Trong chính đường, lão phu nhân Quách thị ngồi trên chủ vị đang nhấp một hớp trà sâm do tâm phúc Dương ma ma dâng lên, ngẩng đầu lơ đãng nhìn qua Minh Hoa Dung đang chân thành đi tới, bà cảm thán một tiếng, nói:
“Ta còn sợ Đại nha đầu đã quen thô tục, không ngờ quy củ ngược lại không hề thua kém người khác là mấy.”
Dương ma ma mỉm cười nói:
“Lão gia chúng ta là trạng nguyên, đương nhiên tiểu thư của người cũng nhất định giỏi giang.”
Lão phu nhân thích nghe người ta khen ngợi con trai của bà nhất, hài lòng ừ một tiếng, không có hứng thú dời đi mắt ngắm nghía chén trà. Trưởng tôn nữ* thì sao? Có thể đổi thành tiền dùng được ư? Không mang lại lợi ích gì cho bà, thì dựa vào đâu mà bà phải quan tâm đến tiểu nha đầu này.
*Cháu gái lớn nhất.
Bà vừa chuyển mắt, vừa vặn rơi vào khối ngọc bội bằng vàng khảm ngọc phỉ thúy xanh biếc trước ngực Bạch thị, đường nét trạm trổ tinh xảo, lóe lên ánh vàng chói lọi, quý giá xa hoa chắc chắn do một bậc thầy nào đó chế tạo thành, vừa nhìn đã biết ngay là giá trị liên thành.
Trước giờ lão phu nhân nào đã được ngắm qua những thứ quý giá nhường này, lập tức không nén nổi thèm thuồng, trong lòng thầm mắng: thứ tiện nhân này ỷ mình là nữ nhi nhà Thừa tướng, xưa nay vẫn liên tục không coi mình ra gì thì cũng thôi đi, đáng hận là mỗi lần dâng tặng lễ vật ngay cả mấy dịp tết nhất có liếc mắt qua cũng biết ngay là vật tầm thường rẻ mạt, tỷ như đồ tốt bậc này, lúc nào cũng chỉ cất riêng cho mình ả cùng hai vị cô nương hưởng thụ, căn bản không bao giờ nhớ tới sự có mặt của bà, không đem người mẫu thân như bà để vào mắt, thật là đáng chết! Chốc nữa nhất định phải nói vài câu với con trai mới được, để nó trút giận thay mình.
Giả vờ không nhận ra nét tính kế biểu hiện rõ rành rành trên khuôn mặt già nua của lão phu nhân, Minh Hoa Dung bày ra nụ cười cực kỳ đúng mực, quy củ đi vào chính đường, mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, làm như không nhìn thấy một phòng xa hoa lộng lẫy phía trước, thận trọng khụy gối hành lễ với lão phu nhân:
“Cháu gái tham kiến tổ mẫu.”
Lão phu nhân đang tức Bạch thị, cũng chẳng thèm để ý Minh Hoa Dung, nghe vậy chỉ thuận miệng nói:
“Đứng lên đi.”
Đợi bà nói xong Minh Hoa Dung mới từ từ đứng dậy, lại hành lễ thêm một lần nữa với mọi người trong phòng. Người đầu tiên nhận lễ tất nhiên là Bạch phu nhân, đợi Minh Hoa Dung quỳ xuống, bà im lặng một lát mới gật đầu nói:
“Chớp mắt đã trở thành thiếu nữ rồi, mau đứng lên. Về sau con ở trong phủ, thiếu thốn cái gì, có uất ức gì, cứ việc tới tìm ta.”
Minh Hoa Dung nói lời cám ơn rồi đứng dậy, ngồi ở bên phải một vị phu nhân tuổi tầm ba mươi, dung mạo hiền hòa dễ gần, mặc trường áo xanh lam, trên tóc chỉ cài một cây trâm bạc nhỏ, tay không đeo đồ trang sức, toàn thân giản dị hơi gật đầu với nàng:
“Ta là Đại bá mẫu của con.”
Minh gia từ trước đến nay con nối dòng ít ỏi, đến đời Minh Thủ Tĩnh hiện giờ cũng chỉ có một ca ca là Minh Thủ Thừa, cùng năm ông thi cũng đỗ hàng tiến sĩ. Nhưng dưới ánh hào quang do cái danh trạng nguyên của Minh Thủ Tĩnh mang lại, thì một người trời sinh chất phác cương nghị như Minh Thủ Thừa càng thêm chìm nghỉm, cũng may vẫn còn người có mắt nhìn, thích tính tình cương trực thẳng thắn của ông, cho nên bằng lòng đề cử ông vào chức Ngôn quan còn trống. Đáng tiếc Minh Thủ Thừa là người phúc mỏng, nhậm chức được hai năm đã bệnh nặng qua đời, để lại quả phụ Lâm thị cùng một cặp song sinh mồ côi từ trong bụng mẹ.
