Bàn tay đang giơ lên của Đại Khuyển cứng ngắc ở không trung, qua hồi lâu mới khôi phục lại một ít sức sống. Y lắc đầu cười khổ, lại đi tới băng bó vết thương cho Truy Thương.
- Đệ nhỏ hơn ta 13 tuổi…
Đại Khuyển dùng rượu rửa vết thương cho Truy Thương, sau đó đắp thuốc trị thương lên. Đau đớn khiến Truy Thương phải nhíu mày, nhưng y cố cấp không nhìn khuôn mặt đầy tang thương của Đại Khuyển.
- Thực ra là ta sai rồi, nếu những chuyện kia ta nói tàn khốc một chút, có lẽ đệ đã không cắm đầu về phía trước, mà là kháng cự.
Đại Khuyển thong thả nhưng cẩn thận quấn băng gạc:
- Lúc Đại Thương diệt quốc, đệ vẫn chỉ là đứa bé. Ta vốn tưởng rằng trong lòng đệ sẽ không tràn ngập thù hận như ta, bởi vì lúc đó đệ còn đơn thuần. Khoảng thời gian mà chúng ta chạy trốn, cho dù ta tìm được một củ khoai lang cho đệ ăn đỡ đói, đệ cũng rất thoải mái. Lúc đó ta nghĩ, thù hận nên do ta cõng trên lưng, còn đệ, nên sống vui vẻ cả đời…
Truy Thương hơi biến sắc, nhưng quật cường không nói gì.
- Do đệ còn nhỏ, nên ký ức về phụ hoàng khá mơ hồ. Ngày trước đệ không ít lần quấn quýt ta, bảo ta kể cho đệ chuyện của phụ hoàng và mẫu hậu. Ta cố gắng kiếm những chuyện vui vẻ để kể cho đệ nghe. Đệ luôn cười ngốc ngếch nói rằng tốt, tốt. Lúc đó ta tự nói với mình rằng, cuộc sống cứ diễn ra như vậy đi…ta chiếu cố đệ tới lớn, chờ đệ trưởng thành thì cưới cho đệ một thê tử ôn nhu xinh đẹp, tìm một thôn nhỏ nơi sơn thanh thủy tú sống, sinh rất nhiều đứa bé.
- Những lúc ta tới nhà đệ, con của đệ sẽ vây quanh ta gọi đại bá. Còn ta chia kẹo cho bọn nhỏ, bọn nhỏ sẽ cao hứng tới hoa chân múa tay.
Đại Khuyển cười cười, có chút chua xót:
- Ta tưởng rằng đệ sẽ sống như ảo tưởng của ta, tuy đơn giản, nhưng lại không có nguy hiểm và đau đớn gì. Ta chưa bao giờ dám miêu tả hoàng cung Ung Châu bao la hùng vĩ như thế nào với đệ. Không dám kể Đại Thương từng giàu có hùng mạnh như thế nào. Cũng không dám kể cho đệ rằng lúc thành phá có bao nhiêu người khóc, bao nhiêu người hy sinh vì nước. Ta giữ tất cả những chuyện đó ở trong lòng mình, không nói một câu cho đệ biết.
Truy Thương rốt cuộc không nhịn được, nói:
- Huynh sai rồi!
Y nhìn Đại Khuyển, gằn từng chữ nói:
- Cho dù huynh không nói, chẳng lẽ huynh tưởng rằng đệ không nhớ cái gì sao? Huynh coi đệ là đứa con nít, nhưng từ cái ngày rời khỏi Ung Châu, đệ liền tự nói với mình rằng, đệ là người báo thù! Đệ biết huynh không muốn cho đệ gặp nguy hiểm, huynh nhốt đệ trong sự ảo tưởng đẹp đẽ, để đệ quên đi hết thảy. Nhưng…huynh gạt đệ, chẳng lẽ đệ không phải đang gạt huynh sao?
- Lúc đó huynh chưa bao giờ kể chuyện Đại Thương bị phá thảm thiết như thế nào. Đệ biết huynh sợ đệ thương tâm, cho nên huynh kể bất kỳ chuyện gì, đệ đều phối hợp cười ngây ngô. Bởi vì đệ không muốn cho huynh biết trong lòng đệ cũng giống như huynh, thậm chí thù hận còn mãnh liệt hơn!
Đại Khuyển hơi sửng sốt, trong lòng đau đớn.
