Tránh Sủng Ii

Chương 135

Sau khi hai người lên xe, Ngô Thân ngồi ở ghế lái liền khởi động xe.

Ở chỗ ngồi phía sau, Phó Huân dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh ngực, đang nhắm mắt giả vờ ngủ, Giang Phi bất an ngồi bên cạnh Phó Huân, thận trọng quan sát sắc mặt của hắn.

Giang Phi biết Phó Huân hiện tại nhất định giận hận mình không thôi, mà tên súc sinh âm tình bất định như Phó Huân hắn, coi như có ghét hận mình tột cùng, thà đánh chết mình cũng không có khả năng để mình rời đi.

Nhưng so với chết, thứ Giang Phi hiện tại sợ hơn chính là liên lụy đến Diệp Phong Miên.

Một lát sau, Giang Phi vươn tay thận trọng đặt lên đùi Phó Huân, thân thể hơi xích lại gần Phó Huân, rất nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi Phó tổng, tôi…tôi biết sai rồi…”

Phó Huân không trả lời, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng không có mở ra.

Giang Phi trầm mặc hồi, lại lần nữa thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi…”

“Tôi không muốn động thủ trên xe.” Phó Huân nói: “Cho nên cậu bây giờ tốt nhất im miệng.”

Lời của Phó Huân khiến Giang Phi càng thêm lo sợ, nhưng cậu cũng không dám nói nữa, đàng hoàng ngồi ở bên cạnh Phó Huân, thỉnh thoảng lại liếc mắt quan sát sắc mặt Phó Huân. Cho đến khi xe dừng lại trước lầu chung cư vẫn không thấy sắc mặt Phó Huân có một chút chuyển biến tốt nào.

Xuống xe, Phó Huân sải bước đi vào chung cư, Giang Phi không nói tiếng nào đi theo, sau khi vào thang máy lại yếu ớt thấp giọng nói: “Tôi thật…thật sự biết lỗi rồi…”

Phó Huân vẫn không để ý tới Giang Phi.

Đến trước cửa phòng trọ, Giang Phi liền tiến lên lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó nghiêng người để Phó Huân vào trước.

Phó Huân cũng chẳng nhìn lấy Giang Phi một cái, nhấc chân đi vào.

Sau khi Giang Phi vào nhà liền nhanh chóng ngồi xổm người xuống lấy dép ra giúp Phó Huân thay. Phó Huân cởi áo khoác xuống rồi, cậu lại vội vàng đưa tay tiếp, cũng treo lên kệ áo bên cạnh.

“Phó tổng, ngài…ngài tối nay có phải xã giao không?” Giang Phi cố gắng kéo khóe miệng ôn hòa nói: “Nếu như không phải xã giao, hiện tại tôi liền chuẩn bị bữa tối ngay.”

“Bộ dáng làm bộ này của cậu, thật là dối trá.” Phó Huân khẽ cười một tiếng: “Cậu cảm thấy một chiêu này của cậu, còn hữu hiệu với tôi không?”

“Tôi…Ngô!”

Giang Phi còn chưa kịp nói chuyện, Phó Huân bỗng nhiên hất tay quất một cái bạt tai lên mặt Giang Phi.

Phó Huân hạ thủ tàn bạo, Giang Phi bất ngờ không kịp đề phòng, cả người ngã xuống đất.

Trong nháy mắt ngã xuống đất, hai chiếc điện thoại trong túi Giang Phi liền rơi ra ngoài.

Phó Huân thấy điện thoại di động, lúc này ánh mắt lạnh lẽo…Hắn chỉ cho Giang Phi một chiếc!

Đôi chân dài của Phó Huân bước qua người Giang Phi, khom người nhặt hai chiếc điện thoại di động trên đất kia lên.

“Lại giấu một chiếc điện thoại để liên lạc với Diệp Phong Miên? Xem ra tôi lại có kiến thức mới về cậu rồi.” Nụ cười trên mặt Phó Huân lộ ra vẻ dữ tợn: “Sự can đảm của cậu, cùng với cố chấp đối với Diệp Phong Miên, thật là cảm trời động đất.”

Nói xong, Phó Huân liền đem chiếc điện thoại di động mà Giang Phi giấu hắn mới mua, hung hăng đập trên sàn nhà cứng rắn.

Điện thoại di động lập tức bị vỡ tan, những mảnh vỡ vụn chợt văng ra khắp nơi, Giang Phi theo bản năng lấy tay che mặt, kết quả Phó Huân lại khom người, một tay bắt lấy cổ áo Giang Phi, sau khi cưỡng ép kéo cậu từ dưới đất đứng lên liền đấm một quyền lên trên mặt cậu.

Giang Phi lại ngã xuống đất lần nữa, lần này rất lâu không thể định thần.

Phó Huân giơ tay lên, tháo cà vạt trên cổ ném sang một bên, hắn sắc mặt âm vụ đi lên trước, dùng mũi chân đặt dưới vai của Giang Phi, sau đó chân dùng chút lực, liền đem cả người Giang Phi đang nằm trên đất lật lại.

Giang Phi nằm ngửa trên đất, máu tươi từ trong mũi, khóe miệng chảy ra, ánh mắt cậu mê ly, thần sắc hoảng hốt, nửa trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn về phía trần nhà khó mà tập trung, cả người tựa như bất tỉnh mà không phải bất tỉnh…

“Khiến cậu hai bàn tay trắng, cậu nhớ tới Diệp Phong Miên, cho cậu áo cơm không lo, cậu vẫn như cũ nhớ tới Diệp Phong Miên.” Phó Huân cao cao tại thượng nhìn Giang Phi nửa sống nửa chết, lạnh như băng nói: “Xem ra giữa các cậu không chết một người thì quan hệ này không cắt đứt được.”

