Đầu người tạo hình vòng cung giữa không trung, bay về hướng La Diệu. Khuôn mặt đó không ngừng xoay tròn giữa không trung, trong chốc lát trở nên mơ hồ. Ánh mắt của La Diệu một mực nhìn vào Phương Giải, dường như không bị cái đầu đó ảnh hưởng. Sau đó, La Diệu thấy được một sự chờ mong xẹt qua ánh mắt của Phương Giải.
La Diệu dùng tay tiếp lấy cái đầu người. Tuy hiện giờ thân thể của y là nguyên khí thuần túy, nhưng khá ngưng thực. Đây mới là nguồn sống của La Diệu. Y không dựa vào hô hấp, không dựa vào tim đập, mà là dựa vào nguồn năng lượng tinh thuần để chống đỡ. Y vươn một tay tiếp lấy cái đầu, sau đó nhìn thấy sự chờ mong trong mắt Phương Giải biến thành sự thất vọng. Tuy sự chờ mong và thất vọng chỉ thoáng qua, nhưng vẫn bị La Diệu nhạy bén phát hiện.
- Ngươi tốn thật nhiều tâm tư.
La Diệu nhìn thoáng qua đầu người trong tay, không nhịn được cười:
- Dùng biện pháp như vậy để khiến ta bối rối, thật nhọc lòng a…ta biết rằng ngươi luôn nghiên cứu thuốc nổ, trong núi Chu Tước có một xưởng làm ra những thứ một khi bùng nổ sẽ có uy lực kinh người. Nếu ta không đoán sai, ngươi nhất định đã bỏ thứ đó vào trong cái đầu người này rồi. Tuy hỏa khí có uy lực lớn hơn nữa, nhưng vẫn không thoát khỏi lửa…Vì vậy ngươi muốn dùng hỏa khí làm tổn thương ta, nhất định phải dẫn lửa cho thứ này. Mà ta hay dùng Nghiệp Hỏa, ngươi chờ mong ta dùng Nghiệp Hỏa thiêu hủy cái đầu người này phải không?
Phương Giải dường như không muốn che dấu tính toán của mình, hơi than nhẹ một tiếng:
- Ngươi biết không, nếu vật đó nổ, có thể làm nứt một khối đá nham thạch.
La Diệu thản nhiên nói:
- Thật là đáng tiếc.
- Đúng vậy a.
Phương Giải chợt mỉm cười:
- Quả thực rất đáng tiếc. Nếu ngươi dùng Nghiệp Hỏa rồi châm nổ thứ đó, nhất định là một cảnh tượng đẹp đẽ. Nhưng lại bị ngươi phát hiện…
Oành!
Một tiếng vang thật lớn!
Một chùm sáng chói mắt đột ngột truyền ra từ tay của La Diệu. Tiếng nổ mạnh vang dội cả mật thất, chấn động khiến bụi đá trong mật thất rơi lả tả xuống. Ngọn lửa lấy La Diệu làm trung tâm rồi lan tràn bốn phía, cơ hồ trong nháy mắt tràn ngập cả mật thất.
La Diệu không dùng tới Nghiệp Hỏa, nhưng cái đầu vẫn phát nổ. Bởi vì không chỉ La Diệu biết dùng lửa, Phương Giải cũng biết! Hơn nữa trong cơ thể hắn có vô hình lực, có thể đặt sẵn một ngọn lửa lên cái đầu người, ngay cả La Diệu đều không phát hiện.
Trong nháy mắt xuất hiện chùm sáng, Phương Giải lập tức lui về phía sau, vung tay lên một cái, rất nhiều đầu người từ cái rương lớn bay về phía La Diệu. Hơn trăm cái đầu người bay ra từ rương, toàn bộ căn mật thất trở nên sôi trào!
