Tránh Sủng Ii

Chương 163

Vô luận là quá khứ hay bây giờ, Phó Huân cùng Phó Nam đều thủy chung một lòng, ở bên cạnh hai người, Giang Phi biết mình vĩnh viễn là người ngoài.

Cho nên muốn có quyền phát biểu bên cạnh hai anh em này thì căn bản là uổng công.

Muốn Phó Huân tin tưởng mình mà chối bỏ Phó Nam, càng không thể nào.

Trong lòng Giang Phi an ủi mình, trong sạch cái gì, so với tự do thì căn bản không tính là gì, bây giờ quan trọng nhất chính là nhanh chóng phủi sạch quan hệ với Phó Huân.

“Tôi biết, tôi sẽ dùng hết khả năng để cút ra xa.” Giang Phi: “Chờ sau khi cha tôi ra ngục, mẹ tôi giải phẫu xong, tôi sẽ mang bọn họ rời khỏi thành phố Trung Nam.”

Giang Phi cố ý nhắc đến chuyện ‘giải phẫu của mẹ’ ở bên trong, cậu cảm thấy tâm tư Phó Huân hiện tại đều ở trên người Phó Nam, hưng phấn đến cơ hồ lấn chìm cả cừu hận, hẳn sẽ không đoái hoài gì tới chuyện của mẹ mình.

Phó Huân đúng là không nói gì nhiều, chỉ lạnh lùng nói: “Coi như cậu thức thời!”

Phó Huân vừa nói xong thì điện thoại đột nhiên vang lên, hắn lấy điện thoại di động ra kiểm tra.

Bởi vì cách Giang Phi gần như chỉ có hai nắm đấm nên Giang Phi cũng thấy rõ ràng chữ ‘Nam’ hiển thị trên màn ảnh di động của Phó Huân.

Nghĩ thôi cũng biết, đối phương là Phó Nam.

Giang Phi vừa định mở miệng bảo Phó Huân ra ngoài thì Phó Huân đã chợt đưa một tay bịt miệng cậu lại, Giang Phi bất ngờ không kịp đề phòng, gáy liền đập một cái lên trên bức tường đá phía sau, nếu không phải bởi vì lưng áp sát vào vách tường thì lần này Giang Phi thật sự cảm giác mình sẽ bị va đến hôn mê.

Phó Huân che miệng Giang Phi lại, mượn lực cánh tay gắt gao ấn đầu Giang Phi trên tường khiến cậu vô phương nhúc nhích, Giang Phi thiếu chút nữa đã ngất đi.

Giang Phi căn bản không thoát khỏi quái lực của Phó Huân, chỉ có thể mặt đầy oán khí không nhúc nhích chờ Phó Huân tiếp điện thoại xong.

“Gặp phải một người bạn làm ăn trên hành lang nên liền trò chuyện đôi câu…”

Giang Phi khó tin nhìn bộ dáng ôn nhu ăn nói nhỏ nhẹ của Phó Huân, khó có thể tưởng tượng tên ác ma âm hiểm hạ lưu này lại có lúc dịu dàng thắm thiết như thế…Một giây trước vẫn còn một thân hàn khí, ác mục ác ngôn, lúc này đột nhiên thành quân tử hòa ái dễ gần, tao nhã lịch sự.

Cái thay đổi này, thật sự khiến người ta…ói ói ói!

“…Ừ, hiện tại anh liền trở về…Vừa vặn buổi chiều anh cũng không bận gì, anh bồi em…Không sao Tiểu Nam, đây là ca nợ em…”

Giang Phi lúc này thật sự muốn phát ra một tiếng rên rỉ hàm xúc từ trong cổ họng để hảo hảo cắt đứt bộ dáng khiến người ta nôn mửa này của Phó Huân, cũng để Phó Nam biết cái nam nhân giả bộ thâm tình này kỳ thực có bao nhiêu phong lưu, mấy năm qua từng nuôi bao nhiêu bạn tình, rồi còn dây dưa mình như thế nào.

Dĩ nhiên, để con đường phía trước thuận lời, Giang Phi không nói lời nào…Vô luận tốt xấu cũng đều phải để nội bộ của hai anh em nhà này hòa thuận, ngàn vạn lần đừng đi ra gieo họa thêm cho người khác.

Phó Huân cúp điện thoại, lúc này mới buông tay thả Giang Phi ra.

Giang Phi vội vàng xoa xoa phần gáy bị đụng đau của mình, lẩm bẩm: “Tôi không lên tiếng rồi, có cần phải như thế không? Nhìn anh sợ tựa như gì.”

Sắc mặt Phó Huân trầm xuống, đưa tay nắm lấy cổ áo Giang Phi, xách cậu tới trước người.

Chống lại ánh mắt kinh người của Phó Huân, Giang Phi bị dọa, rụt đầu nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi…Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

“Cậu nghe cho tôi, trước tôi dung túng cậu là bởi vì không ngủ đủ với cậu, nhưng bây giờ…” Phó Huân xách Giang Phi đến cơ hồ chỉ còn lại mũi chân chống đất, hắn nhìn chằm chằm Giang Phi, gằn từng chữ một: “Nếu cậu dám nói một câu tôi không thích nghe, tôi con mẹ nó liền giết chết cậu!”

Trong lòng Phó Huân hiểu rõ, Giang Phi ngạo mạn vô lễ với hắn chính là do bị hắn nuông chiều mấy tháng nay mà ra, bởi vì luôn mắt nhắm mắt mở đối với xúc phạm của cậu nên dẫn đến phế vật trước kia nhìn mình cái thôi cũng run sợ lẩy bẩy hiện tại lại có thể dửng dưng như thường xuất khẩu thành thơ oán hận mình.

