Hắn quay đầu nhìn Đại Khuyển đứng ở xa xa:
- Đại Khuyển, còn nhớ lúc ở đại doanh ta từng nói gì với ngươi không?
Đại Khuyển đang ngồi trên tường thành ăn đùi thỏ nghe thấy vậy liền hơi sửng sốt, nhảy xuống vừa đi vừa nói:
- Đại tướng quân đáp ứng ta tương đối nhiều. Chẳng hạn như mang ta đi ăn thịt, đi dạo thanh lâu, vân vân, nhiều lắm không nhớ được…Mà chưa có điều nào trong đó được hoàn thành.
Phương Giải mỉm cười nói:
- Chuyện này khá lớn, ta đáp ứng ngươi rồi, khẳng định sẽ làm được.
- Chuyện gì?
Đại Khuyển hỏi.
- Làm Hoàng Đế.
Phương Giải thản nhiên nói:
- Cái tên Hoàng Đế giả Mộ Dung Sỉ kia đã đoạt những thứ của ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ giúp ngươi đòi về. Tuy Nam Yến không lớn, nhưng dù sao vẫn là một nước…theo lý, nên trả cả bốn đạo Tây Nam cho ngươi mới đúng, nhưng tạm thời cơ hội chưa chín muồi. Vậy trước tiên diệt yến quốc đi,, ngươi đã nghĩ ra niên hiêu nào khí phách chưa?
- À?
Đại Khuyển há hốc miệng, đùi thỏ trong tay rơi xuống đất.
- Hay là…hay là thôi đi.
Đại Khuyển sửng sốt một lúc lâu, rồi lắc đầu:
- Ngươi nhìn bộ dáng của ta lúc này có giống một người có thể làm Hoàng Đế không?
- Giống.
Phương Giải vỗ vai Đại Khuyển, sau đó ôm vai của y chỉ ra ngoài thành, nói:
- Ngươi đã từng làm Thái tử, trên người có sẵn khí thế của Đế Vương. Ngươi vốn là Hoàng tộc, nơi khác không nói, nhưng giang sơn Nam Yến rộng hàng nghìn dặm vẫn thuộc về ngươi. Sau nay có cơ hội, ta sẽ trả lại cả bốn đạo Tây Nam cho ngươi, như vậy ngươi có thể nhìn mặt tổ tiên ở dưới suối vàng.
- Ta đã quên những cái đó từ lâu rồi.
Đại Khuyển có chút thất thần nói.
- Ngươi có thể quên, nhưng ta không thể quên.
Phương Giải cười rất rạng rỡ:
- Khi nào ta mệt mỏi, ta sẽ bỏ chạy tới thành Đại Lý, ở trong hoàng cung của ngươi, đùa giỡn cung nữ của ngươi, câu cá trong ngự hoa viên của ngươi, nghĩ tới thôi đã thấy thoải mái…
Đại Khuyển liếc nhìn Phương Giải, ánh mắt hơi lóe:
- Hay là thôi đi, cuộc sống như bây giờ đã là rất tốt, rất ổn đinh rồi.
- À.
Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới một việc:
- Ngươi còn có một em trai phải không? Nghĩ xem nên phong cho em trai của ngươi chức Vương gì.
Đại Khuyển hơi cúi đầu, không trả lời.
…
…
- Ngươi biết sử dụng kiếm không?
Phác Hổ cưỡi con bò già có vẻ nhàm chán, vừa đùa con bò già vừa hỏi Đàm Thanh Ca. Đàm Thanh Ca đang lau kiếm, dùng một cái khăn tay màu trắng cẩn thận lau kiếm.
- Biết hay là không biết?
Đàm Thanh Ca hơi sửng sốt.
- Ta đang hỏi ngươi, ngươi hỏi lại ta làm gì?
Phác Hổ cười cười.
- Điều này…hẳn là không biết.
Đàm Thanh Ca trả lời:
- Kỳ thực ta cũng không biết mình có thể sử dụng kiếm hay không. Mỗi lần mang lạc tới Tàng Thư Lâu tặng lão tiên sinh, ông ấy đều nói ta ngu ngốc, không biết sử dụng kiếm. Ông ấy cho ta một thanh kiếm, chưa từng dạy dỗ điều gì, ta mang thanh kiếm về tự mình học tập…cho nên ta cũng không biết mình biết sử dụng kiếm hay không.
- Vậy thì thật kỳ quái.
Phác Hổ nghĩ một lát rồi nói:
- Ngươi thử đâm một kiếm cho ta xem?
Đàm Thanh Ca lắc đầu:
- Không…đầu bếp nói, kiếm là hung khí, không thể tùy tiện sử dụng.
- Vậy mà ngươi còn mang theo kiếm?
- Kiếm do lão tiên sinh tặng, không thể không mang. Đầu bếp nói, nếu ngươi muốn mang kiếm theo, vậy thì mặc quần áo của thư sinh, sau đó treo kiếm bên cạnh, người khác sẽ không làm khó ngươi. Mọi người đều biết thư sinh mang kiếm chỉ là để làm trang sức, không ai ngờ kiếm của ngươi là binh khí. Đầu bếp nói, như vậy người khác sẽ không đánh ngươi, ngươi cũng không lo bị đánh. Ta nghĩ, biện pháp này thật không tệ, vì thế liền nhặt một bộ đồng phục của học sinh Diễn Vũ Viện, giặt đi rồi mặc lên người…hình như bộ đồng phục đó đã không ai mặc mấy năm rồi.
