Tránh Sủng Ii

Chương 189

Giang Phi nói xong liền rời khỏi bàn ăn đi tới phòng ngủ, tựa như cho hả giận mà đóng cửa rầm một tiếng thật lớn.

Phó Huân chưa ăn được hai miếng cũng bỏ đũa, hắn đứng dậy đi tới trước cửa phòng ngủ nhẹ nhàng gõ cửa, ôn nhu nói: “Thật xin lỗi Giang Phi, anh chỉ là nóng lòng muốn cho em thấy tâm ý của anh, nhưng lời anh nói tuyệt không nói láo nửa câu.”

Lời Phó Huân càng ôn nhu nhỏ nhẹ, Giang Phi càng cảm thấy phiền não, cậu không chút do dự hét: “Có quỷ mới quan tâm tâm ý của anh là thật hay giả, anh cút đi cho tôi!”

Thay đổi của Phó Huân khiến Giang Phi hoàn toàn không thấy rõ bộ mặt thật của hắn, cái nam nhân từng hung ác bá đạo đó hiện giờ lại ôn nhu quỷ dị như vậy…

“Bác gái sắp giải phẫu.” Phó Huân ngoài cửa tiếp tục nói: “Em đã đáp ứng anh, nếu giải phẫu thành công, em sẽ tha thứ cho anh tất cả.”

Giang Phi tựa lưng vào cửa phòng, mím chặt môi, không nói tiếng nào nhìn mặt đất.

Một lát sau, bên ngoài truyền tới tiếng cửa căn hộ mở ra, tựa hồ là Phó Huân rời đi.

Lỗ tai Giang Phi dán vào cửa phòng, nghe một lúc lâu vẫn không thấy được động tĩnh bên ngoài, lúc này mới yên tâm mở cửa phòng ngủ ra ngoài.

Phó Huân đúng là đã rời đi, Giang Phi ngồi xuống bàn ăn lần nữa, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn một hồi, cuối cùng yên lặng cầm đũa lên, nếm mỗi loại một ít.

Mùi vì quả thật không tệ.

Lúc này Phó Huân liền gửi tin nhắn tới, hắn nói với Giang Phi tiếp theo hắn phải đi công tác mấy ngày, không có thời gian tới bồi cậu.

Giang Phi hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường, lập tức trả lời một câu: “Ai thích anh bồi chứ, đi càng xa càng tốt!

Gửi tin nhắn xong, tựa như trong lúc vô tình đã phát tiết cái gì đó, trong lòng Giang Phi khó hiểu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng sau mấy giây định thần, Giang Phi lại hối hận.

Cách làm đúng đắn chẳng lẽ không phải nên không rảnh để ý sao?

Trong lòng Giang Phi âm thầm chửi mình ngu xuẩn, luôn cảm thấy Phó Huân giờ khắc đang âm thầm vui mừng.

***

Nhận được câu trả lời của Giang Phi, khóe miệng Phó Huân nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt, hắn biết Giang Phi đã dao động, càng có thể là Giang Phi đang kỳ vọng vào tình cảm của hắn.

Phó Huân cho tới bây giờ cũng không cảm thấy mình đã tổn thương Giang Phi nên muốn nắm được tâm Giang Phi thì có khó gì, chẳng qua tinh lực dồn vào thời gian đặt cược trên cơ sở lần đầu tiên phải lớn hơn, dễ bị người ta thừa vắng mà vào nhất chính là người cô độc mà thiện lương, huống chi hắn đã sớm phát sinh quan hệ xác thịt với Giang Phi, có sự tồn tại của tầng quan hệ này, đối với người một thân một mình quanh năm như Giang Phi mà nói, Phó Huân hắn đã sớm trở thành một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.

Yêu thích cùng căm ghét có thể rất nhanh đạt đến trạng thái cực đoan nhưng cũng có thể tùy thời lật đổ…

“Phó tổng, muốn đến công ty sao?” Tài xế Ngô Thân nói.

“Không, đi xem Tiểu Nam.”

“Dạ.”

Phó Huân vắt chéo hai chân dựa vào lưng ghế, mặt không cảm xúc ngắm nhìn khung cảnh thoăn thoắt lui về phía sau ngoài cửa xe, ánh mắt dần dần trở nên âm lãnh.

Mỗi một bước kế tiếp, hắn đều không thể đi sai!

Qua gần một giờ, xe lái vào một rừng sinh thái rậm rạp và cuối cùng ngừng lại trước cổng một tòa biệt thự tư nhân nằm giữa trung tâm khu rừng.

Người gác cổng thì chỉ có bốn người nhưng đều là Phó Huân cố ý thuê với mức lương cao trong tổ chức lính đánh thuê ở **Á, ai ai cũng thân thủ bất phàm.

Cửa sắt cao lớn chậm rãi bị kéo ra, xe Phó Huân trực tiếp lái vào.

Giờ phút này Phó Nam đang dùng bữa trưa trong biệt thự, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền biết là Phó Huân trở lại, cậu lập tức đứng dậy chạy ra khỏi phòng ăn.

Phó Huân mới vừa xuống xe, Phó Nam đã chạy chậm tới ôm chầm lấy hắn.

“Ca.”

Phó Huân tràn đầy cưng chiều vuốt ve mái tóc Phó Nam, nhẹ giọng trách cứ: “Vết thương còn chưa khỏi đã lỗ mãng như vậy rồi, không sợ vết thương nứt ra sao.”

