm tin phục Đại tướng quân. Nhưng hiện tại không thể được…Tám chín phần thiên hạ nằm trong tay các đại hộ, một khi tin tức này truyền ra ngoài, không chỉ một nhà nhất hộ mâu thuẫn với Đại tướng quân, mà là toàn bộ đại hộ thên hạ đều mâu thuẫn với Đại tướng quân! Mà dân chúng…lúc đó chưa hẳn đứng bên cạnh ngài…
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy ý tưởng của Phương Giải chẳng khác nào trò đùa.
Phương Giải nao nao, trong lòng không khỏi thở dài.
Quả nhiên, thời đại khác nhau mà muốn làm một chuyện giống nhau, quả nhiên là điều khó khăn. Ý tưởng này là chợt nảy ra trong đầu hắn, chính hắn cũng biết không thể thực hiện được.
- Vậy các vị xem giờ nên làm gì?
Phương Giải hỏi, lẳng lặng chờ mọi người mở miệng.