Mộ Dung Vĩnh có chút không hiểu, Phương Giải sao giống như một kẻ kiêu căng thích gây sự vậy? Dựa theo đạo lý mà nói, Phương Giải nên là một người trầm ổn mới đúng. Một người thoạt nhìn ương ngạnh, chỉ có hai khả năng, thứ nhất là tính cách của người này lỗ mãng, thứ hai, người này không sợ hãi.
Mộ Dung Vĩnh tin tưởng điều thứ hai hơn.
Nếu Phương Giải xuất thân từ thế gia, có lẽ Mộ Dung Vĩnh không chắc chắn. Người xuất thân từ thế gia có khởi bước xa hơn và cao hơn so với hàn môn. Tuổi trẻ mà có địa vị cao, lỗ mãng ương ngạnh là có lý do của nó. Nhưng hàn môn dựa vảo bản thân leo tới vị trí như ngày hôm này, Phương Giải sao có thể là một người khiến người ta khinh thường như vậy.
Cho nên y lập tức cảnh giác.
- Phương tướng quân, nếu đã đàm phán, thì nên có chút thành ý.
Mộ Dung Vĩnh ngồi xuống trước mặt Phương Giải, cười nói:
- Mặc kệ Phương tướng quân dựa vào cái gì, cục diện hiện tại có thể nói rõ tất cả. Toàn bộ Bình Thương Đạo gần như bị ta và Hột Vương nắm giữ, chỉ còn lại tòa cô thành Ung Châu…Trong tay Phương tướng quân có một đội khinh kỵ binh, ta cũng đã lĩnh giáo binh oai của Phương tướng quân. Nhưng chẳng lẽ Phương tướng quân tưởng rằng, dựa vào hơn vạn khinh kỵ binh này là có thể xoay chuyển cục diện hay sao?
- Đàm phán…
Mộ Dung Vĩnh nói:
- Ta thấy ta còn có thành ý hơn Phương tướng quân.
Phương Giải ồ một tiếng:
- Không biết thành ý của Mộ Dung tướng quân ở chỗ nào?
Mộ Dung Vĩnh liếc nhìn Đồ Hồn Đa Biệt một cái, cười nói:
- Không thể phủ nhận, hiện tại bọn ta đang chiếm ưu thế…sở dĩ ta và Đại Vương đồng ý đàm phán với Phương tướng quân, không ngoài hai điều. Thứ nhất, bởi vì thành Ung Châu chắn chắn, khó đánh. Tuy rằng khó đánh không có nghĩa là không đánh được, nhưng binh lực của bọn ta sẽ bị thiệt hại nặng nề. Thứ hai, bọn ta muốn nhìn xem Phương tướng quân lấy ra bao nhiêu thành ý. Nếu thành ý của Phương tướng quân nhiều hơn thiệt hại nếu bọn ta công thành, bọn ta sẽ xem xét không đánh Ung Châu.
- Mời đánh.
Phương Giải ra dấu mời.
Mộ Dung Vĩnh sửng sốt, điều này chẳng khác nào đưa đàm phán tới ngõ cụt.
Nhung Phương Giải càng như vậy, trong lòng y càng cảm thấy không thích hợp. Kiên nhẫn của Đồ Hồn Đa Biệt cơ hồ bị hao hết, khiến Mộ Dung Vĩnh phải cản lại.
- Phương tướng quân, không bằng chúng ta chuyển chủ đề.
Mộ Dung Vĩnh trầm mặc một lúc rồi nói:
- Tất cả chuyện xảy ra trên thế giới này, kỳ thực không thoát khỏi hai chữ ‘lợi ích’. Bất kể làm điều gì, cũng vì để được một cái gì đó. Không biết Phương tướng quân cho rằng câu này đúng hay sai?
Phương Giải gật đầu:
- Đúng tám chín phần.
Mộ Dung Vĩnh tiếp tục nói:
- Ta mang binh từ Nam Yến tới, còn không phải vì cướp đoạt lợi ích? Hột Vương mang người rời khỏi rừng cây tới Bình Thương Đạo, nói là báo thù, kỳ thực vẫn là vì lợi ích.
Đồ Hồn Đa Biệt liếc nhìn Mộ Dung Vĩnh một cái, hơi có chút bất mãn.
- Mà Phương tướng quân xuất hiện ở Bình Thương Đạo này, xin thứ cho ta mạo muội…Ta nghĩ Phương tướng quân không phải vì bảo vệ biên cương giữ gìn đất đai, mà cũng là vì muốn được cái gì đó. Nếu quả thực Phương tướng quân tới đây chỉ vì chức trách của một võ tướng, vậy thì Phương tướng quân không cần phải tới đàm phán với bọn ta. Phương tướng quân thấy ta nói chỗ nào không đúng không?
Phương Giải lắc đầu, ra hiệu cho Mộ Dung Vĩnh nói tiếp.
Mộ Dung Vĩnh cười cười:
- Ta vẫn cho rằng, chỉ cần có mục đích, thì lợi ích tất nhiên có ở trong đó. Thích khách liều mạng giết người vì tiền thuê, bảo tiêu liều mạng bảo vệ cho người khác cũng vì tiền thuê. Thích khách giết một người, không phải vì người kia có thâm cừu đại hận với y, mà bảo tiêu bảo vệ một người, không phải vì người này có ân đức gì với y. Lúc ích lợi đạt tới một mức hấp dẫn nhất định, kỳ thực việc trao đổi không còn là khó khăn.