Bây giờ nghĩ lại, Phó Huân cảm giác trước kia mình chính là bị phế vật này mê muội đầu óc nên mới làm ra nhiều chuyện bất chấp lý lẽ như vậy.

Hiện tại tỉnh ngộ rồi, tất nhiên sẽ không nhẫn nại thêm một lần nào nữa!

Hầu kết Giang Phi hoạt động, thận trọng gật đầu một cái: “Tôi…tôi biết rồi.” Ở bên cạnh Phó Huân bật thốt lên đôi câu oán hận cũng sắp thành thói quen, hiện tại Giang Phi mới bừng tỉnh ý thức được, nam nhân mà cậu oán hận này thế nhưng là ma quỷ sát phạt ngoan tuyệt.

“Sau khi rời khỏi phòng vệ sinh, lập tức cút khỏi nhà hàng này.” Phó Huân nói: “Sau này không được phép đến nhà hàng xa xỉ ở khu sầm uất dùng cơm, biết chưa?”

“Biết…Biết rồi.” Giang Phi để khiến Phó Huân yên tâm liền bổ sung thêm: “Phó tổng yên tâm, coi như…coi như tình cờ gặp Phó Nam, tôi cũng sẽ né tránh ngay lập tức, không tránh thoát thì tôi sẽ làm bộ không quen biết, dẫu sao nhiều năm như vậy rồi, cậu ta chưa chắc đã biết tôi.”

Phó Huân buông Giang Phi ra, dùng ngón tay chọc chọc vào trán của Giang Phi: “Nếu có ngày Phó Nam không vui hay gặp họa từ chỗ cậu thì tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.”

Nói xong, Phó Huân rốt cuộc cũng mở cửa phòng vệ sinh rồi đi ra ngoài.

Giang Phi thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó là niềm vui khó mà khắc chế…Lần này tuyệt đối sẽ không còn biến cố gì nữa.

Vốn nguyên nhân căn bản khiến mình dây dưa với Phó Huân là Phó Nam, hiện tại Phó Nam trở lại rồi thì nút thắt ràng buộc mười năm cũng được tháo gỡ, Phó Huân còn lý do để tới dây dưa với mình nữa.

Hơn nữa chỉ cần Phó Nam sống một ngày, Phó Huân hẳn mong mình biến mất hoàn toàn mới đúng, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hắn cùng Phó Nam…

Giang Phi không dám ở lại nhà hàng lâu, sau khi trở về bàn ăn liền vội vã kết thúc, lấy lý do gặp phải cừu nhân ở nhà hàng yêu cầu Quý Hằng lập tức rời khỏi nhà hàng này với cậu, đến những nơi khác tiếp tục ăn.

Giang Phi lo lắng bỗng nhiên gặp phải Phó Nam, nếu Phó Nam nhận ra mình, đến lúc đó thêm một phen dây dưa ân oán không rõ thì lại phiền toái, huống chi cậu hiện tại còn không biết bản tính của Phó Nam thế nào, chỉ biết cậu ta ở bên cạnh Phó Huân đổ oan cho mình là biết khó đối phó rồi…

“Thức ăn này mới ăn được một nửa a.” Quý Hằng nói: “Rượu mới vừa bưng lên.”

“Đừng ăn đừng ăn, chúng ta đổi nhà hàng khác rồi tiếp tục.” Giang Phi đem Quý Hằng vô cùng không tình nguyện lôi dậy khỏi ghế salon: “Cầm rượu đi, đến nhà hàng khác tớ bồi cậu uống đến trời tàn đất tận có được không?”

Quý Hằng mặc áo khoác vào, xách hai chai rượu không tình nguyện rời đi cùng Giang Phi, cũng tò mò hỏi: “Ai thế? Cừu nhân cậu gặp ấy? Với tính tình này của cậu còn có thể kết thù thật là không thể tưởng tượng nổi.”

“Đừng hỏi, nói với cậu cậu cũng chẳng biết.”

Giang Phi lôi Quý Hằng rời khỏi nhà hàng. Để cách xa nhà hàng Phó Huân và Phó Nam đang ở, Giang Phi liền mang Quý Hằng vào một quán ăn bình dân nhỏ hẹp ngồi xuống.       

“Cậu sẽ không vì tiết kiệm tiền chứ?” Quý Hằng soi mói.

“Tiền nhà hàng trước tớ cũng thanh toán rồi, tớ có thể tiết kiệm tiền cái gì chứ.” Giang Phi ném thực đơn cho Quý Hằng: “Đừng oán trách, lần sau có thời gian tớ lại mời cậu.”

Vừa ăn vừa uống vừa trò chuyện, qua hơn một giờ Giang Phi mới cùng Quý Hằng rời đi.

Tâm trạng Giang Phi khá tốt, rất có loại cảm giác sung sướng khi vốn phải vĩnh viễn ngồi trong lao lại đột nhiên được đại xá, vì vậy cậu cũng uống nhiều rượu, vừa trở lại phòng trọ liền ngã ở trên ghế salon rồi thiếp đi, một cái thiếp đi này là trực tiếp ngủ đến hơn năm giờ sáng ngày thứ hai, vẫn là do bị Đại Quất bỗng nhiên leo lên trên mặt, ngồi cho đến khi Giang Phi phải khó chịu mà tỉnh.

Sau khi tỉnh lại đầu óc Giang Phi quay cuồng, tắm xong mới khôi phục được rất nhiều, sau đó thần thanh khí sảng dựa lên ghế salon, cầm quyển vở nhỏ trong tay, vui vẻ bắt đầu tính toán…
Bình Luận (0)
Comment