Lời của Phó Huân làm da đầu Giang Phi tê dại, Giang Phi cật lực trở người, hai tay bắt lấy quần tây của Phó Huân, khó nhọc nói: “Tôi…tôi thật sự biết…biết sai rồi, sau này không…không dám…”

Phó Huân cười âm hiểm: “Cậu sao lại không dám chứ, khi ngã xuống thì nhận sai, sau đứng lên lại tái phạm, cậu một lần rồi lại tiếp tục lần hai lần ba lừa gạt tôi, khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, thật cho rằng lần này vẫn còn có thể lừa được nữa sao?”

“Chuyện không…không liên quan đến Phong ca, đều là…”

Phó Huân một cước đạp Giang Phi ở trước người sang một bên, sau đó liền đi vào thư phòng, đem máy tính cùng công cụ vẽ tranh của Giang Phi ở bên trong đập nát toàn bộ.

Khi trở lại phòng khách, Phó Huân chỉ thấy Giang Phi đã bò dậy, đang lảo đảo nghiêng ngả muốn chạy về phía cửa phòng trọ.

Phó Huân sải bước đuổi kịp Giang Phi, vặn bả vai cậu, giơ tay lên cho một quyền nữa, sau đó nắm lấy một cánh tay Giang Phi kéo về trên thảm giữa phòng khách.

“Còn dám chạy!”

Phó Huân hung hăng đá một cước lên bắp chân Giang Phi, Giang Phi lập tức đau kêu thành tiếng, sau đó cuộn tròn thân thể ôm đầu gối, cắn răng không ngừng rơi lệ.

“Đồ phế vật!” Phó Huân tức giận mắng: “Nếu không phải để ý đến chút huyết thống giữa cậu cùng Phó Huân thì đã sớm khiến cậu lấy chết tạ tội rồi.”

Giang Phi lau đôi mắt, bị Phó Huân đánh cùng nhục mạ cũng khiến những ủy khuất cùng dục vọng muốn phản khách đã lâu của cậu dần dần tràn ra, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Phó Huân.

“Làm sao? Tức giận?” Phó Huân thấy ánh mắt Giang Phi hận không thể thiên đao vạn quả hắn liền cười lạnh một cái: “Có cái gì thì nói ngay, đừng chịu đựng.”

Sau khi trải qua vô số lần đấu tranh trong lòng, Giang Phi lại chậm rãi cúi đầu xuống…Coi như muốn xé rách mặt Phó Huân thế nào đi nữa thì cũng không thể bỏ qua an nguy cùng không màng tới Diệp Phong Miên.

Tay Giang Phi chống mặt đất, chịu đựng cơn đau trên người chật vật bò dậy, kết quả còn chưa hoàn toàn đứng lên, Phó Huân đã đá một cước vào bên hông cậu.

Thân thể Giang Phi không vững, lại nặng nề ngã trở lại trên đất.

“Muốn bùng nổ thì đừng chịu đựng.” Phó Huân bóp ngón tay phát ra những tiếng răng rắc, mặt hắn không cảm xúc nhìn Giang Phi trên đất, tiếp tục nói: “Tôi đã quyết định xuất thủ với Diệp Phong Miên, cho nên cậu không cần phải ở bên cạnh tôi, tiếp tục ẩn nhẫn diễn trò vì Diệp Phong Miên.”

Giang Phi kinh hoảng ngẩng đầu: “Anh…anh sẽ đối Phong ca…”

“Đúng vậy, chính như cậu nghĩ.” Phó Huân chậm rãi nói: “Cậu cảm thấy chuyện cho tới bây giờ, tôi còn sẽ bỏ qua cho hắn sao.”

“Nhưng Phong ca không làm sai cái gì cả!” Giang Phi cơ hồ rống lên: “Anh có gì thì hướng tôi mà làm.”

Gân xanh trên trán Phó Huân nổi lên, hắn hận nhất chính là bộ dáng Giang Phi hận không thể chết thay cho Diệp Phong Miên, rõ ràng là một kẻ ham sống sợ chết, nhược đến tận trong xương, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể vì Diệp Phong Miên mà vứt bỏ mình.

Phó Huân khom người bóp cổ Giang Phi, trực tiếp nhấc Giang Phi gầy gò từ dưới đất lên.

Giang Phi mất đi hô hấp, hai tay ra sức cào hai tay Phó Huân, cổ họng phát ra tiếng khàn khàn: “Vương…vương bát đản, anh chết…không được tử tế.”

“Rốt cuộc cũng mắng ra rồi!” Phó Huân giờ phút này tựa như đầu dã thú mất khống chế, hắn cười gằn nói: “Nhịn rất lâu rồi đúng không!”

“Súc sinh!” Giang Phi dùng hết toàn lực nói: “Anh đi… chết…”

Phó Huân thở hổn hển, ngũ quan phẫn nộ tới mức vặn vẹo, tựa như thật sự sinh ra xung động muốn bóp chết Giang Phi, nhưng ngay khi Giang Phi sắp nghẹt thở, Phó Huân lại tựa như nghĩ tới điều gì, ném Giang Phi lên trên ghế salon bên cạnh.

“Được, rất tốt.” Tức giận tới cực điểm, Phó Huân trái lại lại bật cười: “Hết thảy kế tiếp, đều do cậu tự tìm.”

Giang Phi căn bản không nghe rõ Phó Huân nói gì, thân thể liên tục chịu nhiều lần tổn thương, lại thêm mới vừa rồi bị bóp đến gần như mất ý thức, sau mấy giây hoảng hốt ngã ở trên ghế salon, Giang Phi liền ngất đi.
Bình Luận (0)
Comment