Tránh Sủng Ii

Chương 179

Phó Huân nhanh chóng ôm Đại Quất sang một bên rồi đứng dậy đi nhanh đến trước người Giang Phi, đoạt lấy điện thoại di động trong tay Giang Phi.

Phó Huân cúp điện thoại, cũng may cuộc gọi đến Phó Nam vẫn chưa truyền thành công.

“Anh đừng quá mức.” Giang Phi cả giận, vươn tay đoạt lấy điện thoại di động trong tay Phó Huân, lớn tiếng nói: “Đưa điện thoại cho tôi!”

Phó Huân giơ tay, điện thoại di động của Giang Phi bị hắn ném lên ghế salon cách đó không xa, ngay sau đó hắn liền ôm lấy Giang Phi rồi ấn ở trên tường, hơi ngước đầu cười híp mắt nhìn Giang Phi: “Cậu nói xem sao bây giờ tính khí của cậu lại trở nên tệ như vậy, vẫn là trước đây khả ái hơn.”

Một tay Phó Huân nâng hông Giang Phi, một tay ấn hai tay Giang Phi lên đỉnh đầu, cũng dùng lồng ngực cứng rắn gắt gao ép Giang Phi lên trên vách tường không nhúc nhích được.

Giang Phi xấu hổ trợn mắt nhìn Phó Huân: “Tôi…tính khí của tôi chính là tệ thế đấy, thì sao!”

Phó Huân cười âm hiểm: “Thời điểm cưỡng bách cậu trước kia cậu đều ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ nhẹ nhàng, cậu trái lại lại già mồm với tôi, nếu quả thực không được, vậy tôi liền dùng lại thủ đoạn trước kia, cậu nói xem.”

Giang Phi vừa tức vừa hận: “Anh…Không phải anh muốn dây dưa với tôi chứ?”

“Đúng vậy.” Môi Phó Huân gần như chạm vào khóe miệng của Giang Phi, cười híp mắt nói: “Lần trước cậu hỏi tôi có phải thích cậu hay không, sau khi trở về tôi liền nghiêm túc suy nghĩ, phát hiện mình hình như đúng là động tâm với em rồi.”

Giang Phi không nghĩ tới Phó Huân lại nói ra những lời này, cậu dĩ nhiên sẽ không tin, ở trong mắt của cậu, có lẽ đây lại là một loại thủ đoạn Phó Huân dụ mình mắc câu, nói cho cùng chính là muốn khiến mình làm tình nhân của hắn để hắn tiêu khiển đùa bỡn.

Đợt tấn công tình cảm này.

Cậu tuyệt sẽ không mắc lừa.

“Nếu không phải thật sự thích, anh có thể kiên nhẫn trêu đùa em như vậy sao, sớm đã nhai em tám trăm lần rồi, tính khí này của em có thể qua mặt anh?” Phó Huân vừa nói, vừa chậm rãi buông Giang Phi từ trên tường xuống, sau khi đợi hai chân Giang Phi chạm đất, hai tay vẫn như cũ ôm ngang hông Giang Phi, tiếp tục nói: “Anh chỉ muốn hảo hảo sống chung với em, ân oán trước kia của chúng ta quá nhiều, anh không thể thấy rõ bản thân, cũng không thử đi tìm hiểu em, nhưng bây giờ, anh muốn nghiêm túc nói chuyện với em.”

Lời của Phó Huân ở trong mắt Giang Phi chính là mảnh thủy tinh có bọc nước mật, nghe tựa như dễ nghe nhưng kỳ thực lại tràn đầy tính toán hiểm ác, nam nhân này vô luận thế nào cũng không bỏ được Phó Nam, vậy mà hiện tại lại tự nhủ lời như vậy, có thấy buồn cười không?