“Thương nhẹ mà thôi, ca đừng lo lắng.” Phó Nam cầm tay Phó Huân, kéo hắn đi về phòng ăn: “Vừa vặn em đang dùng cơm trưa, ca ăn với em đi.”

Phó Huân ngồi xuống trước bàn ăn, người giúp việc lập tức sắp một bộ chén đĩa lên, cũng phân phó phòng bếp thêm thức ăn.

“Ca, khi nào em mới được rời khỏi nơi này a?” Trên bàn ăn, Phó Nam nhỏ giọng oán trách: “Bọn họ không cho em ra ngoài, nơi này quá nhàm chán.”

“Ca cũng là vì tốt cho em.” Phó Huân nhẹ giọng nói.

“Là lo lắng cho em gặp nguy hiểm sao? Nhưng tai nạn xe lần trước chỉ là một bất ngờ, hơn nữa em cũng không thương nặng mấy.” Phó Nam nói: “Vả lại, ca cũng không thể vì an toàn của em mà nhốt em cả đời ở chỗ này chứ.”

“Dĩ nhiên sẽ không.” Sắc mặt Phó Huân phức tạp: “Chỉ là…”

“Bất luận là vì cái gì, chỉ cần được ở bên cạnh ca, em không sợ gì cả.”

Phó Huân cười một tiếng: “Tiểu Nam, bất luận phát sinh chuyện gì, an nguy của em là quan trọng nhất, anh không thể dùng mạng của em đi mạo hiểm được.”

Mặt Phó Nam tràn đầy nghi ngờ: “Sao ca lại nói như vậy? Cảm giác có ai muốn hại em sao?”

Sắc mặt Phó Huân dần dần ngưng trọng: “Tiểu Nam, tình hình bên cạnh anh có chút phức tạp, vì nghĩ cho an toàn của em, anh muốn tạm thời đưa em đến một chỗ an toàn chờ đợi, chỉ cần ba tháng thôi, ba tháng sau anh sẽ đến đón em ngay.”

“Ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tiểu Nam, em chỉ cần biết, vô luận tương lai phát sinh chuyện gì anh cũng sẽ không bỏ em.” Phó Huân nói: “Chỉ ba tháng thôi, được không?”

Phó Nam nhịn xuống kích động muốn truy hỏi, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu.

Phó Huân hành động rất nhanh, buổi sáng ngày thứ hai đã bí mật đưa Phó Nam rời đi, sau mấy lần đổi phương tiện, buổi tối hôm đó Phó Nam liền bình an tới mục tiêu.

Phó Huân đang thương lượng chuyện quan trọng với đám người Trầm Thanh Lễ cùng Trương Ngạo thì nhận được điện thoại Phó Nam gọi báo bình an, liền trò chuyện với Phó Nam một lúc lâu mới cúp điện thoại.

Lúc này Phó Huân mới nói kế hoạch của mình cho đám người Trầm Thanh Lễ.

Trương Ngạo bày tỏ không vấn đề gì, thậm chí cực kỳ tán thành, nhưng sắc mặt Trầm Thanh Lễ lại phức tạp, không phát biểu ý kiến ngay.

“Tôi đã suy nghĩ, trước mắt đây là cách diệt trừ Phó Thâm Trạch cùng thừa kế vị trí Phó Chấn nhanh nhất.” Phó Huân nói: “Coi như thất bại, ít nhất chuyện diệt trừ Phó Thâm Trạch là hoàn toàn không có vấn đề gì, mà Phó Thâm Trạch vừa chết, người thừa kế Phó Chấn, cũng chỉ còn lại một mình tôi.”

“Nhưng Phó ca, Phó Chấn lão có tin là thật không?”

“Tôi nắm chắc bảy phần, tôi đã đếm lại tất cả số lần đồng thời xuất hiện sau khi tôi gặp lại tên kia, tin rằng Phó Chấn cũng có thể điều tra ra, hết thảy những gì tôi làm cho cậu ta, đủ để khiến Phó Chấn tin tưởng.”

“Kế hoạch này là Phó ca quyết định trong khoảng thời gian này?” Trương Ngạo tiếp tục nghi ngờ nói: “Chuyện sống chung với tên tiểu tử đó trước kia, Phó ca đều làm không chút sơ hở gì? Cái này muôn ngàn lần không thể sơ suất a, vạn nhất bị Phó Chấn nhìn ra, Phó ca anh liền…”

“Tôi nắm chắc.” Vừa nói, Phó Huân vừa quay đầu nhìn Trầm Thanh Lễ đang tựa vào bên cửa sổ, hỏi: “Anh thấy sao?”

“Kế hoạch này là kế hoạch hay, nguy hiểm ở đây cũng trong phạm vi có khả năng khống chế, nhưng…dính dáng đến người vô tội, cái này không giống phong cách hành sự của cậu.”

“Vô tội?” Phó Huân cười âm hiểm một tiếng, nụ cười nơi đáy mắt chậm rãi dâng lên hàn ý sắc bén: “Cậu ta vô tội sao? Coi như những chuyện hư hỏng trước kia của cậu ta chưa tới mức là tử tội nhưng món nợ tội lỗi của cha mẹ cậu ta dù sao cũng phải có một người gánh, nếu không anh cảm thấy tôi giải phẫu trị liệu cho mẹ cậu ta là vì cái gì…”
Bình Luận (0)
Comment