- À?
Phác Hổ không ngờ lại nhận được đáp án như vậy, lắc đầu nói:
- Xem ra ngươi đúng là không biết dùng kiếm.
Đàm Thanh Ca ừ một tiếng:
- Ta thực sự không biết dùng kiếm.
Phương Giải đứng trước tấm bản đồ thật lớn treo trên tường, ánh mắt dừng lại ở Hoàng Dương Đạo.
- Kiêu Kỵ Giáo mang tin tức tới, nói rằng La Tiểu Đồ đã dẫn theo phản quân lùi lại gần hai nghìn dặm, hiện tại tập trung hỏa lực vào phía bắc Trường Giang, giằng co với binh mã triều đình do Lưu Ân Tĩnh và Hứa Hiếu Cung chỉ huy. La Diệu chết rồi, quân tâm của phản quân cũng tan rã không ít. Tuy nhiên La Tiểu Đồ có chút bản lĩnh, vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ đại cục không để nó sụp đổ.
Ngô Nhất Đạo từ Hoàng Dương Đạo chạy tới, nói:
- Nhưng Bàng Bá đã chết, La Diệu cũng chết, hiện tại phản quân rơi vào thế bị động, triều đình lại chiêu mộ dân dũng với quy mô lớn. Trong tay Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh có không dưới năm mươi vạn binh mã, tuy rằng số lượng chiến binh cực kỳ ít, nhưng sĩ khí đang lên cao. Còn binh lính của La Tiểu Đồ có tố chất tốt, nhưng sĩ khí lại đê mê.
- Thoạt nhìn, triều đình đang chiếm thế thượng phong. Nhất là…trong thành Trường An còn có một Đại tướng quân áo giáp có lại lịch không rõ. La Diệu chính bị người này đánh trọng thương. Ta ở thành Trường An đã nhiều năm, chưa từng nghe nói có một người như vậy. Rốt cuộc y từ chỗ nào chui ra, không ai biết. Tuy nhiên dưới trướng của người này có gần hai vạn áo giáp quân, nghe nói dũng mãnh tàn khốc, bách chiến bách thắng. Phản quân của La Diệu chính là thua liên tiếp trong tay đội quân áo giáp này.
Phương Giải ừ một tiếng, nói:
- Tăng số lượng người tới Trường An điều tra, nhìn xem liệu có tìm hiểu được lai lịch của tướng quân áo giáp kia không. Việc này giao cho Kiêu Kỵ Giáo đi làm, Hầu gia bảo người của Hàng Thông Thiên Hạ phối hợp. Mộc Tam…
Tiểu thái giám Mộc Tam nghe thấy Phương Giải gọi mình, vội vàng đi tới:
- Đại tướng quân có gì chỉ bảo?
- Xong buổi họp này ngươi thu thập đồ đạc, đi cùng người của Kiêu Kỵ Giáo trở về Trường An. Ngươi ở trong cung khá lâu, tìm người quen biết, xem có tìm hiểu được gì không.
Trong lòng Mộc Tam cả kinh, y thực sự không muốn trở về. Y không biết tình hình hiện tại ở Trường An như thế nào, sợ rằng tới được nhưng không về được.
- Nô tài…sợ không đảm đương được trách nhiệm này…
Phương Giải liếc nhìn y một cái, y bị ánh mắt của Phương Giải làm cho hoảng sợ:
- Tuy nhiên nô tài nhất định sẽ tận tâm tận lực làm việc. Đại tướng quân tin tưởng nô tài, nô tài không dám phụ sự tin tưởng của Đại tướng quân.
- Chớ sợ!
Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo cười cười:
- Ta sẽ bảo Tửu Sắc Tài đi cùng ngươi. Có y bên cạnh, dù gặp phải chuyện gì thì cũng có thể bảo vệ được sự bình an cho ngươi. Tửu Sắc Tài có chút danh tiếng trong hắc đạo của thành Trường An, đám lưu manh vô lại trong thành gặp y đều phải cung kính gọi một tiếng Tửu gia gia. Hơn nữa còn có người của Kiêu Kỵ Giáo, chẳng lẽ còn sợ không quay về được?
Mộc Tam vội vàng nói:
- Nô tài chỉ là sợ mình làm không tốt.
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Ngươi có biết ta làm sao kinh doanh được như ngày hôm nay không?
Mộc Tam lắc đầu:
- Nô tài ngu dốt, làm sao biết.
- Bởi vì ta dám.
Ngô Nhất Đạo lạnh nhạt nói.
- Dám…
Mộc Tam lặp lại một lần, lập tức minh bạch ý của Ngô Nhất Đạo:
- Nô tài đã hiểu, nô tài sẽ ghi nhớ!
- Đi thôi.
Phương Giải khoát tay:
- Thu thập đồ đạc, tới phòng thu chi lĩnh ngân phiếu ba vạn lượng bạc. Muốn tìm hiểu tin tức, khó tránh khỏi phải mua và đoạt. Có thể mua được thì chớ chém giết, có thể đoạt được thì chớ nương tay.
- Nô tài ghi nhớ.
Mộc Tam khom người lui ra ngoài.
[/CHARGE]