Lúc Trang Thân Vương Dương Chí đi ra từ Thúy Mộc Trang, chém giết trong sân vẫn chưa kết thúc. Y nhìn nhìn phần áo ở bụng phình lên, dường như có chút không hài lòng. Thôi Thắng bị đứt một tay có chút kinh ngạc, không rõ vì sao vị Thân vương này lại để ý tới quần áo như vậy.
Tuy nhiên bộ quần áo này quả thực hơi chật, bụng phệ có thể nhìn thấy rõ ràng.
- Vương gia, lên đường rồi chứ?
Thôi Thắng cười nói, nhưng do đau đớn không chút máu, sắc mặt của y rất khó nhìn, phối hợp với nụ cười nhìn có chút không được tự nhiên.
Trang Thân Vương nhìn y một cái, đứng ở cửa vươn vai hít sâu một hơi:
- Không vội, mười mấy năm rồi không bước khỏi trang viên, phong cảnh bên ngoài giờ cũng đã thay đổi. Ngay cả tiền viên ta cũng chưa tới bao giờ. Nếu đã đi ra, đương nhiên phải xem cho thật kỹ. Ngươi nói đông chủ của ngươi đang chờ ta ở Tùng Bách Lầu trong thành Kê Minh phải không? Chỉ có mười dặm đường…đi bộ là được.
Khóe miệng Thôi Thắng hơi giật giật, nhẫn nhịn nói:
- Nếu Vương gia có hứng như vậy, thì thảo dân liền đi bộ theo Vương gia.
- Ừ.
Dương Chí gật đầu, chắp tay đi về phía trước. Có vẻ như y rất có hứng với mọi thứ, không bị cảnh giết chóc trong viện kia ảnh hưởng tới tâm tình. Vừa đi vừa nhìn, thỉnh thoảng dừng lại, mà ngay cả tổ chim trên cây cũng khiến y dừng chân một lát để nhìn.
Thôi Thắng nhịn đau, hận không thể đi lên đánh tên giả vờ giả vịt này một trận. Miệng vết thương phải nhanh chóng xử lý, nhưng có vẻ như Dương Chí đang cố ý kéo dài thời gian, để cho y phải thừa nhận đau đớn nhiều hơn. Thôi Thắng có chút hối hận, hối hận mình không nên vội vàng đánh chết nha hoàn kia. Hiển nhiên, Dương Chí vẫn còn đang tức giận vì cái chết của nha hoàn tên Thúy Liễu kia.
Mãi tới khi đám nam tử mặc trang phục giết hết binh lính cấm quân trong Thúy Mộc Trang, Dương Chí vẫn chưa đi được hai dặm.
Một đám nam tử dính đầy mau đi theo sau một nam tử mặc vương bào màu đen, đội ngũ này khá bắt mắt. Cho nên người qua đường đều né tránh xa xa. Dương Chí dường như có chút phản cảm, cho nên quay đầu bảo Thôi Thắng đuổi những nam tử kia đi.
Thôi Thắng không dám đắc tội y, biết Dương Chí là một quân cờ quan trọng mà vài vị đông chủ cần có, cho nên đành phải ra lệnh cho đám nam tử kia về trước. Y đã lấy thuốc trị thương từ trong tay mấy thuộc hạ đắp lên vết thương, nên máu không còn chảy quá nhiều.
Cứ như vậy đi chừng hơn một canh giờ, Dương Chí mới tới ngoài huyện thành Kê Minh. Vốn tưởng rằng đi ra vào huyện thành là xong, nhưng Thôi Thắng không ngờ vị Thân Vương càng thêm lề mề. Sau khi vào thành, Dương Chí nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, vừa tiến vào thành liền mua một xâu hồ lô ăn. Ăn xong lại mua hai cái bánh nướng, ăn xong bánh nướng lại ngồi xuống quán nước ven đường, uống một bát đậu hũ thật lớn.
Từ lúc vào thành y bắt đầu ăn, thấy cái gì có thể ăn được đều nếm thử một chút. Đương nhiên, người trả tiền là Thôi Thắng.
- Mười mấy năm không đi ra ngoài, đã gần quên hương vị của mấy thứ này.
