Quy mô của huyện thành Thanh Sơn cũng không nhỏ. Nó là thành trì bảo vệ phía nam Ung Châu, nên được xây dựng khá chắn chắn. Huyện Thanh Sơn cũng là một trong những huyện không bị người Hột công phá. Lúc trước tuy Huyện lệnh bỏ thành chạy trốn, nhưng do thành trì cao lớn chắc chắn, hơn nữa dân chúng bên trong đồng tâm hiệp lực, chống cự hơn mười ngày, người Hột bị tổn thất không nhỏ, mà Đồ Hồn Đa Biệt lại sốt ruột muốn tấn công Ung Châu, nên liền buông tha cho nơi này.
Huyện lệnh Ngụy Tây Đình là một trong những quan văn do Hắc Kỳ Quân mang tới, từng làm việc dưới trướng của Tôn Khai Đạo. Cho dù y có chức vị không cao ở Hắc Kỳ Quân, nhưng danh tiếng khá lớn. Người này rất có tài học, xuất khẩu thành thơ. Khó được chính là tuy y đi theo Tôn Khai Đạo, nhưng không dính phải thói tham ô.
Lúc Phương Giải vào thành, Ngụy Tây Đình không đi ra nghênh đón. Lúc này y còn đang ở trong huyện nha tự kiểm điểm. Cho dù không bị nhốt vào trong lao ngục nhưng vẫn bị người của Kiêu Kỵ Giáo trông coi.
Trần Hiếu Nho đứng ở cửa thành thấp giọng nói vài câu với Phương Giải, Phương Giải gật đầu rồi vào thành. Vào cửa thành, mới phát hiện hai bên đường cái đã đứng đầy dân chúng. Tuy nhiên những dân chúng này vẫn còn duy trì lý trí, không có chen chúc lên đường lớn. Bởi vì không ngờ sẽ gặp phải cảnh tượng này, nên Trần Hiếu Nho không mang theo nhiều người tới, muốn khống chế cũng không khống chế được.
- Từ sáng sớm hôm nay đã tụ tập ở đường cái rồi.
Trần Hiếu Nho có chút giận dữ nói:
- Thuộc hạ đã phái người hô hào mấy lần, nhưng bọn họ vẫn không chịu tán đi. Hẳn là do huyện nha để lộ tin tức, bằng không đám dân chúng này sẽ không biết Đại tướng quân tới.
Phương Giải không nhịn được khẽ lắc đầu. Những dân chúng này hiển nhiên tới không chỉ là để hoan nghênh hắn. Trần Hiếu Nho gỡ mũ quan của Ngụy Tây Đình, hẳn là người trong huyện nha đã truyền tin tức này ra ngoài. Nhìn sắc mặt của dân chúng là biết, Ngụy Tây Đình có thanh danh không tồi ở huyện Thanh Sơn. Hiển nhiên bọn họ có chút bất mãn thay cho Ngụy Tây Đình, nhưng vì thanh danh của Phương Giải, cho nên bọn họ không dám náo loạn, dùng cách này để bày tỏ sự kháng nghị.
Trong lòng bọn họ vốn có sự kính trọng với Phương Giải. Cũng chỉ có người như Phương Giải, mới dám đắc tội các thế gia đại hộ ở Tây Nam thi hành chính sách chia ruộng. Dân chúng được lợi, tất nhiên sẽ kính trọng Phương Giải. Có người sợ Phương Giải như sợ sài lang hổ báo, nhưng phần lớn dân chúng vẫn ủng hộ Phương Giải.
Phương Giải chú ý tới, ở hai bên đường cái có không ít người Hột giả dạng dân chúng. Bọn họ có dũng khí tới nơi này, đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề. Phải biết rằng Phương Giải cực kỳ có hung danh trong người Hột.
- Đại tướng quân, có phải ngài muốn giết Ngụy đại nhân phải không?
Một lão già đứng ở trước đám đông bỗng nhiên cao giọng hô. Lão già này thoạt nhìn khá lớn tuổi, tóc mai đã bạc. Ông ta la lên không mang theo vẻ chất vất, mà là van xin.
- Ai nói ta muốn giết hắn?
Phương Giải hỏi lại.
- Là lỗi của chúng tỵ chức!
