Cũng chỉ ở khoảng cách gần như vậy, Phương Giải mới nhìn thấy sự non nớt trên hai đầu lông mày của Tang Táp Táp. Trước kia nàng cố ý duy trì cự ly với những người khác, hơn nữa luôn dùng khăn lụa che mặt. Nàng từng nói với Phương Giải rằng tuổi của nàng không lớn, Phương Giải vốn tưởng rằng nàng ít nhất cũng phải hai mươi tuổi, nhưng cẩn thận nhìn mới phát hiện trên khuôn mặt của nàng vẫn còn một chút bụ bẫm của trẻ con.
Kỳ thực người như Tang Táp Táp, dựa theo đạo lý không có khả năng ngủ say như vậy ở trước mặt người ngoài. Nàng chỉ ít tuổi mà đã đi ra ngoài tự lập rồi, nếu không có sự đề phòng, thì đã sớm bị người ta hại. Có thể là vì thân thể của bạch sư quá ấm áp, có thể là vì nàng không hề đề phòng Phương Giải, cho nên nàng mới ngủ say như vậy.
Phương Giải định rút tay ra, nhưng mới động đậy lông mày Tang Táp Táp liền nhăn lại, vì thế Phương Giải cứ để mặc nàng nắm tay mình. Hắn cũng dựa vào thân thể bạch sư nhắm mắt nghỉ ngơi. Bạch sư phải thừa nhận sức nặng của hai người nên có chút bất mãn, nhưng chỉ lắc lắc đầu, rồi để yên.
Cũng không biết vì sao, hai người một sư tử lại tạo thành một khung cảnh rất hài hòa.
Không biết qua bao lâu, Tang Táp Táp tỉnh dậy trước. Nàng mở mắt, vô thức muốn giơ tay dụi mắt, lúc này mới phát hiện mình đang nắm chặt tay của Phương Giải. Chỉ trong nháy mắt, tim nàng đập thình thịch như nai con hoảng loạn. Nàng hơi thất kinh buông tay ra, sau đó rụt người lại.
Nàng xấu hổ nhìn Phương Giải, tưởng rằng hắn sẽ tỉnh.
Nhưng có vẻ như hắn ngủ rất say, không phản ứng gì cả.
Tang Táp Táp âm thầm thở phào, vuốt ngực tự an ủi. Lúc nàng lè lưỡi mới lộ ra bộ dáng nên có của một thiếu nữ. Nàng nhìn thấy cái áo đắp trên người, hơi kinh ngạc một chút, gò má lập tức đỏ lên. Thấy Phương Giải còn ngủ, nàng lặng lẽ di chuyển cái áo lên người Phương Giải.
Sau khi nhẹ nhàng đắp lên, nàng lại rụt rụt người, giống như sợ chạm vào Phương Giải, hoặc giống như đang trốn tránh cái gì đó.
Sau khi không chạm vào thân thể Phương Giải, lòng nàng mới dịu xuống. Nàng quay đầu nhìn khuôn mặt Phương Giải, nhìn rất cẩn thận. Kỳ thực tới hiện tại nàng vẫn ngây ngô không hiểu làm sao để kéo dài hậu đại. Tuy rằng nàng từng nghiêm túc đọc qua những cuốn sách về nam nữ.
Khuôn mặt của hắn rất đẹp, ngũ quan cân đối.
Lúc trước là hắn nhìn nàng ngủ, bây giờ là nàng nhìn hắn ngủ.
Bất đồng duy nhất chính là Phương Giải đã tỉnh từ sớm. Trải qua kinh nghiệm từ nhỏ, khiến Phương Giải tạo thành thói quen không ngủ quá say, mặc dù là trong lúc ngủ mơ hắn vẫn duy trì sự đề phòng. Cho nên hắn sống mệt hơn so với phần lớn mọi người, từ lúc vừa mới ra đời, cuộc sống của người thường đã cách xa hắn.
Hắn biết rằng Tang Táp Táp đang nhìn mình, cho nên rất vất vả giả vờ ngủ.
Vốn cho rằng Tang Táp Táp sẽ nhanh chóng rời đi, nhưng Phương Giải có thể cảm nhận được ánh mắt của Tang Táp Táp vẫn đặt trên khuôn mặt mình. Hắn không thể giải thích vì sao nữ nhân luôn có thói quen như vậy, có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người nam nhân thật lâu không dời đi. Mà trên thực tế, nếu một nữ nhân không có hảo cảm với một người nam nhân, thì lười liếc mắt một cái.
Lúc này Tang Táp Táp không phải Đại Quốc Sư Mông Nguyên, không phải là chưởng giáo Hoàng giáo, cũng không phải là người bôn ba khắp nơi thực hiện sứ mệnh của gia tộc, nàng chỉ là một cô bé tò mò, rất nghiêm túc đánh giá nam tử đã định trước rằng có mối ràng buộc với mình. Kỳ thực ngay cả nàng cũng không biết, khi một nữ nhân nhìn chằm chằm vào mặt một nam nhân như vậy, vả lại trong lòng không có sự phản cảm, thì nữ nhân đó đã bị hãm sâu vào rồi.
