Tránh Sủng Ii

Chương 129

Lời Giản Húc vừa dứt, Giang Phi liền cảm giác được một đạo ánh mắt băng giá đóng trên người mình.

Giang Phi không dám nhìn vào đôi mắt Phó Huân, lại lần nữa nói: “Tôi…ngũ âm của tôi không trọn vẹn, hát sẽ khó nghe, sợ quấy nhiễu hưng phấn của mọi người.”

“Sẽ không a.” Giản Húc cười nói: “Chúng ta xem như vui đùa thôi, càng khó nghe mới càng thú vị.”

Giang Phi cảm giác đây là Giản Húc cố ý đối nghịch với mình, liền nghiêng đầu nhìn mặt đất, không để ý tới Giản Húc nữa.

Giản Húc thấy Giang Phi coi thường mình liền quay đầu rất ủy khuất nhìn Phó Huân, thấp giọng nói: “Phó ca, <<**>> thật sự rất dễ nghe a.”

Phó Huân lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Giản Húc bảo cậu hát thì cậu hát đi, không muốn hát thì cút ra khỏi nơi này.”

Giang Phi dĩ nhiên sẽ không đi, nếu bây giờ rời đi, cơ hội để cứu Diệp Phong Miên sẽ hoàn toàn không có.

Giang Phi khẽ cắn răng, cuối cùng thấp giọng nói: “Tôi hát.”

Giản Húc thấy Giang Phi thỏa hiệp liền nhanh chóng chuyển bài hát sang <<**>>, sau đó cầm micro trên bàn lên xoay người ném cho Giang Phi.

Giang Phi tiếp lấy micro, sắc mặt khó coi lại lúng túng, cậu hát rất bình thường, không thể nói khó nghe cũng chẳng phải là dễ nghe, nhưng muốn cậu ở nơi này hát một bài trước mặt mọi người, tâm lý luôn luôn khép kín quả thực khổ sở.

Màn hình riêng to lớn trên tường phát nhạc dạo mở màn cho bộ phim truyền hình cổ trang của Diệp Phong Miên, bên trong Diệp Phong Miên diễn một vị tướng quân, giày ống cao áo choàng đỏ, bội kiếm khôi giáp, nhìn qua uy phong lẫm liệt.

Giang Phi nhìn Diệp Phong Miên trên màn ảnh, ngực truyền tới một trận đau nhói, cậu cầm micro, hồi lâu mới há miệng, bật ra hai câu đứt quãng, yếu ớt đến căn bản không nghe rõ lời ca.

Giản Húc nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của Giang Phi, liên tục cười không ngừng, khi hắn quay đầu định cùng Phó Huân giễu cợt bài hát không ra thanh điệu của Giang Phi lại chỉ thấy Phó Huân hơi híp mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm màn hình trên tường phía trước, cả người tỏa ra cỗ lạnh lẽo khiếp người.

Giản Húc không dám lên tiếng.

Diệp Phong Miên uy phong bát diện, vận trang phục tướng quân trên màn ảnh khiến Phó Huân nhớ lại bốn bức tranh chibi Giang Phi vẽ cho Diệp Phong Miên, một tờ trong đó chính là tướng quân mặc chiến giáp.

Phục trang của tướng quân chibi đó cùng với Diệp Phong Miên xuất hiện với vai diễn tướng quân trong bài mở màn, giống nhau như đúc.

Lại cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng thấy được hình mẫu của bản vẽ.

Ha…

Phó Huân cười lạnh một tiếng, một giây kế tiếp bỗng nhiên vơ lấy chai rượu trên bàn, chợt hất tay ném về phía màn hình trong suốt phía trước.

Choang một tiếng! Nửa chai rượu đỏ vỡ tan trên màn hình treo tường!

Phòng bao bỗng nhiên yên tĩnh lại lần nữa, tất cả mọi người thở mạnh cũng không dám, bên trong phòng bao chỉ còn lại tiếng nhạc đệm vẫn còn vang lên.

Giản Húc có thể đoán được nguyên nhân Phó Huân nổi giận liền vội vàng ngắt nhạc.

Giang Phi cầm micro, không biết làm sao đứng tại chỗ, cậu cũng có thể đoán được nguyên nhân Phó Huân nổi giận, nhưng trong lòng cảm thấy lần này không liên quan đến cậu, là Giản Húc không biết điều chọn ca khúc của Diệp Phong Miên mới kích thích Phó Huân hắn.

Lúc này, Phó Huân chậm rãi quay đầu nhìn về phía Giang Phi, ánh mắt âm vụ kia giống như muốn đem cậu băm thây vạn đoạn, Giang Phi bị dọa, bật thốt lên: “Đây…đây là Giản Húc chọn, không liên quan đến tôi.”

Giản Húc thấy lửa sắp sang đến người mình liền vội vàng trào phúng phản kích: “Nói như tôi có quan hệ gì với Diệp Phong Miên vậy, mập mờ không rõ với hắn không phải là cậu sao.”

“Cậu…” Giang Phi tức đến nghiến răng không ngừng, sau đó nhìn về phía Phó Huân: “Tôi đều làm theo những gì anh nói, tôi…tôi có nghe lời anh…”

Phó Huân mặt không cảm xúc đứng dậy, chuẩn bị rời đi, Giản Húc thấy vậy cũng vội vàng đứng lên định bụng đi theo. Phó Huân đầu cũng không quay lại nói: “Không cần đi theo.”

Phó Huân sải bước rời khỏi phòng bao, Giang Phi biết ý nhớ tới câu nói trước đó của Phó Huân, nếu tối nay cậu rời nửa bước, Diệp Phong Miên sẽ vĩnh viễn không có ngày xoay mình, vì vậy liền nhanh chóng chạy theo Phó Huân.