Cho đến khi nhìn thấy Lâm phu nhân, đáy lòng lạnh lẽo của Minh Hoa Dung mới tỏa ra một chút tình cảm. Vị này Đại bá mẫu nhìn thì vô tình ít nói, nhưng lại là người có đạo đức, nội tâm trong sáng, là người duy nhất trong phủ đối đãi thật lòng với nàng. Mặc dù gia thế của bà cũng không hiển hách, nhưng bởi vì nhiều năm thủ tiết, nên cũng được trên dưới trong phủ kính trọng phần nào, ngang ngược như Bạch phu nhân, có thể không đem mẹ chồng để trong mắt, vậy mà cũng phải nghe theo lời răn dạy của Lâm phu nhân.
Lập tức Minh Hoa Dung thành tâm thành ý thi lễ với bà một cái, lúc nàng được Lâm phu nhân đưa tay đỡ dậy, bất giác lại nhớ đến khi nàng xuất giá kiếp trước bà lén lút chỉ bảo cho mình sau này phải chung sống với mẹ chồng và mấy chị em dâu như thế nào, nhất thời tâm tư phiêu dạt trong ký ức.
Nhưng chút ít cảm xúc này, rất nhanh đã bị một thanh âm kiều mị phá vỡ. Ngồi ở bên trái Bạch phu nhân, một nữ tử trẻ tuổi dung nhan yêu kiều, phong thái quyến rũ mười phần lấy khăn lụa lau lau khóe miệng, cười cợt nói:
“Nhìn Đại tiểu thư cùng Đại phu nhân thân thiết như vậy, mới giống một cặp mẹ con thật sự. Nếu để người ngoài nhìn thấy, còn không biết sẽ nghĩ gì nữa.”
Minh Hoa Dung nghe vậy nhìn theo nơi tiếng nói phát ra, nhớ lại một chút, liền nhớ ra người nọ là ai. Bà là Trương di nương mà Minh Thủ Tĩnh mới nạp vào phủ, thời gian này đang được sủng ái có thừa, cũng vì thế đã trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Bạch phu nhân. Trương di nương cũng biết điều này, nên vừa vào phủ đã nhanh như cắt ngấm ngầm đầu quân cho đối thủ Bạch phu nhân là lão phu nhân, thường xuyên qua lại thăm nom lão phu nhân, tặng vài thứ đồ may mắn hay ho gì đó, nói mấy lời nịnh nọt tâng bốc. Lão phu nhân rất thích chuyện bà làm, cho nên coi trọng bà vô cùng.
Bạch phu nhân kiêu ngạo đã quen, làm sao có thể mặc cho Trương di nương làm càn dưới mí mắt mình. Minh Hoa Dung nhớ rõ, kiếp trước sau khi mình hồi phủ không bao lâu, Trương di nương do bị bắt gian tại giường mà bị đánh tới chết vứt xác ra bãi tha ma ngoại thành. Minh Thủ Tĩnh vì chịu đả kích quá lớn, hồi lâu sau cũng không nạp thêm thiếp thất.
Tính toán thời gian, mọi chuyện sẽ phát sinh vào năm sáu tháng sau thì phải. Trương di nương làm sao biết kết cục thê thảm của mình sau này, vẫn hì hì cười nói, làm bộ vô tình lỡ lời bịt miệng:
“Xem ta nói này, rõ ràng Đại tiểu thư là nữ nhi của Nhị phu nhân. Nhị phu nhân lòng dạ khoan dung độ lượng, chắc hẳn không so đo với mấy lời không đâu ra đâu này của ta chứ.”
Nàng cố tình nhấn thật mạnh ba từ Đại tiểu thư, hiển nhiên cũng biết rõ tiếc nuối lớn nhất trong lòng Bạch phu nhân, chính là Trạng nguyên lang bà một lòng ngưỡng mộ đã lấy vợ sinh con, cho dù bà có gả đến, mãi chỉ mang danh vợ kế.
Minh Hoa Dung rõ ràng nhận ra, trong mắt Bạch phu nhân lướt qua một tia sát khí, nhưng trên mặt lại vẫn tỏ vẻ bình thản như thường:
“Ngươi mới vào phủ còn không hiểu quy củ, ta dĩ nhiên không trách ngươi, chỉ là ở trước mặt lão gia cũng đừng nên lỡ lời như thế thì tốt hơn.”
