Tránh Sủng Ii

Chương 102

Giang Phi không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào, nhưng lại bị mùi rượu thuốc lá của Phó Huân làm cho khó chịu, đầu cậu không ngừng ngửa ra phía sau, nhắm chặt hai mắt hết sức cau mày, biểu tình chán ghét trên mặt khó mà che giấu, cuối cùng bị Phó Huân tình cờ mở mắt ra phát hiện, lúc này càng bị Phó Huân ôm chặt hơn.

“Cậu chê cái gì?” Phó Huân khàn khàn thấp giọng đe dọa: “Ôm cậu ngủ là để mắt tới cậu! Con mẹ nó biểu tình này của cậu là cái gì.”

Giang Phi run run một cái, cậu biết lúc này Phó Huân đang nửa tỉnh nửa say, đầu óc không tỉnh táo, nếu hiện tại chọc giận hắn thì rất khó trấn an, liền vội vàng giải thích: “Tôi…tôi chỉ là không thích mùi rượu cho lắm, này…cái này không liên quan đến Phó tổng đâu.”

Nói xong, để bày tỏ sự phối hợp của mình, Giang Phi chủ động rúc đầu vào dưới cổ Phó Huân.

Hành động này của Giang Phi quả nhiên xua tan cơn tức giận của Phó Huân trong nháy mắt.

Một lát sau, Phó Huân không nhịn được nâng cánh tay lên kề vào mũi ngửi một cái.

“Nào có mùi rượu gì?” Phó Huân trầm giọng nói.

Giang Phi rất nhỏ giọng đáp: “Là tôi ngửi sai, đúng là không…không có, thật…thật xin lỗi.”

Giang Phi ôn thuận như vậy, Phó Huân cũng không truy cứu thêm cái gì nữa.

Qua mấy phút, Phó Huân lại nâng cánh tay lên ngửi một cái, sau một loạt động tác lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, Phó Huân bỗng nhiên ngồi dậy, vén chăn xuống giường.

“Đều là tên phế vật nhà cậu nhiều chuyện!”

Phó Huân không nhịn được lẩm bẩm một câu rồi rời khỏi phòng ngủ, sau mấy phút tắm vội vã ở phòng tắm, Phó Huân trở lại trên giường, toàn thân cao thấp chỉ mặc mỗi cái quần lót, mang một thân vẫn còn nước, trực tiếp vén chăn chui vào.

Bị Phó Huân ôm lấy như vậy, cả người Giang Phi đều cứng nhắc, nằm trong khuỷu tay cơ bắp cuồn cuộn của Phó Huân, cậu không dám động chút nào.

“Lần này còn mùi rượu không?” Phó Huân bỗng nhiên trầm thấp hỏi.

Giang Phi liền vội vàng lắc đầu, nhưng trong lòng cảm thấy không tưởng tượng nổi, tên khốn kiếp này lại bởi vì một câu nói của cậu mà cố tình đi tắm.

Phó Huân thật sự mệt mỏi vì say, ôm Giang Phi rất nhanh liền ngủ.

Bị Phó Huân ôm chặt như vậy rất không thoải mái, cho đến lúc trời sắp sáng Giang Phi mới từ từ thiếp đi.

Buổi sáng khi Phó Huân tỉnh lại, Giang Phi vẫn còn ngủ say, Phó Huân vừa cúi đầu liền bắt gặp ngay dung nhan đang ngủ điềm tĩnh ôn hòa, trên khuôn mặt vô hại thanh tú là vẻ thanh khiết cùng yếu ớt không chút phòng bị, giống như một cây lông vũ mềm mại, không kìm được ý muốn phe phẩy trong lồng ngực Phó Huân hắn.  

Mười năm qua, Phó Huân chưa từng có loại thả lỏng như lúc này, thần kinh căng thẳng cùng luôn phải phòng bị xung quanh khiến hắn không lúc nào không cảnh giác người bên cạnh.

Mà những năm gần đây, có thể an ủi hắn, cũng chỉ có phần hồi ức cùng nhớ nhung về Phó Nam trong đầu kia.

Trừ Phó Nam ra, Phó Huân chưa bao giờ gửi gắm bất kỳ cảm tình gì của mình trên ai, hắn ở Phó gia ngươi lừa ta gạt, sống sót trong trận đấu sinh tử, trải qua quá nhiều tính toán cùng phản bội, sớm đã đóng băng mình xây cho bản thân một thế giới không có cảm tình, muốn mọi việc đều thuận lợi thì nhất định phải sát phạt ngoan tuyệt cùng quả quyết.

Nhìn người trong ngực, Phó Huân bỗng nhiên nghĩ tới thời điểm nuôi mèo khi mới bước vào cửa Phó gia kia.

Năm đó ở trong vòng xoáy ám đấu của Phó gia, ẩn giấu sau khuôn mặt đang cười của tất cả những kẻ bên người hắn đều là bộ mặt tàn nhẫn ác độc, mỗi một ngày đều là tính toán, mỗi một bước đều là thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, bên người hắn thật giống như chỉ có mỗi con mèo kia, chỉ có nó ở bên ngoài vòng tranh đấu bẩn thỉu xấu xa, mỗi lần ôm nó, luôn bị nó dẫn vào một thế giới thuần túy an toàn khác.

Phó Huân chậm rãi cúi người xuống, cuối cùng đặt một nụ hôn lên môi Giang Phi, trong giấc mơ Giang Phi khẽ cau mày, cuối cùng nhập nhèm chậm rãi mở hai mắt ra.

Đột nhiên thấy mặt Phó Huân, thân thể Giang Phi liền chấn động một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại, cậu trợn to đôi mắt hoảng sợ nhìn Phó Huân, ngay cả hô hấp cũng dồn dập.