Tiếng nổ vang lên liên tiếp
Lực lượng thật lớn khiến cho căn mật thất chắc chắn như núi phải không ngừng chao đảo. Vách tướng bốn phía bắt đầu nứt vỡ tạo ra khe hở. Mật thất vốn không quá lớn bị thuốc nổ từ hơn trăm cái đầu phá thành mảnh nhỏ. Vách tường nóc nhà không chịu được sức nổ mà bắt đầu sụp xuống.
Tiếng ầm ầm vang lên liên tiếng, ánh sáng chói mắt.
Ở trong những tiếng nổ liên tiếp, thân hình của La Diệu bị ánh lửa nuốt gọn!
Vừa ném ra những thứ trong rương, Phương Giải lập tức lùi về phía sau rồi chui vào một cái rương, đóng nắp rương lại. Cái rương này trống rỗng, được tạo để cho hắn tránh né vụ nổ. Cái rương cực kỳ chắc chắn, khó có thể bị phá. Nằm ở trong rương, Phương Giải có thể cảm giác được cái rương bị chấn đông di chuyển qua lại, sau đó mấy thứ linh tinh rơi xuống nắp rương, phát ra thanh âm nặng nề.
Vụ nổ diễn ra chừng hai phút.
Hai phút như địa ngục.
Trên thế giới này chưa từng có vụ nổ nào lớn như vậy. Phương Giải giống như mở cho thế giới này một cánh cửa, một cảnh cửa mà con người sử dụng ngoại lực để khiến bản thân mạnh mẽ. Trước khi Phương Giải tới, cả mảnh đất Trung Nguyên rộng lớn chưa từng có người mở cánh cửa kia, chưa từng thả con mãnh thú thô bạo dã man từ cảnh cửa đi ra. Một khi cánh cửa được mở, sự cân bằng trên thế giới này sẽ bị đánh vỡ.
Một khi có người biết được uy lực lớn của hỏa khí, vậy thì đó sẽ là một hồi tại họa với người tu hành. Người tu hành bình thường, khổ tu mười năm hai mươi năm mới có được tu vị, nhưng có lẽ không bằng đống thuốc nổ kia. Mà phàm nhân, sau khi có được hỏa khí, bắt đầu mất đi sự kính sợ với người tu hành cao cao tại thượng kia. Khi bọn họ phát hiện trong tay mình có hỏa khí, thậm chí có khả năng xử lý một người tu hành, vậy thì trật tự trên thế giới này sẽ trở nên hỗn loạn.
Người tu hành dựa vào thể chất cao hơn người bình thường, trải qua tu luyện để đạt tới uy lực vượt quá tưởng tượng. Cho nên bọn họ cũng đã lấy được địa vị và kính sợ. Trong mắt bọn họ, người phàm giống như con sâu cái kiến. Mà khi tiếng nổ của hỏa khí trong căn mật thất này vang lên, có lẽ, một thời đại mới liền được mở ra.
Đây là một cánh cửa tràn đầy máu tanh.
Một nông dân bình thường, lúc gặp được người tu hành, cho dù chỉ là người tu hành Tam, Tứ Phẩm, thì cũng chỉ có thể quỳ bái. Nhưng nếu để cho ông ta một hỏa khí có uy lực lớn, nếu ông ta thông minh chút, thì có thể giết được người tu hành này.
Mà khi người phàm giết được người tu hành, vậy thì đó là sự bắt đầu của cơn ác mộng với người tu hành.
Thế giới này luôn phát triển, cũng khiến cho con người càng ngày càng trở nên xấu xa. Lúc hỏa khí xuất hiện, có thể giết người một cách bí mật cách mấy trăm bước, còn ai muốn khổ luyện tiễn pháp và tu hành làm gì? Còn có bao nhiêu người có nghị lực mất mười năm, thậm chí nhiều năm hơn để khống chế nguyên khí thiên địa nữa? Còn có bao nhiêu thiếu niên vốn có thể thể chất không tầm thường thà lựa chọn đường tắt chứ không kế tục tu hành?
