Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 624

Phương Giải lật trang kế tiếp, phát hiện đó là một bức tranh vẽ qua loa. Tranh vẽ cơ thể người, nhưng do trình độ vẽ tranh của Tang Loạn hơi kém, nên bức tranh cong cong vẹo vẹo. Tuy nhiên vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mấy khí mạch vươn ra từ đan điền, nối thông tứ chi.

Lúc Phương Giải nhìn thấy bức tranh này, liền cảm thấy quen thuộc, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới một trong số những bức tranh trong cuốn bút ký mà Vạn Tinh Thần tặng cho hắn. Chỉ có điều tuy bức tranh của lão viện trưởng vẽ rõ ràng hơn, nhưng không có chú thích, nói cách khác lão viện trưởng biết rằng có tồn tại thể chất như vậy, nhưng lại không biết nhiều cho lắm.

Còn bức tranh này của Tang Loạn tuy rất xấu, nhưng lại đánh dấu cực kỳ rõ ràng.

Bức tranh ghi rõ ràng năng lực của từng khí mạch. Phương Giải nhìn mà mêm mẩn, lại liên tưởng tới khí mạch trong thân thể của mình. Tuy rằng không quá giống với bức tranh, nhưng nhờ sự dẫn dắt của bức tranh mà hắn thu được rất nhiều lợi ích. Thật giống như thế gian này không có hai cái lá nào tuyệt đối giống nhau, cũng không có hai người nào hoàn toàn giống nhau. Cho nên mặc dù Tang Táp Táp lựa chọn Phương Giải, nhưng không có nghĩa rằng thể chất của hắn giống y xì thể chất của Tang gia.

Tuy khí mạch trong bản vẽ có chỗ khác với khí mạch trong cơ thể hắn, nhưng Phương Giải coi trọng chính là phương pháp tu hành của Tang Loạn.

Hắn tiếp tục lật trang, trang sau là Tang Loạn ghi lại cách vận hành khí mạch trong cơ thể như thế nào. Lúc đầu Tang Loạn nắm giữ không thuận lợi cho lắm. Những khí mạch này là y cứng rắn khai tạo trong cơ thể, không có tham chiếu nào để dựa theo, nên Tang Loạn phải mất mấy tháng mới nắm được bí quyết.

Thể chất của y khác thể chất của Phương Giải lớn nhất ở chỗ, thể chất của Tang Loạn hoàn toàn là do y tự mình thay đổi. Có lẽ lúc đầu y chỉ là một người rất bình thường, mà thân thể của Phương Giải là không ngừng trưởng thành. Ngay cả Phương Giải cũng không biết trưởng thành này cần điều gì.

Hắn là người bị động nhận lấy, mà Tang Loạn là người chủ động thay đổi.

Hơn nữa nam tử tạo nên kỳ tích này, sau khi phát hiện thân thể của mình có một số khuyết điểm, liền sửa chữa lại. Y biến cơ thể mình thành vật thí nghiệm, mà trong bút ký cũng ghi chép lại nhiều lần hung hiểm trong quá trình cải tạo cơ thể của y. Có mấy lần y suýt chết, nhưng dựa vào nghị lực mạnh mẽ mà chống đỡ được.

Y ngồi ở dưới gốc cây Tang rất nhiều năm, phần lớn thời gian là để tìm cách làm sao cho cơ thể của mình trở nên hoàn mỹ nhất. Lúc y rời khỏi núi Ngộ Đạo, rời khỏi bà con, cơ thể y đã bước đầu hoàn mỹ. Sau đó y dựa vào sự lịch duyệt dần dần hoàn thiện cơ thể này.

Bản bút ký chấm dứt lúc Tang Loạn mang theo quân đôị hùng mạnh trở lại núi Ngộ Đạo. Phương Giải mất cả buổi chiều để đọc, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.

Bản bút ký này cho Phương Giải thu hoạch rất lớn. Từ nơi này hắn tìm được phương thức tu hành cho bản thân. Từ khía cạnh nào đó, Tang Loạn và Phương Giải cùng thuộc một kiểu người. Lúc trước dù Phương Giải xác định mình không thể tu hành nhưng vẫn không chịu buông tha. Hắn không ngừng tìm kiếm phương pháp khiến cho mình trở thành người tu hành. Cuối cùng hắn đã tìm ra được.