Sắc mặt Phó Huân nhất thời trầm xuống, sau khi hung ác nhéo một cái lên eo Giang Phi liền lạnh lùng nói: “Gặp quỷ?!”

Giang Phi vẫn là mới vừa tỉnh ngủ không kịp phản ứng, cậu nhanh chóng điều hòa tốt cảm xúc, thấp giọng nói: “Không…không có.”

Phó Huân nhìn hàng mi tinh tế của Giang Phi, rung rung như hai chiếc bàn chải nhỏ, có lẽ là quá khẩn trương, Giang Phi theo bản năng liếm môi một cái, đầu lưỡi màu hồng mân ướt môi lại lặng lẽ rút về, Phó Huân thấy mà bụng dưới căng thẳng.

“Tôi…tôi thức dậy làm điểm tâm cho anh.” Giang Phi nhẹ giọng nói.

Bầu không khí lúc này quá mức ôn hòa, Phó Huân không tìm được lý do bạo dục, nhất thời động thủ thì không tốt cho lắm.

Phó Huân buông Giang Phi ra, coi như là ngầm cho phép cậu.

Giang Phi liền vội vàng đứng dậy mặc quần áo tử tế rời khỏi phòng ngủ, sau khi rửa mặt xong bèn vào phòng bếp, nghĩ đến dạ dày Phó Huân bị thương do uống rượu tối hôm qua, Giang Phi đặc biệt nấu cháo, cũng dùng bánh mì trong tủ lạnh cắt thành hai miếng làm thành sandwick.

Thời điểm ăn điểm tâm, Giang Phi một mực cúi đầu không nói lời nào, cậu rất muốn nói hai câu để Phó Huân rút lại công việc mới của mình, nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không có dũng khí nói ra khỏi miệng.

Vẫn là nhận mệnh đi, dù sao cũng chỉ hai tháng mà thôi.

Dẫu sao tiền lương cũng không thấp, công việc vẽ thảo chỉ có thể ngưng thêm hai tháng nữa mới bắt đầu tiến hành.

Ăn điểm tâm xong, Giang Phi đến phòng ngủ lấy áo khoác cho Phó Huân, lần này đã có kinh nghiệm, không chờ Phó Huân mở miệng yêu cầu cậu đã chủ động kiễng chân cột cà vạt cho Phó Huân, sau đó đem giày da mới vừa rồi lau sạch sẽ để ở cửa, toàn bộ quá trình không dám có chút lười biếng nào.

Nhưng mà Phó Huân vào lúc này ngược lại đang ngấm ngầm hy vọng Giang Phi mắc lỗi, như vậy hắn liền có thể mượn nước đẩy thuyền, ấn người này xuống rồi hảo hảo giải trừ tà lửa từ lúc sáng nay thức dậy đến bây giờ vẫn chưa tiêu tan.

Nhưng mà Giang Phi đã ăn đủ khổ đau, hết thảy đều làm cẩn thận tỉ mỉ, cuối cùng vẫn không cho Phó Huân bắt được một tia cơ hội dẫn hỏa nào.

Cho tới khi Phó Huân đi tới cửa, Giang Phi vẫn một mực cung kính nhẹ giọng nói: “Phó tổng ngài đi thong thả.”

Bước ra khỏi cửa phòng trọ Giang Phi, trong lòng Phó Huân căm tức khó hiểu.

Hắn dựa vào cái gì mà phải nhẫn nại?!

Nam nhân này không phải là cho hắn dùng để phát tiết hay sao?

Phó Huân ra khỏi cửa rồi, tảng đá treo trong lòng Giang Phi rốt cuộc cũng rơi xuống đất, cậu vừa định đóng cửa lại, lúc này Phó Huân đột nhiên xoay người bước mấy bước đạp cửa trở lại, đưa tay ấn lên cửa!

Giang Phi sợ hãi nhìn Phó Huân mặt mày quỷ dị, khẽ kéo khóe miệng, bất an nói: “Phó…Phó tổng còn chuyện gì sao?”

“Trước kia cậu sao lại ném bức vẽ của tôi vào trong thùng rác?”

“A?”

Giang Phi bối rối, này là sao a? Chuyện ném bức vẽ không phải là chuyện sớm trước kia rồi sao? Hơn nữa khi đó tại sao ném bức vẽ đi, trong lòng Phó Huân hắn hẳn phải rõ ràng rồi chứ.

Sao đột nhiên lật lại?

“Lá gan cậu cũng không nhỏ nhỉ?”  Phó Huân nói, hắn đẩy cửa  ra, ép Giang Phi lui về phía sau liên tiếp: “Tôi thấy cậu chính là thiếu dạy dỗ!”

Giang Phi cảm giác được, tên khốn kiếp này cố ý kiếm cớ hành hạ!

“Tôi…tôi lúc ấy…”

“Hôm nay không xử lý cậu cho ổn, tôi thấy cậu sẽ không nhớ lâu đâu!”

Nói xong, Phó Huân một cái ôm lấy Giang Phi, ngay cả phòng ngủ cũng không kịp đi, trực tiếp ấn Giang Phi lên trên ghế salon trong phòng khách bắt đầu cởi quần áo Giang Phi.

Giang Phi bị dọa đến hồn bay lạc phách liền nắm lấy tay Phó Huân run rẩy cầu xin: “Đừng như vậy, van cầu anh, tôi…tôi trước đó thật sự không phải cố tình ném đi đâu, anh cũng biết mà, tôi lúc ấy…Ngô!”
Bình Luận (0)
Comment