Y sợ đệ đệ đau khổ, nhưng đệ đệ cũng sợ y đau khổ. Y kể rất nhiều chuyện đẹp đẽ lừa dối Truy Thương, mà Truy Thương thì lừa y, khiến y tưởng rằng Truy Thương rất vui vẻ.
Truy Thương nhận lấy túi nước mà Đại Khuyển đưa, uống một ngụm lớn rồi nói:
- Ca ca, đệ không biết từ khi nào huynh bắt đầu thay đổi. Đệ nhớ lúc chúng ta phải chạy trốn, có rất nhiều đêm huynh đứng ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Đệ hỏi huynh đang nhìn cái gì, huynh nói đang nhìn một đôi thần tiên quyến lữ trên mặt trăng. Nhưng đệ biết rằng, huynh đang nhớ tới phụ hoàng và mẫu hậu, đúng không?
Đại Khuyển gật đầu, không nói gì.
- Kỳ thực đệ biết…
Truy Thương cúi đầu, thanh âm rất nhẹ:
- Lúc trước La Diệu vốn định mang đệ đi, là huynh bảo vệ đệ. Huynh là một huynh trưởng đủ tư cách, huynh đã làm rất nhiều chuyện cho đệ. Có người nói Hoàng gia không có huyết thống nhân tình, nhưng đệ biết đó chỉ là lời nói nhảm, huynh là ca ca vĩ đại nhất thiên hạ. Nhưng…
Y ngẩng đầu nhìn Đại Khuyển, nói:
- Huynh không phải là một đứa con đủ tư cách, cũng không phải là một Thái tử đủ tư cách.
Bả vai Đại Khuyển hơi run, nhưng không cãi lại.
- Lúc phụ hoàng phái người bảo vệ chúng ta trốn đi, phụ hoàng đã nói gì với huynh, do cách khá xa nên đệ không nghe thấy, nhưng đệ có thể đoán được.
Truy Thương nói:
- Đệ biết phụ hoàng nhất định nói với huynh rằng, hãy sống sót, sau đó tìm cơ hội xây dựng Đại Thương, lấy lại uy nghi của Hoàng tộc Đại Thương! Lúc ấy phụ hoàng nắm bờ vai của huynh nói lâu như vậy, chẳng lẽ huynh đã quên hết những lời của phụ hoàng? Đại ca, nếu nước Tùy không loạn, đệ biết phục quốc vô vọng, cho dù có cố gắng hơn nữa cũng rất khó thực hiện. Nhưng hiện tại Đại Tùy rối loạn, là lúc để huynh đệ chúng ta liên thủ thực hiện di nguyện của phụ hoàng.
- Đại ca, chỉ cần huynh gật đầu, trong lòng đệ, huynh liền không chỉ là đại ca của đệ, còn là Thái tử Đại Thương! Tuy lần này thủ hạ mà đệ mang tới đều chết hết, nhưng những năm gần đây đệ còn cất giấu rất nhiều thực lực còn chưa sử dụng tới. Đệ đều nguyện ý tặng cho huynh, còn đệ phụ tá cho huynh phục quốc, có được không?
Đại Khuyển ngơ ngác, trầm mặc một lúc mới thống khổ nói:
- Đệ cho rằng di nguyện của phụ hoàng là bảo chúng ta tìm mọi cách phục quốc sao?
Truy Thương gật đầu:
- Tất nhiên!
- Sai rồi…
Sự đau đớn trong mắt Đại Khuyển càng ngày càng đậm:
- Lúc ấy phụ hoàng lặp đi lặp lại một câu với ta rằng…Mang theo đệ đệ của con chạy mau, trốn càng xa càng tốt…Cố gắng sống sót, sống sao yên ổn.
- Không!
Truy Thương đứng bật dậy, kêu gào:
- Huynh đừng lừa đệ nữa!
Đại Khuyển thì thào:
- Lúc đó phụ hoàng không phải là Hoàng Đế của Đại Thương, chỉ là một…phụ thân…
…
…
Kỳ thực ngày đầu tiên Phương Giải tới Ung Châu, hắn đã có ý định tới La phủ tìm Sở thị rồi. Nhưng Lạc Thu lại đón Sở thị tới phủ Tổng Đốc. Lúc đó, trên tiệc rượu, Phương Giải ngồi bên cạnh Sở thị. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của nữ nhân này nhìn mình đầy ý tứ bất thường. Có lẽ chính vì thế, mà hắn không mở miệng hỏi.