Chỉ có điều tự mình không biết mà thôi.
Đây là một buổi sáng rất bình tĩnh.
Không có chuyện gì kiều diễm xảy ra.
Một mực an tĩnh như vậy, mãi tới khi Phương Giải không chịu được nữa, hắn mới làm bộ duỗi lưng một cái, mở mắt ra. Mà thân là người đại tu hành, lúc này Tang Táp Táp mới bối rối thu hồi ánh mắt, giống như một đứa trẻ con làm sai chuyện, khẩn trương nhắm mắt lại.
- Hình như tới giờ ăn cơm rồi.
Phương Giải không tìm được chủ đề nào, hắn chỉ có thể nghĩ ra được lý do này.
- Ừ.
Tang Táp Táp quên mình phải giả vờ ngủ, ừ một tiếng mới phát giác không đúng, sau đó đứng bật dậy, đi ra khỏi thùng xe:
- Đúng vậy a…ta đã đói rồi, đi ăn chút gì đây.
Phương Giải muốn nói chỗ này của ta có đồ ăn, nhưng chỉ há miệng chứ không nói ra.
Nhìn thân ảnh nhỏ xinh vội vã chui ra, hắn không nhịn được lắc đầu cười cười. Lúc này hắn phát hiện bạch sư Hỗn Độn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn. Ánh mắt kia mang theo sự khinh bỉ rất mãnh liệt, giống như đang nói…đồ nhát gan.
Lúc hắn chuẩn bị thức dậy, phát hiên bên cạnh có một đồ vật, cũng không biết là Tang Táp Táp cố ý lưu lại hay là để rơi chỗ này. Đó là bút ký của Tang Loạn.
Lần trước khi nghe Tang Táp Táp kể lại, Phương Giải chỉ tùy ý lật vài trang, cũng không đọc kỹ. Tang Táp Táp bảo rằng cho hắn cuốn bút ký này, nhưng hắn không nhận. Có lẽ giờ có chút rảnh rỗi, hoặc có lẽ vì muốn hiểu thêm về Tang Táp Táp, cho nên Phương Giải cầm bút ký lên, có một sự kích động muốn đọc lại từ đầu tới cuối.
…
…
“Ta không biết từ khi nào ta bắt đầu cảm thấy mình nhất định không phải là người bình thường. Có lẽ lúc mọi người còn trẻ đều có ảo tưởng như vậy, ảo tưởng mình là độc nhất vô nhị, siêu việt tất cả mọi người. Ta từng hỏi bạn bè trong thôn, lúc được hỏi bọn họ sẽ rất nghiêm túc suy nghĩ. Mập mạp suy nghĩ thật lâu rồi trả lời ta rằng, y cảm thấy tương lai mình trồng ruộng có thể thu hoạch được nhiều gấp đôi người bình thường”
- Tiểu Thắng nói với ta rằng, y cũng cảm thấy mình không tầm thường, lớn lên y sẽ trở thành thợ săn giỏi nhất. Cho dù là dã thú giảo hoạt hơn nữa cũng không chạy trốn khỏi tay y. Y còn nói tương lai sẽ lấy nữ nhân xinh đẹp nhất làm vợ, sau đó lão bà của y sẽ trở thành người mắn đẻ nhất trong thôn…sinh được hai mươi đứa!”
Đây là phần mở đầu của bút ký. Phương Giải chỉ đọc một lúc bỗng nhiên sinh ra sự đồng cảm. Trước khi tới đây, hắn không phải là người của thời đại này, lúc ở kiếp trước cũng luôn ảo tượng rằng mình không giống với những đứa trẻ khác. Tương lai mình sẽ trở thành anh hùng siêu cấp, hoặc là trở thành một vĩ nhân. Là người đẹp trai nhất thiên hạ, là người nhiều tiên nhất, cũng là người thành công nhất.
Bất kỳ người nào đều có sự mơ mộng đó. Càng trẻ, mơ mộng càng diễn ra thường xuyên. Tới khi trưởng thành, phần lớn đã quên mình từng có sự tự tin đó.
Hắn lắc đầu, tiếp tục đọc.
“Lúc ta nghe được những đáp án đó, ta liền hỏi chính bản thân, mày cũng cảm thấy mày đặc biệt, vậy thì tương lai mày sẽ trở thành người như thế nào? Ta nghĩ rất nhiều, chẳng hạn như đáp án của mập mạp và tiểu Thắng, hình như không tồi lắm. Nhưng ta cảm thấy, như vậy có chút tầm thường, ta có thể đạt được sự huy hoàng hơn nữa.”