Một đám người tách dân chúng ra rồi quỳ xuống trước mặt Phương Giải. Nhìn quần áo của bọn họ thì biết đó là sai dịch trong huyện nha. Từ văn lại tới nha dịch đều lộ vẻ sợ hãi trên khuôn mặt, nhưng bọn họ đều không lùi bước.
- Lần trước những đại nhân của Kiêu Kỵ Giáo tới huyện thành, rồi thu quan bào của Ngụy đại nhân…
Một văn lại vừa dập đầu vừa nói:
- Đây đều là chủ ý của tỵ chức, tỵ chức biết Kiêu Kỵ Giáo có quyền điều tra cách chức. Đại tướng quân đã từng nói, quan viên dưới Lục Phẩm, Kiêu Kỵ Giáo không cần phải trình lên có thể trực tiếp định tội rồi xử trảm. Còn quan viên từ Ngũ Phẩm trở lên, Kiêu Kỵ Giáo có thể bắt người trước rồi mới thông báo…tỵ chức sợ, sợ Ngụy đại nhân bị nhốt vào lao ngục, sợ huyện Thanh Sơn mất đi một vị quan tốt, cho nên mới truyền tin Ngụy đại nhân bị bãi quan ra bên ngoài, khiến cho các dân chúng ở chỗ này chờ Đại tướng quân.
- Lôi kéo dân chúng uy hiếp Đại tướng quân, lá gan của ngươi thật lớn.
Sắc mặt của Trần Hiếu Nho trầm xuống, chỉ đám văn lại và nha dịch:
- Cởi y phục của những người này xuống, trói lại rồi mang đi.
Một đám Kiêu Kỵ Giáo như lang như hổ xông lên muốn bắt người, nhưng Phương Giải lại khoát tay nói:
- Đợi đã.
Phương Giải xuống ngựa, chắp tay nói với dân chúng bốn phía:
- Mặc dù ta mới tới huyện Thanh Sơn, nhưng ta đã biết chuyện của Ngụy Tây Đình. Các bà con kính yêu Ngụy Tây Đình, đối với ta mà nói là một chuyện tốt. Dưới trướng có một quan viên được dân chúng kính yêu như vậy, chẳng phải chính là biểu đạt dân chúng đã tán thành Hắc Kỳ Quân đó sao? Hôm nay mọi người tụ lại ở đây, cho dù trong lòng không thoải mái nhưng vẫn xếp hàng ngay ngắn trật tự. Chỉ từ điểm này, cũng đủ để nói rõ rằng dân chúng huyện Thanh Sơn, bất kể là người Hán hay là người Hột, đều là người lương thiện.
Dân chúng lẳng lặng nghe Phương Giải nói chuyện, không ai quấy rầy hắn.
Bởi vì trong lòng dân chúng đều cảm thấy Hắc Kỳ Quân là một đội quân bảo vệ bọn họ. Người đứng đầu Hắc Kỳ Quân Phương Giải là một người chân chính làm việc cho dân chúng.
- Mọi người yên tâm, Ngụy Tây Đình không phạm sai lầm lớn, nhưng Kiêu Kỵ Giáo làm việc cũng không sai.
Phương Giải cất cao giọng nói:
- Chức trách của Kiêu Kỵ Giáo là giám sát quan viên, khiến cho tất cả quan viên phải làm việc theo đúng quy củ của Hắc Kỳ Quân. Sở dĩ Kiêu Kỵ Giáo tạm thời giam giữ Ngụy Tây Đình, là vì y quả thực làm sai chuyện. Ta thấy trong số các vị có không ít người Hột, việc này cũng bắt đầu từ bọn họ. Nhưng ta biết rằng bọn họ không phải là kẻ ác, bọn họ không cùng một đường với đám người Hột chỉ biết cướp phá giết chóc. Ta còn biết, lúc trước thủ thành, bọn họ còn đóng góp không ít mồ hôi và máu.
Những lời này, khiến đám người Hột cay cay ở mũi.
Kiêu Kỵ Giáo phải xử lý những quan viên không làm tròn bổn phận. Lỗi của Ngụy Tây Đình là ở chỗ hắn không tin tưởng vào ta. Hắn cảm thấy ta sẽ không đồng ý việc chia đất cho người Hột. Đây là sai lầm của Ngụy Tây Đình, cũng là sai lầm của ta. Ta không tạo được sự tin tưởng cho thủ hạ, là thất bại của ta. Cho nên ta sẽ gánh vác một nửa sai lầm của Ngụy Tây Đình.