Y chỉ Phương Giải rồi chỉ vào mình:
- Thích khách và bảo tiêu cũng có thể trao đổi với nhau, thích khách biến thành bảo tiêu, bảo tiêu biến thành thích khách.
Phương Giải gật đầu:
- Sâu sắc.
Mộ Dung Vĩnh nói:
- Cảm ơn…vừa rồi kỳ thực Hột Vương còn chưa tỏ rõ ý của mình. Điều Hột Vương muốn nói chính là điều ta muốn nói.
Phương Giải cười cười:
- Ngươi biết nói chuyện hơn y.
Mộ Dung Vĩnh mỉm cười nói:
- Ta và Hột Vương suất quân tấn công Bình Thương Đạo, nói là báo thù, nhưng đó chỉ là làm dáng để cho dân chúng xem mà thôi. Đương nhiên dân chúng chưa hẳn đã tin. Ta không dám đoán bừa lý do mang binh tới Ung Châu của Phương tướng quân, nhưng ta nghĩ lý do ngươi tới đây đàm phán…kỳ thực rất đơn giản.
Y ngồi thẳng người, tiếp tục nói:
- Kỳ thực chiến tranh bắt đầu và chấm dứt, cũng vì ích lợi. Khác nhau là, chiến tranh bắt đầu là để theo đuổi lợi ích, chiến tranh chấm dứt là do đã chiếm được lợi ích. Trong quá trình chiến tranh, ta đã thu hoạch được rất nhiều thứ, lương thực tiền của, địa bàn, nhân khẩu, hơn nữa ta không kiêu ngạo, tự đại…Với thực lực của Yến Quốc, có thể đánh hạ được Bình Thương Đạo đã là thắng lợi huy hoàng rồi.
- Nếu ta liên thủ với Hột Vương, chưa chắc đánh không xuống Ung Châu. Nhưng ta thân là tướng một quân, đầu tiên phải suy tính được và mất. Cho nên…
Phương Giải nói:
- Cho nên, nếu ta đồng ý trả giá nhất định, các ngươi sẽ lui binh?
Mộ Dung Vĩnh gật đầu:
- Đây mới là đàm phán, chẳng phải sao?
Đồ Hồn Đa Biệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mộ Dung tướng quân, hình như điều ngươi vừa nói khác với lần trước chúng ta nói chuyện. Lúc trước ngươi nói sau khi đánh hạ Ung Châu, ngươi chỉ cần dân chúng, không cần lương thực của cải. Ta và ngươi cũng đã nói rõ ràng rồi, sao ngươi có thể tùy ý sửa đổi?
Mộ Dung Vĩnh cười áy náy với y:
- Hột Vương, chuyện gì cũng có thể thương lượng, chỉ cần ngươi lấy đủ nhiều là được rồi còn gì?
- Đủ nhiều?
Đồ Hồn Đa Biệt hơi giận nói:
- Ta muốn chính là Ung Châu, chứ không phải vài thứ vô dụng! Ta không thiếu dân chúng, không thiếu lương thực tiền bạc, ta muốn chính là khôi phục địa vị của tộc Hột!
Phương Giải cười thầm, hai người này một mặt đỏ một mặt trắng, diễn trò thật là ăn ý.
Đang lúc nói chuyện, thuộc hạ của Đồ Hồn Đa Biệt tiến vào thấp giọng nói vài câu, Đồ Hồn Đa Biệt lập tức liếc nhìn Phương Giải một cái, cười lạnh nói:
- Thật không ngờ lão già Lạc Thu kia có lá gan mang binh đi ra. Nhưng hai vạn quân còn chưa đủ lọt vào mắt ta.
- Ngươi chỉ cần biết thái độ là được rồi.
Phương Giải đứng lên duỗi lưng một cái:
- Xem ra giữa hai người các ngươi cũng có mâu thuẫn, cho nên chúng ta không cần đàm phán nữa. Hai người thương lượng trước rồi nói, ta mệt rồi…làm phiền Hột Vương chuẩn bị cho ta một nơi nghỉ ngơi. Mấy ngày qua buôn ba, đạp bằng doanh trại lại còn thiêu hủy vật tư, chưa hôm nào được ngủ ngon giấc.
Đồ Hồn Đa Biệt biến sắc, nhịn xuống, phân phó:
- Đưa Phương tướng quân đi nghỉ ngơi!
Phương Giải chỉ thiếu nữ tộc Hột có dáng người khêu gợi nóng bỏng, nói:
- Ta mang theo nàng ta ấm giường.
…
…
Lạc Thu tìm một chỗ coi như sạch sẽ ngồi xuống, quay đầu nhìn đội ngũ. Đám binh lính Ung Châu đều có chút mờ mịt, không biết vì sao phải dừng lại ở đây. Tuy nhiên phần lớn mọi người đều thở phào một tiếng. Nếu quả thực bảo bọn họ đối mặt với trăm vạn người Hột, thì bọn họ không có dũng khí đó.
Từ Khánh Chi lửa giận vẫn chưa nguôi, bàn tay nắm hoành đao lộ gân xanh. Lạc Thu nhìn y một cái, rồi ra hiệu cho y ngồi xuống:
- Tới lúc này, mọi chuyện đã không phải do chúng ta định đoạt nữa rồi.
- Cho nên để bản thân yên tĩnh lại, tâm loạn suy nghĩ liền loạn.