Cảm giác tạm thời không thể thoát khỏi Phó Huân, Giang Phi liền cũng tính toán trong lòng…

Một mực cứng rắn với Phó Huân là nguy hiểm, hiện tại Phó Huân bởi vì Phó Nam trở về cho nên tâm tình mới vui thích chịu buông tha mình, nhưng một khi kiên nhẫn của hắn bị bức phải hao hết sạch thì thật sự có thể khiến quá khứ tái diễn lần nữa.

Nhưng cũng không thể trực tiếp thỏa hiệp, khiến mình bị phát tiết như nam kỹ như thế…

“Anh nghiêm túc?” Giang Phi sắc mặt bình lãnh hỏi.

“Dĩ nhiên.”

Vậy tôi hỏi anh một vấn đề, anh không được né tránh.”

“Được.”

Phó Huân mừng rỡ không thôi, cảm giác thuyết phục Giang Phi có hi vọng liền thân mật ôm Giang Phi xoay người ngồi xuống ghế salon: “Nói đi, vấn đề gì?”

“Anh nói anh thích tôi? Vậy Phó Nam thì làm sao? Tôi không thù không oán với cậu ta, tổn thương tình cảm của cậu ta khiến trong lòng tôi thấy bứt rứt.” Giang Phi nói: “Nếu anh trả lời được vấn đề này, vậy tôi có thể cân nhắc đề nghị của anh.”

Phó Huân trầm lặng chốc lát, bên trong con ngươi sâu không thấy đáy lóe lên tinh quang, sau đó cười trả lời: “Trước đó anh cho rằng anh yêu Tiểu Nam, nhưng sau khi em ấy trở lại bên cạnh, anh mới phát hiện,anh đối với Tiểu Nam chỉ là có tình cảm huynh đệ mà thôi.”

“Lời này của anh đã nói với Phó Nam chưa? Tôi có thể cảm giác được, Phó Nam yêu anh.”

“Anh cũng đang định nói với em ấy, chỉ là cần chút thời gian, Tiểu Nam trở lại chưa được bao lâu nên cực kỳ lệ thuộc vào anh, anh không muốn em ấy bị đả kích quá lớn…” Phó Huân nghiêng đầu hôn lên môi Giang Phi một cái: “Bây giờ em tin anh thích em chưa?”

Giang Phi không ngăn được thế công của Phó Huân, dứt khoát nói tiếp: “Anh dám công khai không?”

Phó Huân khẽ cười một tiếng: “Vậy em dám kết hôn với anh không?”

Giang Phi trái lại hít một hơi khí lạnh: “Anh…anh nói gì?”

“Anh nói…” Chóp mũi Phó Huân cơ hồ sắp chạm đến gò má của Giang Phi, hắn híp mắt cười: “Nếu em đáp ứng kết hôn với anh, anh liền lập tức công khai, bây giờ mà công khai, chưa được bao lâu em liền đá anh, vậy mặt mũi của Phó Huân anh để ở chỗ nào a.”

Mặt Giang Phi tràn đầy mông lung, bất tri bất giác, thật giống như đã bị Phó Huân cướp mất quyền chủ động nói.

“Tôi…tôi…”

“Cho nên nói, chúng ta trước cứ thử sống chung đi, ít nhất em phải cho anh cơ hội để anh biểu hiện trước mặt em cho tốt, tiêu trừ thành kiến của em đối với anh, nếu như em cũng yêu anh, vậy anh nhất định sẽ công khai.” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Đến lúc đó anh sẽ khiến cả thế giới biết Giang Phi em là người của Phó Huân anh, được không?”

Lời của Phó Huân hoàn toàn khiến Giang Phi á khẩu, Giang Phi có loại cảm giác tự đào mồ chôn mình.

Giang Phi gỡ tay Phó Huân đang ôm ngang hông mình ra, từ trên ghế salon đứng lên, sắc mặt khó coi nói: “Coi như…coi như tôi cho anh cơ hội biểu hiện tốt nhưng cũng không có nghĩa là buổi tối nào anh cũng có thể tùy tiện đến phòng trọ của tôi, anh đây không phải là theo đuổi, mà là quấy rầy.”