KIểu tu hành này khác hoàn toàn với những người tu hành khác, với lại không phải người tu hành nào cũng có thể học được. Chẳng hạn như Trầm Khuynh Phiến, nàng biết rằng phương thức tu hành của Phương Giải có thể trợ giúp nàng nâng cao tu vị. Nhưng những điều nàng được học từ nhỏ đã ăn sâu vào đầu, muốn thay đổi, thì phải thay đổi thể chất trước, đây là điều khó có thể tiếp nhận được. Với lại về mặt tư tưởng cũng khó mà chuyển biến.

Sau khi đọc xong cuốn bút ký, Phương Giải hít sâu vào một hơi, nhắm mặt lại kiểm tra thân thể của mình. Hắn có thể cảm giác được sự tồn tại của khí mạch, cũng có thể cảm giác được sự tồn tại của những năng lực kia. Chi có điều lúc vận dụng vẫn không thể đạt tới hoàn mỹ. mà bút ký của Tang Loạn đã mở ra một cánh cửa cho hắn. Ngay cả Phương Giải cũng không biết rằng, phía sau cánh cửa kia đã mang lại cho hắn rất nhiều chỗ tốt.





Nhóm lương thảo vật tư đầu tiên được Tây Nam cung cấp là tới từ Lương thành. Quân coi giữ của Lương thành dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đội ngũ của Hắc Kỳ Quân trùng trùng điệp điệp đi tới cửa thành, sau khi tiếp nhận vật tư lại trùng trùng điệp điệp đi ra từ cửa khác. Trong mắt đám quân coi giữ này đầy sự hoảng sợ và rung động. Bởi vì đời này của bọn họ chưa từng trông thấy đội kỵ binh nào hùng tráng như vậy.

Tổng Đốc Bắc Huy Đạo Chung Tân thiết yến khoản đãi Phương Giải ở Lương thành. Trong số những người tiếp khách còn có Trần Vĩnh Di của Trần gia. Người này vẫn có chút khinh thị Phương Giải, có lẽ là do y sinh ra từ thế gia, nên trời sinh đã cảm thấy ưu việt. Y luôn cảm thấy bị Phương Giải áp chế mang đi nhiều vật tư như vậy đúng là rất nhục nhã.

Kỳ thực các thế gia với nhau cũng có sự khác biệt. Do địa vực khác nhau nên phong cách làm việc khác nhau.. So với hào môn ở Kinh Kỳ Đạo, ở trong thành Trường An, hào môn ở các địa phương khác thường ương ngạnh vào ngạo mạn hơn. Hào môn ở Kinh Kỳ Đạo mới là danh môn đại hộ chân chính. Bất kể là đối mặt với ai đều biểu hiện sự khiêm tốn lễ phép. Đương nhiên, cũng có thể lý giải là giả tạo. Nhưng hiển nhiên sự giả tạo này, còn dễ chấp nhận hơn là sự ngạo mạn trong lời ăn tiếng nói của Trần Vĩnh Di.

Trên bàn rượu, Trần Vĩnh Di thỉnh thoảng nói lời lạnh nhạt, châm chọc vài câu, tuy không rõ ràng, nhưng khiến không khí trở nên xấu hổ.

Chung Tân vài lần lấy đề tài khác chặn lời y, nhưng dường như Trần Vĩnh Di không muốn kết thúc như vậy. Dù sao phần lớn lương thảo vật tư đưa cho Phương Giải là từ Trần gia bọn họ.

- Ta nghe nói Phương tướng quân là đệ nhất kỳ nhân đương thời.

Trần Vĩnh Di bưng chén rượu, mỉm cười nói:

- Nghe nói trước khi tới Trường An, Phương tướng quân là một người không thể tu hành. Nhưng sau khi tới kinh thành bỗng nhiên khai ngộ, tu vị tăng nhanh, cho dù là rất nhiều người tu hành thành danh cũng không bằng được…Điều này làm cho người ta rất kinh ngạc, ta cũng không thể tu hành, xin hỏi Phương tướng quân có biện pháp nào giúp ta bước chân vào cánh cửa tu hành hay không?

Phương Giải híp mắt nhìn thoáng qua lão già ngồi bên cạnh Trần Vĩnh Di. Nhìn ra được tu vị của người này không tầm thường. Mà sở dĩ có ông ta ngồi bên cạnh Trần Vĩnh Di, Trần Vĩnh Di lại hỏi về vấn đề tu hành, khẳng định có âm mưu.

- Ta chỉ là đánh bậy đánh bạ, đâu dám chỉ điểm người khác một cách linh tinh.