Có lẽ Sở thị chỉ là một nữ nhân đáng thương sống trong những lời nói dối của La Diệu. Tuy mười mấy năm qua bà ta làm rất nhiều chuyện độc ác, nhưng bà ta vẫn đáng thương.
Phương Giải có chút mâu thuẫn. Hắn muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại không đành lòng. Tuy về mặt huyết thống, hắn và Sở thị không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng Sở thị không biết điều đó. Nếu Phương Giải đâm thủng ảo tưởng tốt đẹp đó, hắn không biết Sở thị sẽ biến thành thế nào.
Cách vài năm, gặp lại Sở thị, Phương Giải vẫn thấy bà ta đẹp như vậy.
Đẹp một cách lạnh lùng.
Khuôn mặt của bà ta đẹp như được điêu khắc, mặc dù trong mắt vẫn còn sự ấm áp, nhưng khuôn mặt lạnh băng băng, không có bất kỳ thay đổi. Có lẽ đây giá phải trả khi dùng cổ độc đổi lấy tuổi thanh xuân. Thanh xuân lưu lại, nhưng sức sống lại bị mang đi. Vẻ đẹp của bà ta, giống như tới từ địa ngục.
Luôn tạo cho người ta một cảm giác không rét mà run.
Đi vào La phủ, Phương Giải liếc nhìn tòa nhà gỗ mà La Diệu từng sinh sống trong đó. Hiện giờ người đi, nhà trống, tòa nhà nhìn có vẻ tiêu điều. Phương Giải để ý tới xung quanh tòa nhà gỗ không một bóng người, mặt đất đầy bụi bặm, không biết đã bao lâu rồi chưa được quét dọn.
Đây là một cách để Sở thị giải phóng thù hận?
Phương Giải không biết, cũng không muốn biết.
Lúc hắn tới ngoài sân nhỏ của Sở thị, vô thức dừng chân lại, bởi vì hắn không muốn nhìn thấy những con búp bê treo đầy trên cây hòe. Hai thị nữ Xuân Lan Hạ Trúc đứng ở cửa chờ hắn. Có lẽ A Mạc Tát đã nói cho Sở thị biết rằng Phương Giải sẽ tới, cho nên Sở thị mới phái người đứng bên ngoài nghênh đón.
- Thiếu gia.
Xuân Lan xưng hô một cách trực tiếp, khiến cho Phương Giải không thích ứng.
- A Mạc Tát đã tới?
Phương Giải không cự tuyệt cũng không đáp ứng cách xưng hô này.
- Đang ở trong phòng.
Hạ Trúc trả lời.
Thấy ánh mắt của Phương Giải nhìn vào trong viện, Xuân Lan vội vàng giải thích:
- Phu nhân biết ngài không thích những con búp bê treo trên cây hòe, nên đã gỡ xuống rồi chôn rồi.
Chôn?
Phương Giải chú ý tới chữ này.
Là chôn, chứ không phải là cất đi.
- Mau vào thôi thiếu gia, phu nhân đang nóng lòng.
Hạ Trúc vươn tay mời.
Phương Giải gật đầu, không biết vì sao trước khi đi vào tiểu viện này, hắn cần hít sâu một hơi mới ổn định được tâm tình. Mặc dù là lúc đối mặt với nguy hiểm lớn hơn, hắn cũng không khẩn trương như vậy. Cho dù là lúc đối mặt với La Diệu, hắn cũng không mất tự nhiên như vậy. Hắn không muốn nghĩ tới mình đang sợ cái gì, đang mâu thuẫn cái gì.
Như lâm đại địch.
Trong phòng vẫn là mùi thơm ngát quen thuộc kia, mùi thơm này thật đối lập với sự lạnh lùng trên người Sở thị. Mùi thơm này tạo cho người ta cảm giác ấm áp, mà Sở thị thì tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo. A Mạc Tát ngồi đối diện Sở thị, thoạt nhìn mọi chuyện đều bình thường, không có gì không vui. So với Sở thị, tướng mạo của A Mạc Tát không có chỗ nào đáng chú ý. Nhưng nàng ngồi ở chỗ đó, khí thế không hề thua kém.
- Sao…giờ mới tới?
Sở thị thấy Phương Giải vừa vào cửa, lập tức đứng lên, muốn nghênh đón nhưng lại dừng lại.
Phương Giải cúi người thi lễ, dùng lễ của vãn bối.
