Khí hậu ở Nam Cương thoải mái hơn Phan Cố Tây Bắc rất nhiều. Tây Bắc giá lạnh, Tây Nam ấm áp. Tuy nhiên khó khăn lớn nhất của thành Bạch Thủy chính là lúc khí trời nóng bức, rắn, chuột, kiến, côn trùng bắt đầu xâm lấn. Hơn nữa người Hột rất giỏi dùng độc, binh lính phải từng giây từng phút đề phòng người Hột tính kế.
Đứng trên tường thành Bạch Thủy, Phương Giải nhìn khu rừng rậm một hồi lâu.
Hiện tại hắn phải suy tính rất nhiều chuyện. Hơn nữa hắn còn là một người phải chuẩn bị thật đầy đủ thì mới làm, cho nên càng thêm mệt mỏi.
- Kỳ Lân, ta hỏi ngươi một việc.
Phương Giải nhẹ giọng nói.
Kỳ Lân khôi ngô cường tráng đứng phía sau Phương Giải, vững trãi giống như một ngọn núi. Nghe thấy Phương Giải hỏi mình, y cười nói:
- Có chuyện gì?
- Thật lâu không hỏi qua tin tức của đám người Dạ Kiêu rồi. Từ lần trước nhờ bọn họ hỗ trợ tới Giang Nam bảo vệ Ngô Ẩn Ngọc, từ đó trở đi chưa từng gặp lại.
- Bọn họ…sống rất tốt.
Kỳ Lân hơi sửng sốt, sau đó cười khổ:
- Sau khi bọn họ từ Giang Nam trở về, ta và Đại Khuyển có gặp qua bọn họ một lần, uống một bữa rượu trong thành Trường An. Ta hỏi qua Dạ Kiêu về sau tính toán làm cái gì, y nói rằng việc bảo vệ người khác không tồi lắm, thu nhập cao, hơn nữa cũng quen rồi, cho nên y tính toán mở một tiêu cục. Y nói chỉ cần không gặp phải khách hàng như ngươi, y sẽ kiếm được bạc trắng. Y nói về sau nếu tích đủ bạc, thì sẽ đi khắp đó đây.
Phương Giải cũng cười theo:
- Đúng vậy a, phỏng chừng bọn họ không còn gặp khách hàng nào như ta rồi.
Kỳ Lân nói:
- Ngày đó uống nhiều rượu, Dạ Kiêu gục xuống bàn khóc, nói rằng lúc trước có bao nhiêu người, giờ chỉ còn lại vài người. Lúc khóc lúc cười, cuối cùng nói rằng còn sống, thật con mẹ nó tốt. Ta nói đi cùng với bọn ta, có thể chiếu cố lẫn nhau. Y nói, thôi, mười mấy năm sóng gió là quá đủ rồi.
- Sau đó các ngươi liền chia tay?
Phương Giải hỏi.
- Ừ.
Kỳ Lân gật đầu:
- Uống mãi tới khi quán rượu đóng cửa mới tách ra. Lúc rời khỏi quán Dạ Kiêu say tới không đi được đường. Nhưng sở trường của y là khinh công, khinh công còn cao hơn cả Đại Khuyển. Lúc rời đi bọn ta đi hướng đông, bọn họ đi hướng tây, ta chắp tay nói tạm biệt, Dạ Kiêu gắt một cái, nói vĩnh biệt.
- Về sau ta biết được bọn họ thực sự mở một tiêu cục. Ta và Đại Khuyển âm thầm nhờ nha môn thành Trường An giúp đỡ bọn họ một tay. Bọn ta chỉ có khả năng giúp đỡ được như vậy. Xin lỗi, ta không nói chuyện này cho ngươi biết, là sợ trong lòng ngươi không thoải mái.
- Không sao.
Phương Giải nhìn thoáng qua cây côn đồng trong tay Kỳ Lân, lại nhớ tới nam tử đầy nhiệt huyết Hoành Côn kia.
- Kỳ Lân, ngươi có nghĩ qua về sau làm gì không?
- Ta?
Kỳ Lân lắc đầu:
- Chưa từng nghĩ qua, đi theo ngươi rất tốt. Nhiều năm đã thành thói quen, ngươi đi đâu ta liền đi tới đó, trong lòng rất kiên định.
