Tránh Sủng Ii

Chương 17

“Cái này…” Giang Phi nhất thời không biết nên nói cái gì, cậu nhìn Phó Huân, vui sướng, nghi hoặc, đủ loại cảm xúc mâu thuẫn phức tạp xông lên đầu: “Cảm…cảm ơn, tôi…tôi nhất định sẽ trả anh khoản tiền này.”

“Không cần.” Phó Huân vân đạm phong khinh cười nói: “Hôm đó tôi chưa điều tra rõ ràng chân tướng Phó Nam tự sát đã tới xúc phạm cậu, cho nên ba trăm vạn này coi là tôi bồi tội với cậu chuyện ngày đó, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi.”

Giang Phi thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Tối hôm qua anh cứu tôi, chuyện này đã xóa tan hiểu lầm lớn trước kia của tôi đối với anh rồi, tôi…”

Lúc này, điện thoại Phó Huân reo, lời Giang Phi đã đến khóe miệng thuận thế nuốt trở lại.

Phó Huân gật đầu ra hiệu với Giang Phi, sau đó đứng dậy đi tới ban công nghe điện thoại.

Ánh mắt Giang Phi phức tạp nhìn bóng lưng Phó Huân…

Trên người hắn mặc bộ quần áo thường ngày màu đen so với âu phục giày da trước kia, mặc như vậy liền trông hiền lành hơn một chút, chỉ là trên thân người cao lớn kia vẫn như cũ tỏa ra khí thế không giận tự uy, nhưng so với trước đã ít đi mấy phần âm lệ, lại đón thêm ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, bóng người thon dài tăng thêm mấy phần thâm trầm mị lực hấp dẫn.

Giang Phi nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên ở tiệc rượu, từ trong xương của Phó Huân đã lộ ra sự khinh bỉ cùng lạnh lẽo với mình, khi lần đầu tiền đến nhà trọ mình cũng thế, đáy mắt toát ra, sự căm ghét đến hận không thể rút gân lột da mình…

Cậu tin tưởng những thứ kia đều là cảm xúc chân thật của Phó Huân.

Giang Phi không nghĩ tới, sau khi Phó Huân điều tra ra chuyện Phó Nam tự sát năm đó không liên quan quá lớn với mình, trong nháy mắt lập tức thay đổi cái nhìn với mình thành không hận không chế giễu, trực tiếp đổi thành chủ động lấy lòng mình.

Thật ra chuyện Phó Nam tự sát cũng chẳng có chân tướng gì, cậu bị cô độc uất ức khiến cho ý chí sụp đổ rồi đưa mình vào tuyệt lộ, mà nguyên nhân khiến cậu cô độc uất ức đến đủ phía, Giang Phi cái nào cũng cảm thấy mình không thoát khỏi liên quan, chỉ là cậu không cho rằng mình là hung thủ trực tiếp đẩy Phó Nam vào con đường chết thôi.

Cho nên cái Phó Huân bảo là điều tra là điều tra như thế nào, tại sao hắn lại chủ động cởi tội giúp mình?

Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Phi cười nhạo mình, những suy đoán này của cậu, chỉ là lo lắng Phó Huân cố tình lấy lòng nhưng trong lòng lại có những tính toán khác, nghĩ lại, Giang Phi cậu trước mắt có cái gì đáng giá để người đại danh đỉnh đỉnh như Phó Huân tính toán chứ.

Phó Huân có thể ở đây trong nháy mắt giết chết mình, cần gì phải vòng vo tính toán mình?

Thật là làm quá chuyện lên.

Phó Huân nói chuyện điện thoại xong, xoay người nói với Giang Phi: “Công ty có một số việc cần tôi lập tức trở về xử lý.”

Giang Phi đứng lên, nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Lần này tới, ngoại trừ chuyện đưa giấy nợ cho cậu, thật ra thì nhiều hơn là muốn trò chuyện với cậu một lúc, không nghĩ tới…”Dừng một chút, Phó Huân lại nói: “Tối mai có rảnh không?”

Giang Phi hơi sửng sốt, hồi lâu mới trả lời: “Có…Có thì phải.”

“Cùng dùng cơm được không?” Phó Huân mỉm cười nói: “Tôi luôn cảm thấy giữa chúng ta có nhiều lời cần nói.”

Thật ra thì sâu trong nội tâm Giang Phi vẫn muốn giữ khoảng cách với Phó Huân, khoảng cách mà cậu cho là an toàn nhất, nhưng Phó Huân giúp cậu nhiều như vậy, điều này làm cho cậu căn bản không có lý do gì để từ chối lời đề nghị của hắn, dẫu sao người có thân phận như Phó Huân, hẹn cậu ăn bữa cơm cũng coi như cho cậu mặt mũi rồi, nếu cậu cự tuyệt thì quá không thức thời đi.

“Dĩ…dĩ nhiên có thể.” Giang Phi nói: “Anh giúp tôi nhiều như vậy, coi như anh không nói tôi cũng…cũng nên mời anh ăn bữa cơm, cho nên tối mai tôi mời khách.”

Phó Huân cười một tiếng: “Được, quyết định thời gian địa điểm rồi liên lạc tôi.”

Sau đó, Phó Huân với Giang Phi trao đổi phương thức liên lạc.

Khi Giang Phi tiễn Phó Huân đến cửa thang máy, cậu liền hướng Phó Huân ngỏ lời cảm ơn.

Bản thân quá nhỏ yếu, thực chất không thể báo đáp được bất kỳ thứ gì, Giang Phi phát hiện mình ngoại trừ nói cảm ơn với Phó Huân ra, thật sự cái gì cũng không làm được.