Sở thị đứng thẳng người nhận cái lễ của Phương Giải, sự kích động trong mắt được bà ta cẩn thận giấu đi. A Mạc Tát thì lại cười có chút nghiền ngẫm. Phương Giải biết rằng nữ nhân kia biết nhiều hơn Sở thị rất nhiều. Nàng nói muốn tới chấm dứt với Sở thị, nhưng có lẽ sự chấm dứt này không phải là lấy mạng đổi mạng. Phương Giải có cảm giác sẽ có một sự tàn khốc hơn.
Cho nên hắn liếc nhìn A Mạc Tát một cái, mà A Mạc Tát lại không để ý cho lắm.
- Khí trời hôm nay thật tốt.
Sở thị ngồi xuống, bảo Đông Mai dâng trà.
- Người ta muốn gặp nhất và người ta không muốn gặp đều tới.
A Mạc Tát cười không nói gì, Phương Giải cũng không biết đáp lại như thế nào.
- Ngồi xuống bên cạnh ta.
Sở thị hướng Phương Giải vẫy tay.
Thấy Phương Giải có chút do dự, A Mạc Tát mỉm cười nói:
- Vì sao không đi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy có chút tàn nhẫn?
Phương Giải trừng mắt nhìn A Mạc Tát một cái, đi tới gần Sở thị ngồi xuống. Sở thị muốn giơ tay nắm lấy tay Phương Giải, nhưng Phương Giải không thể nào thừa nhận sự thân thiết này.
Sở thị hơi sửng sốt, sau đó cười cười, cười rất ôn hòa:
- Ta biết sớm muộn gì con cũng trở lại. Hai mươi năm qua ta không làm gì được cho con, nhưng có nhiều thứ không phải tùy tiện có thể dứt bỏ. Ta suốt ngày nhớ tới con, chẳng lẽ con chưa từng nhớ tới ta?
- Hắn khẳng định thường xuyên nhớ tới ngươi.
A Mạc Tát cười nói:
- Bởi vì có nhiều chuyện hắn cần đáp án từ miệng của ngươi.
Sở thị cười lạnh:
- Ta biết lần này ngươi tới là muốn làm gì. Lúc trước ta cướp một nam nhân từ trong tay ngươi, hiện tại ngươi muốn báo thù? Nhưng ngươi chớ quên, ngươi đã mang đi một nam nhân từ bên cạnh ta rồi.
A Mạc Tát cất tiếng cười to, cười rất càn rỡ:
- Ngươi cướp đi nam nhân của ta? Sao ngươi lại đáng thương như vậy?
- Ngươi có ý gì?
Sở thị hỏi.
A Mạc Tát không để ý tới bà ta, mà là quay đầu nhìn về phía Phương Giải:
- Trước khi ngươi hỏi, ngươi có hứng thú nghe một chuyện cười không?
Phương Giải không trả lời, bởi vì hắn biết không cần trả lời người phụ nữ này.
A Mạc Tát vừa cười vừa nói:
- Rất nhiều năm trước, lúc La Diệu mang binh chinh phạt người Hột, gặp được một nữ Vu Sư của người Hột. Vu Sư này không đẹp, thậm chí không có chỗ nào mê người. Trượng phu của nữ Vu Sư đã từng nói vô số lần, ngủ cùng nữ Vu Sư giống như là ngủ với một nam nhân vậy, không có cảm xúc gì cả. Nhưng La Diệu lại thích nữ Vu Sư, y muốn biến nàng làm của riêng. Vì thế, La Diệu mang đôi phu thê này về nhà.
- La Diệu có một thê tử, nhưng đã nhiều năm không chung giường với y rồi. Tuy nhiên La Diệu có chút áy náy với bà ta, chính vì vậy La Diệu không thu một tiểu thiếp nào. Nhưng y lại có tình cảm với nữ Vu Sư, vì thế chuyện cười bắt đầu…La Diệu là tên lừa dối, vì không để cho vợ mình gây loạn, y nghĩ tới một biện pháp. Y để nam Vu Sư cố ý tiếp cận vợ của y, sau đó thúc đẩy nam Vu Sư và vợ của y có gian tình….Ha hả, vợ của y có gian tình, đâu còn quan tâm chuyện của y nữa?
- Hai bên đều vui vẻ, không phải sao?
Nàng nói.
- Con mụ điên này!
Sở thị đứng bật dây, trong mắt đầy sát khí.
- Không
A Mạc Tát cười nói:
- Ta không phải là kẻ điên, La Diệu mới là.