Phương Giải cười cười:

- Nếu chẳng may vì sơ sót mà làm Công gia bị thương, chẳng phải tội lỗi sao?

- Không vấn đề gì.

Trần Vĩnh Di chỉ lão già bên cạnh, nói:

- Tuy tu vị của người này chỉ bình bình, nhưng tốt xấu đã làm cận vệ bên cạnh ta mười mấy năm, chưa tới mức tùy tiện là ai cũng làm ta bị thương.

- Ồ…

Phương Giải ồ một tiếng, cúi đầu uống rượu.

- Như thế nào, hay là Phương tướng quân coi thường ta?

Trần Vĩnh Di cười nói:

- Thể chất của ngươi không thể tu hành, ta cũng vậy, nhưng ngươi đã tìm được phương pháp tu hành, chẳng lẽ giấu tài không nói cho ta biết? Không bằng như vậy đi, nếu Phương tướng quân dạy cho ta phương pháp đó, ta có thể bỏ thêm một vạn thạch lương thảo làm quân tư.

- Một vạn thạch a…

Phương Giải mỉm cười nói:

- Phân lượng của Công gia thật nặng.

Lời này vừa thốt ra, Trần Vĩnh Di liền biến sắc:

- Thế nào, Phương tướng quân đang khinh thị ta đấy à? Chỉ cần đó là phương pháp đúng, ngươi làm được, sao ta không làm được?

Lão già ngồi bên cạnh cười lạnh:

- Phương tướng quân, người tu hành mà giấu làm riêng chỉ khiến người ta khinh thường mà thôi.

Phương Giải nhíu mày, chỉ vào ông ta, hỏi Chung Tân:

- Vị này xưng hô thế nào?

Chung Tân xấu hổ giới thiệu:

- Vị này là người hầu cận của Trần Công gia.

Phương Giải híp mắt cười:

- Hóa ra là người hầu…xin hỏi lão có công danh trên người không?

Lão già ngạo nghễ nói:

- Có mấy người tu hành để ý tới công danh cơ chứ?

- Rốt cuộc có hay không có?

Phương Giải truy vấn.

Trần Vĩnh Di lạnh lùng nói:

- Làm sao, chẳng lẽ Phương tướng quân coi thường ông ta bởi vì ông ta không có công danh? Nếu như vậy, thì chính là coi thường cả ta.

Phương Giải lắc đầu:

- Lúc vào đây ta thi lễ với ngươi, là vì ngươi là Quốc công Đại Tùy, là quy củ. Tuy thân phận của ta không bằng Quốc công, nhưng tốt xấu là Nhất Đẳng Hầu Tước, còn có quân chức tướng quân. Chẳng lẽ người bên trong phủ Quốc Công lại không hiểu quy củ này? Thấy ta mà không thi lễ, chẳng lẽ là coi thường ta? Hay là, hiện tại không cần dựa theo quy củ của Đại Tùy để làm việc?

Trần Vĩnh Di biến sắc, tức giận tới hai mắt tóe lửa.

- Ta nghe nói danh môn vọng tộc chú ý nhất là lễ nghi. Công gia, chắc trong nhà ngươi cũng dạy vậy phải không?

Phương Giải cười hỏi.

Trần Vĩnh Di muốn phát tác, lại bị Chung Tân kéo áo ở dưới chân bàn. Y hừ lạnh một tiếng, nói với lão già kia:

- Chào Phương tướng quân đi!

Lão già kia vẻ mặt lạnh lùng đứng lên chắp tay nói:

- Bái kiến Phương tướng quân.

Phương Giải liếc mắt nhìn:

- Ngươi làm việc bên cạnh Quốc Công gia mười mấy năm chẳng lẽ còn chưa hiểu quy củ của Đại Tùy? Ngươi chẳng qua chỉ là hạ nhân, với thân phận của ngươi…thấy ta phải quỳ xuống.

Vang lên một tiếng ken két, là tiếng lão già kia nắm chặt tay.

- Không quỳ?

Thanh âm của Phương Giải lạnh lẽo:

- Lúc ở núi Chu Tước ta còn nhớ một câu mà ta nói, nếu người địa phương không tuân theo quy củ, Tổng Đốc đại nhân, đừng trách ta làm việc dựa theo quy củ. Nếu Quốc công bận rộn việc nhà, không dạy dỗ được tôi tớ, vậy thì ta liền thay Quốc công dạy tôi tớ của ngươi biết thế nào là quy củ.
Bình Luận (0)
Comment