- Ta tin tưởng Ngụy Tây Đình, để hắn làm Huyện lệnh huyện Thanh Sơn, là vì ta hiểu người này, biết hắn sẽ ra sức làm việc vì dân chúng. Rất nhiều người mỗi khi nhắc tới tên Phương Giải ta, đều đi kèm với hai chữ ‘đồ tể’. Bởi vì ta giết không ít người ở trong thành Ung Châu, ở ngoài thành giết còn nhiều hơn! Nhưng ta giết, đều là những kẻ gây hại cho dân chúng! Ta đã từng giết một người nào có lợi cho dân chúng chưa?
- Cho nên, Ngụy Tây Đình sẽ không bị giết, tội của hắn không đáng chết. Nhưng sai thì vẫn là sai, đợi ta xử lý xong ta sẽ ban thưởng xứng đáng. Làm sai chuyện, tất nhiên là phải trách phạt. Cho dù các vị có tụ lại ở chỗ này hay không, ta cũng sẽ không giảm trách phạt hoặc là khen thưởng thêm cho Ngụy Tây Đình. Quy củ đã được định ra, thì cứ dựa theo quy củ mà làm.
- Ta nói luôn ở đây, Hắc Kỳ Quân vĩnh viễn sẽ không xâm phạm tới dân chúng! Dưới trướng của Hắc Kỳ Quân, bất kể là quan viên hay là binh lính, không ai được xúc phạm tới dân chúng! Chuyện của Ngụy Tây Đình, ta sẽ cẩn thận suy xét, nhưng hắn vẫn sẽ được ở lại huyện Thanh Sơn. Hắn làm sai ở chỗ nào, thì phải sửa sai ở chỗ đó!
- Đại tướng quân!
Lão già lúc trước run rẩy chắp tay nói:
- Có lời này của ngài, trong lòng chúng tôi liền kiên định! Lão hủ cả gan hỏi thêm một câu, Hắc Kỳ Quân sắp đi đâu vậy? Nếu các vị đi rồi, ai tới bảo vệ chúng tôi?
- Ta còn sống, ta sẽ còn bảo vệ mọi người. Hơn mười vạn binh sĩ nhiệt huyết của Hắc Kỳ Quân vì sao mà chiến? Vì thiên hạ thái bình!
Phương Giải chỉ về phía nam, nói:
- Lần này, ta muốn nam chinh Yến Quốc. Đồ Hồn Đa Biệt giết dân chúng của ta, ta sẽ giết Đồ Hồn Đa Biệt. Mộ Dung Sỉ giết dân chúng của ta, ta liền giết Mộ Dung Sỉ. Người nào phạm vào dân chúng của ta, dù cách xa hàng nghìn dặm, ta cũng giết không bỏ sót!
- Đại tướng quân uy vũ!
Không biết là ai hô lên một câu, tất cả dân chúng đều hô theo:
- Đại tướng quân uy vũ!
- Đại tướng quân uy vũ!
- Đại tướng quân vạn tuế!
Trong tiếng la hỗn loạn, tiếng la này hiển nhiên không đúng.
- Ta không vạn tuế, ta cũng không muốn vạn tuế.
Phương Giải lắc đầu, chỉ vào tim mình, nói:
- Trong lòng các vị có Phương Giải ta, ta làm cái gì cũng đáng giá!
…
…
Thành Trường An
Mười lăm nghìn áo giáp quân trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi thành Trường An, dù đi đường đội ngũ vẫn giữ đội hình chỉnh tề. Từ đằng xa nhìn, đội ngũ giống như một con quái thù thật dài, thật lớn. Bất kỳ binh lính nào trong đó đều khiến người ta lạnh run. Mười lăm nghìn người cùng một chỗ, thoạt nhìn giống như một đội quân mãnh thú. Khí thế lạnh như băng này, không có quân đội thứ hai nào trên thế giới này có được.
Đội quân này, là vũ khí lợi hại nhất trong tay của Dương Kiên.
Giống như trường sóc của ông ta, không có gì là không phá được.
- Vi Mộc!
Dương Kiên gọi một tiếng.
Thanh niên cường tráng mặc áo giáp bằng xích bước nhanh tới, cúi người hướng Dương Kiên:
- Có mạt tướng!
