Tránh Sủng

Chương 147

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Nghiêm Ngũ đi rồi, Thời Thiên đang định gọi taxi về nhà, chỉ là vừa mới quay người đã thấy Cổ Thần Hoán lái xe tới bên cạnh cậu, ôn nhu gọi, "Thời Thiên, lên xe đi."

Thời Thiên ngồi vào, Cổ Thần Hoán vừa khởi động xe vừa cười nói, "Có vẻ vừa nãy em không định gọi cho tôi tới đón em."

Thời Thiên cúi đầu thắt dây an toàn, thờ ơ nói, "Tôi tưởng anh đang bận, sợ làm phiền anh."

"Cho dù bận đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần em gọi điện tới, tôi sẽ ngay lập tức có mặt."

"Tôi biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa." Thời Thiên thuận miệng trả lời.

Cổ Thần Hoán ngẩng đầu nhìn biểu tình lạnh nhạt của Thời Thiên trong gương, có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn ôn nhu nói, "Lần trước tôi đã nói muốn đưa em đi thăm mộ mẹ tôi mà lại bị một số chuyện làm lỡ mất, ngày kia là ngày giỗ bà ấy, em có muốn đi cùng tôi không?"

Thời Thiên bình tĩnh đáp, "Ngày kia tôi bận lắm, không có thời gian đâu, đi trễ một ngày được không?"

"Tôi không thể lùi ngày giỗ của mẹ được... " Sắc mặt Cổ Thần Hoán lạnh lẽo, giọng nói bất tri bất giác tỏa ra hàn khí, "Thời Thiên, ngày kia em có thể nghe lời tôi một chút được không?"

Hắn không muốn nghĩ đến việc Thời Thiên thấy mẹ hắn chết mà không cứu, hiện tại, hắn chỉ muốn quên đi chuyện này.

"Vậy tôi để trống nửa này, buổi chiều sẽ đi với anh." Ngữ khí cứng rắn của Thời Thiên cho thấy ngày quan trọng đối với Cổ Thần Hoán cậu không để trong lòng, nói là đi dập đầu xưng tội với Cổ Thần Hoán còn không bằng nói là đi xã giao.

Cổ Thần Hoán nắm chặt vô-lăng, "Thời Thiên, hằng năm vào ngày đó tính khí của tôi sẽ đặc biệt nóng nảy, hôm ấy... em nên lựa lời mà nói chuyện với tôi đi."

Đang định nhắc nhở Thời Thiên đừng nói những lời hắn không thích nghe, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói ra những lời này.

So với uy hiếp và đe dọa, hắn muốn ôn nhu với cậu hơn.

Trở lại biệt thự, Cổ Thần Hoán áp Thời Thiên lên vách tường phòng tắm điên cuồng hôn môi vuốt ve cậu, cảm xúc mãnh liệt giằng co rất lâu, mãi đến khi nước trong bồn tắm lạnh ngắt Cổ Thần Hoán mới bế Thời Thiên lên giường, khi Thời Thiên còn thở dốc, Cổ Thần Hoán đã bắt đầu giữ lấy cậu.

Xong chuyện, Cổ Thần Hoán bế Thời Thiên vào phòng tắm, kiên nhẫn tẩy rửa cho cậu mười mấy phút, sau đó lại bế Thời Thiên lên giường, ý do vị tẫn vuốt ve cơ thể cậu từ lồng ngực đến giữa hai chân, một lần lại một lần.

"Thiếu gia ngủ rồi à?" Cả người giống như được một nơi cực kỳ mềm mại bao lấy, Cổ Thần Hoán không nhịn được gọi Thời Thiên là thiếu gia, xưng hô này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, "Không ngủ được thì nói chuyện với tôi đi."

Thời Thiên vẫn chưa ngủ, nhưng thân thể đau nhức khiến cậu lười để ý đến Cổ Thần Hoán.

Thấy người con trai trong lồng ngực không có động tĩnh, Cổ Thần Hoán khẽ cười một tiếng, hắn hôn lên mái tóc Thời Thiên, dịu dàng nói, "Chúc em ngủ ngon, thiếu gia... " Nói xong, chóp mũi hắn kề sát vào tóc cậu, thỏa mãn thiếp đi.

***

Sinh nhật Quan Lĩnh tổ chức trước ngày giỗ mẹ Cổ Thần Hoán một ngày, Thời Thiên tan làm sớm hai tiếng, bởi vì đã báo trước cho Cổ Thần Hoán biết nên tối nay cậu không cần về ăn tối với hắn, nhưng sau khi tiệc sinh nhật kết thúc cậu nhất định phải gọi điện thoại cho hắn đến đón.

Thực ra trong lòng Thời Thiên biết cho dù cậu không gọi, Cổ Thần Hoán cũng sẽ đến tận nơi đưa cậu về nhà.