Dương Chí xếp hàng phía sau ba đứa trẻ con để mua kẹo đường, cũng không quan tâm người bên ngoài chỉ chỏ, mua xong y vừa đi vừa liếm kẹo:
- Chỉ đến lễ mừng năm mới Thúy Liễu mới mua chút kẹo cho ta ăn. Trước kia ta thích nhất là ăn đồ ngọt.
Y vừa ăn vừa nói, hoàn toàn không để ý tới Thôi Thắng.
Cứ chậm rãi đi như vậy, thật vất vả tới được bên ngoài Tùng Bách Lâu, Thôi Thắng không nhịn được thở phào.
Tùng Bách Lâu là quán rượu tốt nhất của huyện Kê Minh, tuy nhiên quán rượu này không thể so sánh được với những quán rượu trong thành lớn. Hôm nay toàn bộ quán rượu đã được đặt, các khách nhân khác không cho phép tiến vào. Bên ngoài có hai nam tử mặc trang phục cầm trường đao, cho dù là khách nhân tới cũng không dám tùy tiện đi vào.
Ba nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi mặc áo lông cừu quý giá đừng chờ ở bên ngoài Tùng Bách Lâu, từ xa xa nhìn thấy Dương Chí, ba người liếc nhau một cái lập tức bước nhanh tới nghênh đón.
- Bái kiến Vương gia!
Ba người cúi đầu hành lễ.
- À…
Dương Chí nhìn bọn họ, khẽ nhíu mày, dường như đang trầm tư:
- Ngươi là người của Thôi gia Kim Lăng, tên ta không nhớ rõ lắm, lúc đầu từng làm tướng quân dưới trướng của ta, xem ra bây giờ đã trở thành người phát ngôn cho Thôi gia rồi phải không? Không đúng, Thôi gia còn chưa tới phiên ngươi làm chủ…Còn ngươi, ngươi là người của Kim gia, tên là Kim Hợp Thành đúng không? Lúc trước ta còn từng cười nhạo cái tên của ngươi. Còn ngươi…nhìn khá lạ mắt, tuy nhiên nghe giọng nói là người địa phương Đông Bắc, chẳng là người An Cư?
Ba người đồng thời gật đầu:
- Ánh mắt của Vương gia thật tốt.
Họ Thôi kia liếc nhìn Thôi Thắng một cái, ánh mắt dừng ở cánh tay cụt:
- Rác rưởi…lăn đi trị thương đi!
- Cảm ơn đông chủ!
Thôi Thắng vội vàng nói lời cảm ơn, sau đó nhanh chóng rời đi.
Dương Chí khoát tay nói:
- Đợi chút, ngươi lưu lại, ta còn có việc muốn hỏi ngươi.
Thôi Thắng biến sắc, vô thức liếc nhìn nam tử trung niên họ Thôi kia, họ Thôi kia gật đầu:
- Nếu Vương gia đã mở miệng, ngươi liền lưu lại.
- Mời Vương gia…
Họ Kim vươn tay nói:
- Tùng Bách Lâu hơi nhỏ, nhưng trong cái huyện Kê Minh chỉ có trăm dặm này thì là tốt nhất rồi. Hơn nữa đồ ăn trong tòa lâu này đều là đặc sản vùng núi, hương vị đặc biệt.
Dương Chí gật đầu, bước vào Tùng Bách Lâu.
Ba nam tử trung niên liếc nhìn nhau một cái, họ Thôi cố ý đi chậm hai ba bước thấp giọng hỏi thăm Thôi Thắng. Thôi Thắng kể tóm tắt lại mọi chuyện, họ Thôi nhìn vết thương của y, lông mày khẽ nhíu, lúc nhìn bóng lưng của Dương Chí, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
…
…
Dương Chí được vài người mời ngồi lên ghế trên. Sau khi ngồi xuống, tiểu nhị quán rượu bắt đầu bưng đồ ăn lên, hiển nhiên đã chuẩn bị từ lâu. Chưa tới một lát thức ăn đã xếp đầy bàn. Dương Chí cũng không khách khí, nâng chén rượu lên uống, tay cầm đũa liền ăn. Dọc đường đi y đã ăn không ít thứ linh tinh, nhưng thoạt nhìn vẫn còn hứng.