Lời này mười phần rộng lượng, mặt trong mặt ngoài đều không thể chê vào đâu, vừa toát ra phong độ của bậc chính thất, lại vừa chỉ trích Trương di nương không biết lễ nghĩa. Làm trên mặt nàng lúc xanh lúc trắng, lại không có đường phản bác, chỉ đành tức tối vò vò khăn lụa trong tay.
Trương di nương rất được lão phu nhân yêu thích, thấy nàng chịu thiệt, lão phu nhân khẽ ho một tiếng, nói:
“Các ngươi có chuyện riêng gì, cứ về mà đóng cửa bảo nhau, còn không thì đừng nói nhăng nói cuội trước mặt bà già này.”
Thế gian coi trọng nhất là hiếu đạo, suy cho cùng lão phu nhân cũng là trưởng bối có danh có phận đàng hoàng, Bạch phu nhân có căm tức bà đến đâu, vẫn phải cắn răng cúi đầu đáp một tiếng:
“Vâng.”
Thấy đã đè bẹp được uy phong của Bạch phu nhân, lão phu nhân càng thêm khoan khoái, bụng nghĩ mượn chuyện này mắng mỏ nó một phen cho hả dạ, thì bỗng nhiên có nha hoàn vén rèm tiến đến thông báo:
“Lão phu nhân, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Nhị tiểu thư đã trở lại.”
Nghe nói như thế, khuôn mặt u ám của Bạch phu nhân thoắt cái đã chuyển sáng rực rỡ, không đợi lão phu nhân mở miệng vội nói:
“Con bé này bị phong hàn mãi mà không dứt, phải nhờ tới ôn tuyền nhà ngoại tổ phụ nó ngày ngày ngâm mình may ra mới có tiến triển ít nhiều. Không phải nói ở đó mười ngày sao, trở về nhanh như vậy, cũng không biết có chuyện gì không.”
Nói xong, lại vội vàng sai hạ nhân hộ tống tiểu thư vào.
Một lát sau, một giọng nói trong sáng lanh lợi truyền đến sau tấm rèm:
“Độc Tú thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an Đại bá mẫu và mẫu thân.”
Vừa dứt lời, một cái thân ảnh nhỏ nhắn vén rèm mà vào, y phục thuần một màu hồng phấn tươi sáng thoáng chốc đã đoạt lấy sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng. Tuy là màu hồng mặc dù tươi đẹp, nhưng cũng không thể che lấp phong tư của một giai nhân khuynh thành. Da thịt của nàng hơn sương thắng tuyết, lông mày mềm mại như liễu rủ sau mưa, đôi mắt trầm tĩnh đen láy. Dưới cái mũi thẳng tắp là cánh môi hồng nhuận tựa son. Ngũ quan tinh tế e rằng khó cai bì kịp, khi cười rộ lên để lộ lúm đồng tiền hai bên gò má, hết sức xinh đẹp thoát tục. Cộng thêm tính tình trời sinh cởi mở, càng khiến cho người ta nhìn một lần đã không thể rời mắt. Thật có thể nói là người cũng như tên, hoa thơm cỏ lạ, xuất chúng hơn người, Độc Tú.
Người ta đều nói Nhị tiểu thư Minh Độc Tú của Minh gia là giai nhân độc nhất vô nhị trên thế gian này, tài mạo song toàn, tính tình cởi mở hào phóng, ăn nói khéo léo người gặp người thương, so với tiểu thư các thế gia danh môn khác tự xưng là đoan chính quy củ, hoàn mỹ không một khuyết điểm thì hơn không biết bao nhiêu lần, là tiên tử hạ phàm, khuynh quốc khuynh thành. Khiến cho vô số con em thế gia trong kinh đem lòng si mê ái mộ, dẫm đạp lên nhau để được nhìn thấy nàng.
Nhưng cô thiếu nữ Minh Độc Tú có khuôn tươi cười như hoa phù dung này, thực chất lại là một con rắn độc không hơn không kém.
Nếu như không phải là đích thân trải nghiệm, có lẽ ngay cả Minh Hoa Dung nàng cũng không cách nào tin được, Minh Độc Tú với bề ngoài cởi mở hào phóng, xinh đẹp động lòng người, lại có thể ẩn giấu tâm tư của loài rắn rết nhường này! Người muội muội khẩu phật tâm xà này của nàng, kiếp trước trước lập mưu hại chết đứa con trong bụng nàng, còn lừa nàng vào cung bày trận giết chết nàng.