Phương Giải từng nghĩ qua, những điều này sẽ xảy ra khi thời đại của vũ khí nóng được mở.
Như vậy, hắn chính là một đao phủ.
…
…
Mật thất sụp đổ, gạch đá nứt vỡ rơi xuống hồ. Ngọn lửa và hồ nước đụng vào nhau tạo thành cuộn sóng khổng lồ. Hồ nước bị cuộn sóng cắt thành đôi, một cỗ khí nóng đẩy những con cá đã chết bay lên trời.
Hồ nước sôi sùng sục
Ầm một tiếng, Phương Giải đá văng nắp rương, như một con cá ngoi lên mặt nước. Nếu không phải cơ thể của hắn mạnh mẽ, thì người bình thường khó có thể đẩy ra được nắp rương khi bị sức nước ép xuống, cuối cùng bị nhốt chết bên trong.
Phương Giải lộ ra cái đầu, đầu tiên hít sâu một hơi, sau đó vỗ hai tay xuống mặt nước, cả người nhảy ra ngoài, rồi đứng vững vàng trên một cái rương bị vụ nổ đẩy ra. Hắn nhìn xung quanh, không phát hiện tung tích của La Diệu, nhưng có ba cái rương cũng nổi lên. Ba cái rương này không phải làm từ kim loại, nổi lên mặt nước rất nhanh, cũng không biết bên trong chứa cái gì.
Phương Giải đứng trên một cái rương trong đó, sắc mặt ngưng trọng.
Hơn trăm cái đầu nổ liên tiếp, đổi thành người đại tu hành bình thường thì đã tan xương nát thịt từ lâu. Nhưng Phương Giải không hề thoải mái chút nào. Thân hình từ nguyên khí thiên địa thuần túy của La Diệu liệu có bị thuốc nổ làm cho nổ tung hay không, hắn không nắm chắc. Nhục thể có thể bị tiêu diệt, nhưng nguyên khí là thứ hư vô phiêu miểu.
Triều Lộ đao vẫn nằm trong tay hắn, khó xoáy vẫn tụ trên mũi đao.
Chỉ có thanh Triều Lộ đao trên tay hắn mới là thật, hai thanh lúc trước là đồ giả, dùng hàn thiết tạo thành, tuy rằng cũng là hàng thượng phẩm, nhưng so với Triều Lộ đao chân chính mà nói, vẫn còn kém không ít. Hai thanh đao kia, phỏng chừng đã bị hủy ở dưới mặt hồ.
Phương Giải ngưng thần đề phòng, vận chuyển nội kình cảnh giác bốn phía.
Ngay lúc hắn nhìn về hướng mật thất, thì bỗng có một đoàn nội kình ngưng thực bay tới chỗ hắn nhanh như điện, cơ hồ trong chớp mắt đã tới người hắn. Tuy cỗ nội kình này chỉ có một đoàn, nhưng cực kỳ sắc bén.
Phương Giải vặn người ở giữa không trung, muốn hạ xuống cái rương ở phía xa. Nhưng vừa mới định hạ chân xuống thì vài đạo nội kinh lại liên tiếp đuổi theo. Phương Giải không thể không tránh né, bàn chập đạp vào mặt nước để di chuyển, khó khăn lắm mới tránh được vài đạo nội kình. Lúc quay đầu lại, một chùm khí phiêu miểu ôm lấy một cái đầu người đứng trên một cái rương. Chùm khí đó phiêu miểu như sương khói rồi chậm rãi tạo thành hình người.
Nhưng Phương Giải nhìn ra được, lần này hình thành thân thể, thoạt nhìn mỏng mạnh hơn lúc ở mật thất.
- Nguyên khí có thể tùy ý biến ảo.
La Diệu nhìn Phương Giải đứng trên một cái cây ở đằng xa, thản nhiên nói:
- Thuốc nổ của ngươi quả thực có uy lực kinh người, thứ nghịch thiên như vậy, không nên tồn tại ở thế giới này. Nhân lực mới là chúa tể của thế giới, chứ không phải ngoại lực. Ngươi muốn mượn ngoại lực để giết ta, đã rơi xuống tiểu thừa.