Thấy Dương Chí ăn uống khó khăn như vậy, vài người đều ngơ ngác nhìn nhau. Vị Hoàng tử từng hiển hách này, thoạt nhìn giống như một người bị quỷ chết đói nhập hồn vậy.
Không ngờ
Y ăn vào nhổ ra
Ăn vào nhổ ra
Mấy lần như vậy, Dương Chí dùng khăn lau miệng rồi thoải mái thở phào một tiếng. Bởi vì ăn rất nhiều, cho nên y chỉ có thể ngồi dựa ra đằng sau.
- Không nhét thêm được nữa rồi
Y nói không nhét thêm được nữa, chứ không phải là ăn no.
- Có chuyện gì, hiện tại các ngươi có thể nói.
Dương Chí vuốt ve cái bụng căng như cái trống, nói.
- Vương gia…
Nam tử trung niên họ Kim cười cười, muốn nâng chén mời nhưng thấy cái bộ dạng này của Dương Chí liền bỏ chén rượu xuống, sửa sang lại từ rồi nói:
- Vương gia đã nể mặt đi ra ngoài gặp chúng tôi, chúng tôi liền không vòng vo nữa, có việc liền nói thẳng…
- Năm đó Vương gia vốn là người có khả năng kế thừa ngôi báu nhất, nhưng bị người khác tính kế, cho nên mới phải ở trong Thúy Mộc Trang kia mười mấy năm. Hiện giờ thiên hạ Đại Tùy loạn lạc, những người như chúng tôi sinh lòng cảm thán, đều nói nếu lúc trước Vương gia kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, Đại Tùy tất nhiên sẽ không gặp cảnh như bây giờ.
- Ừ.
Dương Chí nhếch miệng:
- Ta thích nghe lời này, ngươi có thể nói nhiều hơn.
Nam tử trung niên họ Kim cười cười, xấu hổ nói:
- Những lời ta nói là thật lòng, mặc dù Vương gia đang không được tự do, nhưng hiện tại tình trạng của Đại Tùy như thế nào chắc Vương gia cũng nghe thấy. Chúng ta đều là thần tử của Đại Tùy, mắt nhìn Đại Tùy bị kẻ nào đó đạp hư thành bộ dạng như bây giờ, trong lòng đau đớn không thôi.
Dương Chí lắc đầu:
- Cứ nói thẳng ra là tên phá gia chi tử Dương Dận kia đi.
- Vâng!
Nam tử họ Thôi hai mắt sáng ngời, lập tức nói mấy câu làm thấp Thiên Hữu Hoàng Đế. Dương Chí càng nghe càng cao hứng, sau đó bắt đầu chửi ầm Dương Dận, lời nói rất kịch liệt. Mấy người kia chờ y mắng đủ rồi, liếc nhau một cái rồi hỏi thử:
- Cho nên, mấy người chúng tôi muốn mời Vương gia rời núi ngăn cản sóng giữ, cứu dân chúng khỏi biển khổ, trọng chỉnh giang sơn Đại Tùy, chúng tôi muốn…lập ngài làm đế…
Nói xong câu đó, bọn họ đều nhìn về phía Dương Chí, chờ câu trả lời của y.
Ánh mắt của Dương Chí vẫn nhìn lên bàn thức ăn, không biết vì sao bỗng nhiên thở dài:
- Ôi…con mẹ nó chứ, đúng là không ăn vô được nữa.
Câu này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì Dương Chí bỗng nhiên đứng dậy, lóe một cái đã đứng bên canh Thôi Thắng, hai tay bóp cổ y, sau đó nhấc Thôi Thắng ấn mạnh vào tường. Phốc một tiếng, đầu của Thôi Thắng lập tức nổ bung giống như quả dưa hấu, hỗn hợp đỏ và trắng bắn đầy người Dương Chí.
- Giết nữ nhân của ta, ta làm sao có thể tha thứ cho ngươi.