Thời Thiên mua một chiếc bánh kem, chọn một món quà rồi tới Ngôi Sao sớm một giờ so với thời gian hẹn Quan Lĩnh.

Quan Lĩnh đã đặt trước một gian phòng VIP của Ngôi Sao, ngồi chờ bạn bè đến dự.

Thấy người đến đầu tiên là Thời Thiên, Quan Lĩnh hưng phấn không thôi, Thời Thiên vừa bước vào hắn đã nhào tới ôm chầm lấy cậu, vỗ lưng Thời Thiên rồi cười ha hả, "Thật là hiếm thấy, bạn tốt luôn luôn bận rộn của tôi lại là người tới đầu tiên."

Thời Thiên cười đẩy tay Quan Lĩnh ra, đặt bánh kem và quà xuống bàn kính, "Nhìn cậu kìa, người biết hôm nay là ngày sinh nhật cậu thì không sao, người không biết còn tưởng là cậu được thăng chức."

Thời Thiên ngồi xuống ghế, Quan Lĩnh ngồi xuống bên cạnh khoác vai Thời Thiên, "Ha ha... Bị cậu nói trúng rồi... "

Thời Thiên giật mình, "Cậu... không thể nào, cậu vừa mới thăng chức thành phó quản lý mà, sao lại thăng nữa rồi, phó quản lý thăng thành quản lý luôn hả?"

"Ha ha, cái này tôi còn phải cảm ơn cậu, toàn bộ là nhờ có phúc của cậu đấy."

"Tôi?"

"Đương nhiên, cậu chưa biết chuyện này phải không? Ngôi Sao thay ông chủ rồi." Quan Lĩnh nói như súng máy, "Anh ta vừa tới liền đổi toàn bộ nhân viên quản lý của Ngôi Sao, hại tôi sợ muốn chết. Ha ha. Cậu đoán mà xem, anh ta hỏi tôi là bạn của cậu phải không, tôi trả lời phải, thế là anh ta nói tôi làm việc rất tốt, một tháng nữa sẽ cho tôi nhậm chức quản lý của Ngôi Sao." Quan Lĩnh vỗ vai Thời Thiên, "Ha hả, tiểu tử thúi, cậu đúng là phúc tinh của tôi."

Thời Thiên cảm thấy có điều không ổn, cậu nhíu mày, "Bây giờ ông chủ của Ngôi Sao là ai?"

Quan Lĩnh gãi đầu, "Chỉ biết anh ta họ Dư, tuổi còn rất trẻ, hồi trước tôi nhìn thấy anh ta đến Ngôi Sao cùng với Cổ lão bản, tôi đoán quá nửa là Cổ lão bản nhượng lại Ngôi Sao cho anh ta quản lý."

Lúc trước Cổ Thần Hoán đính hôn với Dư Thặng tuy rằng mời rất nhiều khách khứa, nhưng không công khai đưa tin trước dư luận cho nên chỉ có giới thượng lưu biết đến, còn những người khác chỉ có thể suy đoán quan hệ giữa hai người họ không tầm thường mà thôi.

"Họ Dư?" Thời Thiên hơi thay đổi sắc mặt, "Là Dư Thặng đúng không?"

"Hình như là vậy. Sao thế? Cậu không thích anh ta à? Anh ta nể mặt cậu nên mới cho tôi cơ hội này, hai người quen biết nhau phải không?"

"Tôi biết anh ta." Thời Thiên nói, "Anh ta coi tôi là cái gai trong mắt, tôi coi anh ta như loài rắn rết."

"Mẹ kiếp! Đến mức đó sao? Tôi có cảm giác... " Quan Lĩnh cẩn thận nhớ lại ngữ khí của Dư Thặng lúc đó, vuốt cằm chậm rãi nói, "Tôi có cảm giác anh ta rất thân thiết, hơn nữa, ăn nói lại lễ độ, đúng rồi, căn phòng VIP này vốn chỉ dùng để tiếp đãi khách quý, anh ta biết hôm nay là sinh nhật tôi liền để trống nó cho tôi tổ chức sinh nhật, tiền rượu hôm nay anh ta miễn toàn bộ, ha ha, kiếm bộn rồi, người anh em của tôi, tôi biết tỏng ở chỗ này rượu gì quý nhất, lát nữa tôi sẽ bảo người mang tới, cậu uống bao nhiêu cũng được... " Nói xong, hắn đắc ý cười to.

Sắc mặt Thời Thiên không còn thả lỏng như lúc mới bước vào, cậu nhíu chặt mày nghiêm túc hỏi Quan Lĩnh, "Vậy anh ta có biết tối nay tôi cũng tới đây không?"

"Đương nhiên biết." Quan Lĩnh nói, "Tôi cứ tưởng hai người là bạn cho nên đã nói tối nay cậu có đến đây mừng sinh nhật tôi... "
Bình Luận (0)
Comment