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:
- Lần này tính toán động binh với Nam Yến, là vì ta biết trong lòng Đại Khuyển có một khúc mắc vẫn chưa giải được. Lúc trước Mộ Dung Sỉ đoạt đi thân phận Thái tử từ trong tay huynh đệ bọn họ, cũng đoạt đi giang sơn Nam Yến. Tuy Đại Khuyển luôn nói rằng mình đã quên thân phận Thái tử, nhưng ta nhìn ra được, y chưa từng quên việc phục quốc. Trước kia Đại Khuyển có nói, y vẫn khuyên em trai của mình đừng chấp mê chuyện phục quốc viển vông kia. Nhưng nếu y thực sự nghĩ như vậy, thì đã ngăn cản em trai của mình rồi.
- Nếu Đại Khuyển làm Hoàng Đế, thì đúng là một chuyện tốt.
Phương Giải nhìn ngoài thành, lẩm bẩm nói:
- Giúp Đại Khuyển giết Mộ Dung Sỉ, đoạt lại những thứ vốn thuộc về huynh đệ bọn họ. Sau khi Đại Khuyển trở thành Hoàng Đế Nam Yến, chỉ cần ta còn ở Trung Nguyên, có thể bảo chứng cho quốc gia của y sừng sững không ngã. Nếu như ngươi cũng cảm thấy mệt mỏi, thì có thể tới thành Đại Lý mà ở.
Phương Giải quay đầu nhìn Kỳ Lân:
- Ta luôn luôn nghĩ, mình có thể cho các ngươi vinh hoa phú quý gì. Nghĩ tới nghĩ lui phát hiện ra rằng không gì tốt đẹp bằng hai chữ ‘An khang’. Sau khi phá Nam Yến, ta sẽ giết tất cả thế gia Nam Yến, để cho Đại Khuyển không còn buồn phiền ở nhà. Sau đó lưu lại một đội quân cho y, như vậy y có thể ổn định được ngôi vị Hoàng Đế.
- Đi theo ta, về sau có lẽ sẽ gặp rất nhiều chuyện nguy hiểm, mà ta lại không có năng lực bảo vệ an toàn tuyệt đối cho tất cả mọi người. Thành Đại lý có phong cảnh không tồi, ở đó chắc cũng thoải mái.
Kỳ Lân sửng sốt, lắc đầu nói:
- Chưa từng nghĩ qua.
- Chưa từng nghĩ thì hiện tại nghĩ.
Phương Giải cười với Kỳ Lân:
- Cho ngươi thời gian.
Kỳ Lân ừ một tiếng, cúi đầu nhìn cây gậy trong tay.
Qua hồi lâu, Kỳ Lân bỗng nhiên thở dài:
- Những lời ngươi vừa nói, cẩn thận nghĩ lại, quả thực là đẹp đẽ. Tới thành Đại Lý sống, Đại Khuyển là Hoàng Đế, chẳng lẽ y lại cho ta sống những ngày vất vả? Tới lúc đó cơm tới tận mồm, có vài nữ tử như hoa như ngọc làm bạn, viễn cảnh thật là đẹp. Nhưng…ta thấy đó không phải là cuộc sống mà ta muốn.
Kỳ Lân quay đầu nhìn những thân binh:
- Ta đã quen với cuộc sống trong quân doanh, cùng với đám ranh con kia uống rượu ăn thịt, vung đao chém giết trên chiến trường, lúc nhàn hạ thì uống rượu đấu võ, sao mà khoái ý!
- Tùy ngươi!
Phương Giải gật đầu:
- Đại Khuyển đi đâu rồi?
- Vừa rồi y nói muốn ra khỏi thành một chuyến, phỏng chừng là đi gặp em trai của y. Em trai của y lập ra giáo phái gì đó, lúc trước từng liên thủ với người Hột tấn công Bình Thương Đạo. Sau khi bị Hắc Kỳ Quân của chúng ta san bằng, giáo phái kia liền bị tổn thất nghiêm trọng. Kỳ thực Đại Khuyển khá là đau khổ, vì bị kẹp ở giữa ngươi và em trai mình.
- Ừ.