- thành Trường An…giao cho ngươi rồi.
Vi Mộc cháp tay nói:
- Mạt tướng nhất định không phụ sự tin tưởng của Đại tướng quân.
Dương Kiên gật đầu:
- Hậu nhân của Dương gia đều đi theo quân đội, chỉ để lại Công chúa Dương Thấm Nhan ở Sướng Xuân Viên, cũng không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào Sướng Xuân Viên. Công chúa muốn cái gì thì cho Công chúa cái đó, không thể để cho Công chúa bị chết. Còn đám quan viên trong triều đình, không cần phải hỏi bọn họ nên làm gì, cứ trực tiếp ra lệnh là được. Loạn thế cần dùng luật pháp nghiêm khắc…mà luật pháp nghiêm khắc này ở chỗ nào?
Vi Mộc lập tức nói:
- Ở trong tay ngài.
- Ừ.
Dương Kiên gật đầu hài lòng:
- Muốn bình ổn hỗn loạn, chỉ ra tay độc ác mới có thể trấn phục được lòng người. Tuy chỉ để lại năm nghìn tinh nhuệ trong thành Trường An cho ngươi, nhưng đủ đế khiến lòng người sợ hãi rồi. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, tuy thành Trường An có rất nhiều người, nhưng không cần kiêng kỵ một ai, ai dám cãi lời, trực tiếp giết chết. Chỉ có Công chúa Dương Thấm Nhan, nhất định phải bảo vệ Công chúa không được chết cho tới khi ta trở lại. Nhớ kỹ chưa?
- Mạt tướng ghi nhớ!
- Lần này xuất chinh, đợi dẹp yên Giang Nam thì ta mới trở về. Từ khi Đại Tùy lập quốc, thành Trường An không thể phá là điều không ai nghi ngờ. Ta giao thành Trường An cho ngươi, ngươi phải thay ta bảo vệ nó. Nếu có người hỏi Hoàng Đế, thì bảo rằng bệnh của hắn đã chuyển biến tốt đẹp, đi theo quân đội của ta xuất chinh rồi. Nếu có người hỏi Công chúa, thì nói rằng Công chúa đang tĩnh dưỡng trong Sướng Xuân Viên, không được quấy rầy. Còn các chuyện khác, ngươi không cần phải trả lời.
- Tuân lệnh!
Vi Mộc chắp tay nói.
- Ta tin tưởng hai người nhất, một là Phác Hổ, hai là ngươi…
Dương Kiên buồn bã nói:
- Đại Tùy do một tay ta lập nên, hiện tại Đại Tùy rối loạn, ta phải đích thân thu thập nhiễu loạn này. Ai muốn hủy giang sơn của Dương gia ta, ta liền diệt cửu tộc của người đấy. Trong thành Trường An cũng vậy, ai dám có phản tâm, vậy thì trực tiếp diệt tộc.
Y xoay người nhìn về phía nam:
- Phác Hổ đang ở phía nam chờ ta…Lúc trước ba huynh đệ bọn ta có thể dành được một mảng giang sơn lớn như vậy, hiện tại hai huynh đệ bọn ta cũng có thể bảo vệ tốt giang sơn này. Bất kể là ai, đừng mơ tưởng cướp được Đại Tùy từ tay của ta. Lúc trước trẫm có thể giành được nó từ trong tay người khác, thì sẽ không để cho người khác cướp lại. Ai tới thì người đó phải chết.
Vi Mộc lớn tiếng nói:
- Không ai là đối thủ của ngài, lúc Đại Tùy lập quốc như vậy, hiện tại cũng như vậy. Bất kể là trước kia hay là hiện tại, ngài chỉ tay về hướng nào, mạt tướng đều giết về hướng đó. Ngài bảo mạt tướng phòng thủ Trường An, vậy thì mạt tướng sẽ ở thành Trường An chờ ngài chiến thắng trở về.
- Đi thôi.
Dương Kiên gật đầu nói:
- Năm đó ta cưỡi ngựa bắc thương, từ ba nghìn binh sĩ tới mười vạn hùng binh, giết ra Đại Tùy hơn một trăm năm. Hôm nay ta xua quân nam phạt, dưới trướng có mười lăm nghìn hổ lang, phải giết ra một giang sơn đẹp ngàn dặm, vạn dặm.