Giang Phi cúi đầu đi theo sau lưng Phó Huân, duy trì khoảng cách đúng ba thước. Sau khi vào thang máy rồi, cũng chỉ ngoan ngoãn, không nói tiếng nào đứng trong góc thang máy. Cho đến khi ra đến cửa câu lạc bộ, Phó Huân vẫn không quay đầu nhìn Giang Phi một cái.

Ngô Thân lái xe đến cửa câu lạc bộ, Phó Huân liền lên xe rời đi. Giang Phi vội vàng ở ven đường gọi taxi, sau đó bảo tài xế đi theo chiếc xe kia của Phó Huân.

Thời điểm Phó Huân đến khách sạn, lên thang máy định lên lầu, Giang Phi liền bước dài xông đến, cũng đi theo vào thang máy, cúi đầu thận trọng đứng sau lưng Phó Huân.

Sau khi cửa thang máy mở ra, Giang Phi theo Phó Huân đi ra, tim cũng dần gia tăng tốc độ…Hiện tại, loại địa phương này, có quá nhiều chuyện Giang Phi sợ sẽ xảy ra.

Phó Huân quẹt thẻ mở cửa rồi liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, hắn không lập tức đóng cửa lại, mà là khép hờ.

Giang Phi đứng ở cửa, sắc mặt phức tạp, chậm chạp không dám đi vào, cậu rút điện thoại ra, ôm một tia may mắn cuối cùng lật đọc tin tức có liên quan đến Diệp Phong Miên ở trên mạng.

Vẫn cực kỳ tệ hại như trước, tin tức dày đặc lại không có một chút tin tốt nào…

Lúc này, Giang Phi nhớ Diệp Phong Miên hơn bất kỳ thời gian nào trong dĩ vãng, nghĩ đến ngực liền phát đau, nghĩ đến cả người liền mất lực.

Giang Phi gửi một đoạn tin nhắn ngắn cho Diệp Phong Miên, là ba chữ ngắn gọn, thật xin lỗi.

Cậu phải vứt bỏ trước rồi…

Giang Phi cất điện thoại đi, tựa như tự giễu cười một tiếng, sau đó nhấc chân đi vào.

Vô luận cuộc sống kế tiếp có bao nhiêu khiến cậu tuyệt vọng, cậu cũng sẽ không quên phần ấm áp từng được hưởng thụ kia.

Phó Huân tựa hồ đang chờ Giang Phi đi vào, giờ phút này đang ngồi hút thuốc ở trên ghế salon.

“Tôi không có nhiều kiên nhẫn, cho nên nói tóm tắt.” Phó Huân sắc mặt thanh lãnh nói: “Tôi cho cậu năm phút để thuyết phục tôi cứu Diệp Phong Miên, tôi cảm thấy có thể, tối nay liền an bài người giúp Diệp Phong Miên hắn trong sạch thoát thân, nếu không được, cậu lập tức cút khỏi nơi này cho tôi.”

Sắc mặt Giang Phi tái nhợt, cậu đi tới trước bàn trà nhỏ, lòng bàn tay rủ xuống bên hông siết chặt rồi lại buông ra, cuối cùng chậm rãi quỳ xuống.

Phó Huân mặt không cảm xúc nhìn Giang Phi, cũng không có phản ứng gì.

“Anh muốn thế nào cũng được.” Ánh mắt Giang Phi trống rỗng nhìn mặt đất: “Đánh tôi, giết tôi, coi tôi làm đồ chơi, làm nô lệ, làm chó, đều được.”

Phó Huân cười âm hiểm: “Nhưng hiệp nghị hai tháng của chúng ta đã kết thúc rồi, tôi không có lý do gì để làm khó cậu nữa.”

“Là tự tôi đưa tới cửa, cầu Phó tổng nhục nhã.” Giang Phi tựa như máy móc mở miệng nói: “Sau này tôi…sau này sẽ là một con chó bên cạnh Phó tổng, Phó tổng bảo tôi đi đông, tôi tuyệt không đi tây.”

Giang Phi chợt phát hiện, hiện tại cậu ngay cả kích động muốn rơi lệ cũng không có, từ thân đến tâm, đều trống rỗng.

“Phải không, nghe lời như vậy sao.” Phó Huân có thâm ý khác nói: “Nhưng sao tôi lại có cảm giác, một khi Diệp Phong Miên trở lại, cậu sẽ không kịp chờ đi tìm hắn, cho dù trên mặt không biểu lộ nhưng cũng sẽ ngấm ngầm liên lạc, dẫu sao cũng có vết xe đổ rồi.”

“Sẽ không, tôi sẽ cắt đứt hoàn toàn với anh ấy, coi như bất ngờ gặp mặt, tôi cũng sẽ làm bộ không quen anh ấy.” Giang Phi đáp: “Hoặc là chờ tới khi anh ấy trở về, Phó tổng cho tôi cái cơ hội, để tôi trực tiếp nói cho anh ấy biết.”

“Thề…” Phó Huân trầm giọng ra lệnh: “Dùng tính mạng cha mẹ cậu thề, nếu sau này cậu lại có một tia mập mờ với Diệp Phong Miên, cha mẹ cậu, chết không được tử tế.”

Đáy mắt Giang Phi tràn đầy tia máu, hồi lâu mới run rẩy giơ một tay lên, thấp giọng nói: “Nếu về sau mập mờ không rõ với Diệp Phong Miên, tôi…cha mẹ tôi không…chết không được tử tế.”

Giang Phi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, tim giống như bị chia năm xẻ bảy.
Bình Luận (0)
Comment