Y lạnh lùng nói một tiếng, tùy tiện vứt thi thể Thôi Thắng sang một bên:
- Các ngươi ấy à…luôn hiểu sai một việc…đúng là ta hận Dương Dận, cho nên mới cho các ngươi chửi mứng y, mắng càng ác độc, trong lòng ta càng thoải mái, bởi vì y quả thực không bằng ta. Nhưng các ngươi lại quên…dù y không ra gì thì y cũng là người của Dương gia ta, là Tứ đệ của ta. Người của Dương gia có thể nội đấu với nhau, nhưng không chấp nhận kẻ khác khinh nhờn. Các ngươi mắng, chẳng lẽ ta lại tha thứ cho các ngươi còn sống?
Y cười cười nói:
- Ở Thúy Mộc Trang, ta nhìn người các ngươi phái tới giết binh lính cấm quân, bởi vì ta biết rằng bọn họ chắc chắn phải chết. Chỉ cần ta rời khỏi trang viện kia, cho dù bọn họ không chết thì cũng tự sát tạ tội. Nhưng nếu ta không rời khỏi trang viện kia, thì làm sao giết được các ngươi?
Y có chút đắc ý nói:
- Mười mấy năm qua ta tích đầy oán khí trong bụng, hận không thể lột da ăn thịt Dương Dận, nhưng đó là việc của ta, đám nô tài các ngươi dám có suy nghĩ đó, càng đáng chết hơn. Các ngươi tưởng rằng ta không nhìn thấy tâm tư của các ngươi sao? Muốn dùng danh nghĩa của ta để phất cờ tạo phản, khiến người trong thiên hạ chê cười người Dương gia ta tự giết lẫn nhau? Phì!
Y vươn tay bắt lấy nam tử họ Kim, vận lực một cái năm ngón tay liền đâm thủng sọ người này:
- Từ lúc ta biết Đại Tùy rối loạn, ta liền đoán được các ngươi sớm muộn gì cũng tìm tới ta, cho nên ta đã thông báo qua Giáo úy cấm quân trông coi trang viện, bảo y chuẩn bị cái chết bất kỳ lúc nào. Không chỉ là bọn họ, bất kỳ người nào trong trang viện đều đã sẵn sàng nhận cái chết, bao gồm Thúy Liễu.
Y thả thi thể nam tử họ Kim xuống, nhìn về họ Thôi:
- Mười mấy năm qua ta đều ngóng trông có thể tự tay giết Dương Dận, cho nên ta không chấp nhận người khác giết y. Thiên hạ của Dương gia cuối cùng vẫn là của Dương gia, không cho phép người khác nhúng tay vào.
Phốc một tiếng, y dùng tay chọc thủng ngực nam tử họ Thôi, người đang định bỏ chạy.
- Các ngươi còn quên, trong bảy huynh đệ bọn ta, tuy tu vị của ta không bằng được lão Thất, nhưng dù gì cũng có Bát Phẩm, giết các ngươi, dễ như trở bàn tay.
Y kéo cái tên họ An muốn nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn lại, một tay nắm lấy đầu, một tay nắm lấy người, cứng rắn nhổ đầu ra.
Máu đã nhuộm cả vuowgn bào của y. Dương Chí cúi đầu nhìn, không nhịn được nhíu mày:
- Lúc trước ta còn lãnh binh chinh chiến, sao không cảm thấy quần áo dính máu lại ghê tởm vậy nhỉ? Đáng tiếc…quần áo này vốn chật, dính máu vào càng không đẹp. Thúy Liễu nói ta mập, hóa ra là thật.
- Ta muốn giết địch cho Đại Tùy, nhưng lại không có đường về. Chỉ cần ta còn sống, khó tránh khỏi bị người khác lợi dụng. Dương Dận…sắp chết ta còn phải giúp ngươi, thật con mẹ nó không cam lòng a.
Nói xong câu này, Dương Chí đập một chưởng vào ngực mình, máu phun ra từ miệng, thân mình loạng choạng ngã xuống.
- Đại Tùy…
Y dần nhắm mắt lại, máu không ngừng tràn ra miệng:
- Thiên hạ của Dương gia…