Phương Giải nói:
- Để Đại Khuyển khuyên em trai y vài câu cũng tốt. Em trai của y cố chấp hơn y, bởi vì cố chấp, cho nên làm việc gì cũng trở nên cực đoan. Lần này ta giúp Đại Khuyển tấn công Nam Yến, chắc em trai của y không còn luẩn quẩn gì trong lòng rồi.
Nói tới đây, Phương Giải bỗng nhiên sửng sốt:
- Trần Hiếu Nho!
Hắn kêu lớn một tiếng:
- Triệu tập tất cả Kiêu Kỵ Giáo, đi tìm Đại Khuyển!
…
…
- Ta quên mất một điều!
Phương Giải tức giận tự nói một câu, sau đó nhảy từ tường thành xuống. Tường thành cao hai trượng, mà hắn thì giống như một con chim lớn bay xuống. Ở giữa không trung, hắn hô một tiếng, bạch sư đang nằm ngủ ở cửa thành liền mở mắt, dựng người lên lao ra khỏi thành.
Phương Giải hạ xuống ngay trên lưng bạch sư.
- Tao không biết mũi mày có thính không, nhưng hiện tại tao đang cần mày tìm Đại Khuyển hộ tao.
Phương Giải vỗ vào người bạch sư một cái, bạch sư có vẻ nghe hiểu nên gật đầu, sau đó theo quan đạo xông về phía bắc. Một người một sư mới rời đi không lâu, kỵ binh của Kiêu Kỵ Giáo cũng vọt ra từ trong thành. Áo giáp đen, áo choàng đỏ, nhìn như ánh lửa lướt trên mặt đất.
Bạch sư một mực nằm ở cửa thành, chắc nó đã thấy Đại Khuyển ra khỏi thành, cho nên nó chạy thẳng tới phía bắc, hơn nữa không dừng lại để ngửi ngửi. Đại Khuyển mới rời đi không lâu, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi đặc trưng của y. Sư tử bình thường có lẽ không bắt được mùi đã mơ hồ này, nhưng Hỗn Độn có thể.
Dù sao, cái mùi trên áo da của Đại Khuyển khá là đặc biệt, mà Hỗn Độ không phải là một con vật bình thường.
Phương Giải nhíu mày thật chặt, khuôn mặt lộ vẻ sốt ruột.
- Mong là không có chuyện gì.
Hắn thì thào tự nói.
Gió thổi vù vù qua tai hắn, tốc độ của bạch sư giống như một cơn gió lướt trên mặt đất.
…
…
Sau khi liên quân Nam Yến và người Hột tiến lên phía bắc, phần lớn thôn trấn của Bình Thương Đạo đã bị hủy hoại. Những quận thành có tường cao chắc chắn còn bảo tồn được, nhưng những thôn xóm mà người Hột đi qua đều đã bị thiêu hủy. Khác với người Hột, tuy quân đội Nam Yến không giết nhiều người lắm, nhưng bọn họ đoạt còn ác hơn. Bọn họ đoạt không chỉ là lương thực vật tư, mà còn cả người.
Cho nên từ Ung Châu đi về phía nam, nghìn dặm cơ hồ không thấy một bóng người. Trận thảm họa chiến tranh này, vượt xa bất kỳ thảm họa nào trong mấy nghìn năm qua ở Ung Châu. Mặc dù lúc Thương Quốc bị ôn dịch hoành hành, người chết cũng không nhiều bằng. Nơi này vốn là đất lành, nhưng hiện tại chỉ còn đống hoang tàn khắp nơi.
Tính toán, dân chúng bị người Hột giết và người Nam Yến bắt đi, cộng lại cũng phải hơn hai trăm vạn. Cộng thêm gần hai trăm vạn dân chúng đã chạy nạn, thì tương đương với một nửa dân chúng của Bình Thương Đạo đã biến mất khỏi nơi này.
Một nơi từng phồn hoa, đông đúc, giờ đã biến thành đất cằn sỏi đá.
Chiến tranh mới chấm dứt không lâu, phần lớn dân chạy nạn còn chưa trở về, cho nên nó mới hoang vu như vậy.
Cách thành Bạch Thủy chừng mười lăm dặm có một thôn nhỏ, nhà cửa đều đã bị thiêu hủy. Dù mấy hôm trước có một trận mưa, nhưng vẫn không thể xua đi sự hoang vắng của cái thôn này.