“Nhưng anh quá thích em, quả thực không nhịn được.” Phó Huân mặt không đỏ thở không mạnh đáp: “Hơn nữa em thấy anh không làm cái gì mà, chỉ là tới bồi em thôi.”

Giang Phi hỏi dò: “Vậy…vậy chẳng phải là sau này anh sẽ không cưỡng bách tôi làm bất cứ chuyện gì?”

Phó Huân cười gật đầu một cái: “Đúng vậy.”

Giang Phi nhìn khuôn mặt mỉm cười ôn nhu của Phó Huân, chợt có phần không thấy rõ đây là Phó Huân đang lừa mình, hay là thật sự thay đổi…

Có thể coi là thay đổi nhưng trước kia tên khốn kiếp này đã làm nhiều chuyện hỗn trướng với mình như vậy, món nợ này sao cũng không thể bỏ qua.

“Vậy hiện tại tôi muốn anh rời khỏi phòng trọ của tôi.” Giang Phi nói: “Anh có đi hay không?”

“Không đi.” Phó Huân cười đáp: “Anh muốn ôm em ngủ, ôm em ngủ rất thoải mái.”

“Anh…”

“Chỉ tối nay thôi.” Phó Huân nhanh chóng nói: “Lần sau liền nghe em, được không?”

Phó Huân đứng lên, đẩy Giang Phi tới phòng tắm, cũng dán vào bên tai Giang Phi thấp giọng nói: “Bảo bối, tắm xong rồi đi ra anh nói cho em tin tốt.”

Giang Phi nổi da gà cả lên: “Đừng gọi tôi như vậy.”

Đuổi không khỏi Phó Huân, cuối cùng Giang Phi cũng buông tha, cũng tin Phó Huân sẽ không làm bậy.

Giang Phi cầm quần áo từ phòng ngủ đến phòng tắm, cũng khóa trái cửa lại.

Phó Huân tâm tình thoải mái, định lên giường chờ Giang Phi, mà ngay lúc này, chiếc điện thoại bị ném trên ghế salon của Giang Phi đột nhiên vang lên.

Phó Huân đi tới trước ghế salon cầm điện thoại di động lên.

Điện thoại di động trên mặt bàn hiển thị tên người gọi: Dịch Thần.

Phó Huân đoán được đây là bạn của Giang Phi, sau mấy giây do dự liền đi vào bên trong phòng ngủ tiếp điện thoại, nhưng cũng không lập tức mở miệng nói chuyện.

“Có lẽ chừng năm giờ chiều mai tôi sẽ tới sân bay của thành phố Trung Nam.” Dịch Thần dẫn đầu mở miệng trước: “Cậu nói sẽ đến đón tôi, đến lúc đó nếu tôi không thấy cậu, tôi sẽ không tha cho cậu.”

Sắc mặt Phó Huân dần dần trầm xuống…Bạn bè mà có thể nói loại lời này, quan hệ xem ra không bình thường.

“Này, sao không nói chuyện thế.” Dịch Thần nói tiếp: “Lời tôi nói với cậu cậu đừng đổi ý a, cậu đã chính miệng đáp ứng sẽ giả vờ làm tình nhân của tôi, tôi đã nói với mẹ rồi.”

“Xin lỗi, tôi không đồng ý.” Phó Huân trầm giọng nói.

Dịch Thần bên đầu điện thoại kia sửng sốt hai giây, ngay sau đó liền lạnh lùng nói: “Mẹ nó ai thế? Giang Phi đâu?”

“Tôi là bạn trai của Giang Phi.” Phó Huân chậm rãi nói: “Cậu là cái thá gì?”

“Đệt! Giang Phi có bạn trai lúc nào, tôi mẹ nó sao lại không biết?” Dịch Thần đột nhiên tức giận giương cao âm lượng: “Thao! Để Giang Phi nghe điện thoại, ông đây muốn nói chuyện với Giang Phi!”
Bình Luận (0)
Comment