Cửa thang máy đóng lại, Giang Phi mới xoay người trở lại nhà trọ của mình.

Cầm tờ phiếu nợ trên bàn lần nữa, trong lòng Giang Phi trăm mối tư vị, khi đối mặt với việc tất cả nghi hoặc đều được giải quyết, suy nghĩ vốn phải tốt đẹp lại trở thành sự phỏng đoán hẹp hòi, chỉ là đối với Phó Huân, trong lòng Giang Phi có loại cảm giác không nói nên lời…

Lại vì vẽ bản thảo mà thức một đêm, sáng ngày thứ hai Giang Phi dậy lúc hơn mười giờ, cầm điện thoại bên gối ra xem giờ, phát hiện bên An Lệ đã chuyển tiền thù lao vào thẻ.

Đây là một tin tốt.

Giang Phi ăn cơm trưa xong, liền mang theo thẻ tới một công ty cho vay.

Thật ra thì đây là bọn cho vay nặng lãi, theo thời gian chúng học được cách làm bộ làm tịch che giấu qua vẻ bề ngoài, nhưng bên trong nuôi một đống tên đòi nợ hung thần ác sát.

Nếu không nhờ có Diệp Phong Miên, Giang Phi vài năm trước đã thiếu chút nữa chết trong tay đám người này.

Năm đó Giang Hải Tông chưa bao giờ đi vay mượn tiền, những năm này Giang Phi lục đục nợ không ít công ty cho vay, hiện tại đây là nơi cuối cùng, cũng là khoản lớn nhất…

Những năm này, mỗi tháng cậu đều giao hơn một trăm vạn tiền lãi tích góp được, những khoản nợ giống như dã thú theo sau lưng cậu, khiến cuộc sống cậu không một khắc nào được thảnh thơi, trừ việc kiếm tiền ra, đối với tương lai không dám có một suy nghĩ nào khác.

Giang Phi rất vui mừng vì bản thân có đôi tay biết vẽ, coi như chút tài hoa nhỏ, dĩ nhiên cậu càng may mắn hơn chính là có một thân nhân đã dẫn dắt mình cứu mình khỏi con đường tội lỗi, Diệp Phong Miên…

Khoản nợ hơn bảy trăm chín mươi vạn, rốt cuộc cũng trả xong.

“Cậu có thể nói cho tôi dựa vào cái mà kiếm được khoản tiền này không?” Giúp Giang Phi làm thủ tục trả nợ, một người đàn ông dáng dấp xấu xí tò mỏ hỏi Giang Phi: “Trúng số độc đắc hay gặp quý nhân hay là bí quá hóa liều đã làm thủ đoạn nào đó nguy hiểm?”

Giang Phi gục xuống bàn viết tài liệu, không ngẩng đầu trả lời: “Đều không phải.”

“Vậy cậu dựa vào cái gì a nói cho chúng tôi nghe một chút đi chứ, chúng tôi cũng muốn phát tài a.”

Giang Phi đưa tài liệu đã điền xong cho nhân viên làm việc đối diện, quay đầu nhìn người đàn ông kia nhàn nhạt nói: “Dựa vào đầu óc.”

“…”

Người đàn ông cảm giác Giang Phi đang châm chọc mình.

Giang Phi cuối cùng cũng thuận lợi thanh toán hết món nợ, khi người đàn ông tiễn Giang Phi rời đi, liền đứng ở sau lưng quái dị cười nói: “Tôi biết dựa vào cái gì rồi, dựa vào việc bán mông đi.”

Giang Phi hơi sửng sốt, dừng chân sắc mặt tái xanh nhìn người đàn ông: “Anh…anh nói cái gì?”

Nhìn khuôn mặt Giang Phi tức giận đến ửng đỏ, người đàn ông càng thêm hăng hái, tiếp tục chế giễu nói: “Kẻ nghèo cậu, cũng chỉ có làn da đẹp mắt một chút nhưng lại gầy ốm, phú bà khẳng định không coi trọng, vậy không phải dựa vào việc bán mông sao?”

Mặt Giang Phi đỏ lên, ngón tay chỉ vào người đàn ông kia cũng phát run: “Anh…Anh tại sao lại nói chuyện khó nghe như vậy.”

Người đàn ông đút tay vào túi áo, sao cũng được nhún vai một cái: “Bị tôi nói trúng tim đen, cho nên mới tức giận đúng không?”

Giang Phi hít sâu một hơi, ổn định lại lòng mình…nói cho cùng hôm nay là một ngày tốt cởi bỏ được xiềng xích mở cửa cho một cuộc sống tốt đẹp, cậu căn bản không cần phải đi tranh chấp với một tên xa lạ miệng đầy axit như vậy.

“Nói chuyện chua như vậy.” Giang Phi khẽ cười nói: “Sống nhất định rất khổ đi.”

“Mày…”

Giang Phi không để ý đến hắn, xoay người đẩy cửa kính đi ra ngoài.

Loại xiềng xích vô hình trên chân kia rốt cuộc cũng biến mất, Giang Phi đi trên đường cảm thấy nhanh đến khác thường, lần đầu tiên cậu cảm thấy khí tức của bầu trời cùng thành phố này lại rộng lớn và mát mẻ như vậy, áp lực ở trong lòng rốt cuộc cũng vào thời khắc này tan thành mây khói…

Rốt cuộc cậu cũng có thể sinh sống thật tốt…

Rốt cuộc cũng có thể vì mình, chân chính sống một lần…
Bình Luận (0)
Comment