Y vẫy tay nói, còn thừa ba cái rương lập tức trôi tới bên cạnh y.
- Ba cái rương còn lại này, có phải là thứ cuối cùng để ngươi dựa vào không?
La Diệu nhìn Phương Giải, sau đó lắc đầu:
- Đáng tiếc, hiện tại nó đang ở trong tay ta. Lúc trước ta nói qua, ngươi rất thông minh, thông minh hơn phần lớn mọi người. Nhưng chính vì vậy mà ngươi lại càng ỷ lại vào đầu óc của ngươi, mà đã quên rằng ở một số thời điểm, thông minh không thể bù đắp được sự chênh lệch về thực lực. Lửa là thứ vô dụng với ta. Mà thân thể của ta vốn là nguyên khí tinh thuần nhất, cho nên vụ nổ không hề có tác dụng gì với ta.
- Ngươi liên tiếp ra chiêu, ta một mực tiếp chiêu. Không phải vì ta bị động, ngươi chủ động, mà là ta rất muốn nhìn xem ngươi đã chuẩn bị những thứ gì.
La Diệu chậm rãi giơ hai tay lên, ngọn lửa màu vàng bắt đầu từ trên người y lan tràn bốn phía. Rất nhanh, ngọn lửa tạo thành một bức tường bao quanh Phương Giải và La Diệu lại. Ngọn lửa thiêu đốt trên mặt hồ, thoạt nhìn rất quỷ dị và hùng vĩ.
- Không khác là mấy.
Phương Giải than nhẹ:
- Lúc trước Đại Luân Minh Vương cũng dùng thủ đoạn không khác ngươi là mấy muốn khống chế ta. Ngươi không có ý tưởng gì mới à?
La Diệu trầm mặc một lúc rồi nói:
- Nói thật, sự can đảm, khí phách cùng tính toán của ngươi, nhìn khắp thiên hạ có ít người theo kịp ngươi. Nếu không có ta, sớm muộn gì ngươi cũng trở thành nhân vật lón. Hiện tại ngươi còn thủ đoạn nào bảo vệ mạng sống không? Không ngại dùng tới, ta cho ngươi thêm một cơ hội.
- Cảm ơn.
Nói xong câu đó, Phương Giải bỗng nhún chân một cái, thân thể biến thành một tàn ảnh chạy ra đằng sau.
La Diệu hơi ngạc nhiên, sau đó không nhịn được cười:
- Trốn? Hóa ra…đây mới là thủ đoạn mà ngươi am hiểu nhất.
Y còn chưa dứt lời, bỗng nhiên ba cái rương phía dưới tan chảy, cũng không biết ba cái rương này làm bằng cái gì, lúc đầu còn có thể lơ lửng trên nước, nhưng dần dần bị nước làm cho tan chảy, sau đó còn có hắc khí từ trong rương bay lên.
- La Đại tướng quân!
Phương Giải đứng đằng xa nói:
- Ngươi nói muốn nhìn xem ta còn thủ đoạn gì nữa, kỳ thực lúc ngươi chiếm được ba cái rương đó, trong lòng ngươi đang run rẩy phải không? Bề ngoài ngươi rất cứng miệng, nhưng hành động của ngươi lại bán rẻ ngươi…Nói sau, làm sao ngươi biết ba cái rương đó không phải là cố ý nhường cho ngươi?
Hắc khí từ bên trong cái rương không ngừng bay lên, lúc đầu La Diệu còn chưa phát hiện.
Chờ y cảnh giác, mới phát hiện, hắc khí kia có tính ăn mòn, thậm chí có thể xâm nhập vào nguyên khí! Phần lớn nguyên khí dưới chân y, đã bị nhuộm đen.
Đây là…thứ gì vậy?