Trong một tiểu viện đã bị đốt sạch chỉ còn lại bức tường xám đen, Đại Khuyển ngồi bệt xuống đất hút thuốc. Truy Thương thì mặc trường bào màu trắng đứng cách y vài mét, đầu cúi xuống, dường như có tâm sự.
- Hình như đệ không được vui cho lắm.
Trầm mặc một lúc lâu, Đại Khuyển nói.
Không biết Truy Thương đang nghĩ gì, nghe thấy câu nói của Đại Khuyển liền giật mình:
- Không…không phải. Chỉ là trong lòng không được bình tĩnh, nghĩ tới những cay đắng phải trải qua lúc trước. Hiện tại nếu Phương tướng quân đã đáp ứng trợ giúp đại ca khôi phục lại giang sơn, đệ làm sao có thể mất hứng được? Về sau đại ca làm Hoàng Đế, đệ sẽ dốc hết sức phò tá huynh.
- Mộ Dung Liên.
Đại Khuyển bỗng nhiên kêu một tiếng.
Truy Thương hơi sửng sốt, sau đó cười khổ:
- Đã lâu không nghe thấy người khác gọi tên này. Đột nhiên nghe thấy, nhất thời không nghĩ rằng huynh đang gọi đệ.
- Mộ Dung Chính
Truy Thương nhìn Đại Khuyển:
- Cái tên này dễ nghe hơn Đại Khuyển hay là Thương Quốc Hận gì đó.
Đại Khuyển cười cười:
- Ta đang nghĩ, liệu ta có làm được Hoàng Đế kia không.
Khóe miệng của Truy Thương hơn run rẩy, cơ mặt cũng đang co giật:
- Sẽ được thôi…đệ còn nhớ, lúc trước phụ hoàng không chỉ nói một lần rằng, huynh hơn ông ấy. Phụ hoàng biết làm thế nào để trở thành một Hoàng Đế tốt, nhưng ông ấy lại không thể khống chế được bàn thân, say mê sơn thủy, gửi gắm tình cảm vào thi họa. Ông ấy muốn trường sinh bất lão, cuối cùng lại chết không toàn thây….Đại ca nhất định sẽ làm tốt, tốt hơn bất kỳ kẻ nào.
- Kỳ thực, đệ làm Hoàng Đế thích hợp hơn ta.
Đại Khuyển cười nói:
- Tuy nhiên, ngôi vị Hoàng Đế này tạm thời không thể tặng cho đệ. Tính của đệ quá ác, nếu Đại tướng quân diệt Nam Yến, ta làm Hoàng Đế vài năm, ổn định lại ngôi vị, rồi sẽ tặng ngôi vị Hoàng Đế cho đệ. Đệ là người cấp tiến, ở dưới trướng ta làm vài năm, tu dưỡng tâm tính, qua vài năm là đệ sẽ thành thục hơn rất nhiều. Khi đó giao ngôi vị Hoàng Đế cho đệ, ta cũng yên tâm. Ta còn phải tìm đám bạn bè hư hỏng của ta ăn uống, chơi gái, đánh bạc. Còn đệ thì ngồi ở Kim Loan điện, nuôi dưỡng vạn dân.
Truy Thương hơi sửng sốt, sau đó cười tự giễu:
- Đệ? Đại Thương của chúng ta, từ trước tới nay ngôi vị Hoàng Đế chỉ truyền cho con trai trưởng.
Y hít sâu vào một hơi, sau đó chậm rãi đi tới gần Đại Khuyển:
- Hai huynh đệ chúng ta, tướng mạo không khác nhau nhiều lắm, ngay cả thanh âm cũng giống nhau, đại ca chỉ già hơn đệ một chút mà thôi. Nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt huynh, mới thấy thời gian trôi qua nhanh thế nào.
- Đúng vậy a.
Đại Khuyển đứng dậy, theo thói quan nắm lấy bả vai của Truy Thương:
- Ta và đệ quả thực giống nhau. Nếu đệ già một chút, không cần trang điểm cũng có thể cải trang thành ta.
- Đúng vậy!
Truy Thương gật đầu, trong mắt lóe lên sự khác thường:
- Đệ cần già đi một chút thì mới được.
[/CHARGE]