Tránh Sủng Ii

Chương 19

Trong lúc dùng cơm, Phó Huân hỏi về công việc hiện tại của Giang Phi.

Giang Phi cũng không muốn để Phó huân biết nghề mình là họa sĩ, dựa vào việc vẽ manga trên mạng để kiếm tiến, bạn bè bên cạnh cậu trừ Quý Hằng ra, còn lại không có bất kỳ người nào biết rõ về nghề nghiệp thật của cậu.

Đối mặt với Phó Huân mới quen, Giang Phi đương nhiên sẽ không nói con át chủ bài của mình.

Giang Phi nói dối mình dựa vào việc viết lách trên mạng để kiếm tiền, thỉnh thoảng đi ra ngoài làm thêm vài việc lặt vặt, cuộc sống dù có chút uất ức nhưng vẫn hết sức an nhàn.

Giang Phi nói dối như vậy ngược lại cũng không chột dạ, bởi vì cho tới nay bất kỳ ai hỏi về vấn đề này, cậu đều trả lời như vậy.

Phó Huân cũng không hoài nghi cái gì, Phó Huân chân thành ngỏ ý muốn an bài cho Giang Phi một chức vị ở công ty, cũng sẽ mời chuyên gia dạy cậu xử lý công việc, đây cũng là để cân nhắc lâu dài, nhưng lại bị Giang Phi khoát tay lia lịa từ chối.

Giang Phi bày tỏ mình đã quen với cuộc sống như vậy rồi, cũng hết sức hài lòng với lối sống hiện tại.

Mà Phó Huân lại thấy, Giang Phi chính là điển hình của loại ham ăn biếng làm.

Dĩ nhiên, Phó Huân không có nói.

Khi sắp dùng xong bữa ăn, Giang Phi mới rút tờ phiếu nợ ba trăm vạn trong túi cậu mới viết ra, theo mặt bàn đẩy tới trước mặt Phó Huân.

Phó Huân liếc nhìn nội dung trên phiếu nợ, không khỏi có chút bất ngờ…trên phiếu nợ viết Giang Phi cậu trong vòng hai năm sẽ trả hết khoản nợ này.

“Tôi không có lý do gì bỗng dưng vô cớ nhận ba trăm vạn của người khác như vậy, phần nhân tình đối với tôi mà nói quá to lớn.” Giang Phi nói: “Bất quá tôi thật lòng cảm ơn anh đã giúp tôi giải quyết những phiền toái kia, thật vô cùng cảm ơn.”

Phó Huân cầm tờ phiếu nợ lên, nhẹ giọng cười nói: “Được rồi, loại chuyện này tôi tôn trọng ý kiến của cậu, bất quá…cậu chắc chắn dựa vào công việc trước mắt có thể trả hết ba trăm vạn trong vòng hai năm chứ?”

“Tôi…tôi có thể nghĩ ra cách.” Giang Phi chột dạ cười cười.

Phó Huân cũng không tiếp tục hỏi nữa, trong lòng hắn đã có một suy đoán.

Sau khi dùng cơm xong, Giang Phi cùng Phó Huân rời khỏi nhà hàng.

Thời tiết cuối thu, mưa rơi lác đác, bầu không khí u lãnh như sự lạnh lẽo mùa đông, Giang Phi mặc áo khoác dầy che kín cả người, định nói lời tạm biệt với Phó Huân bên cạnh, vừa quay đầu, trên cổ liền bị Phó Huân khoác chiếc khăn lông dê màu nâu nhạt lên.

Giang Phi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Phó Huân trước mắt.

Phó Huân cúi đầu, chậm rãi đem chiếc khăn quàng trên cổ Giang Phi cuốn hai vòng, rồi buộc lỏng ở phía trước, cuối cùng nhẹ nhàng dùng tay ấn vài cái lên trên chiếc khăn quàng.

Giang Phi hậu tri hậu giác muốn cởi khăn xuống, nhưng lại bị Phó Huân giữ tay lại.

Loại không khí này khiến Giang Phi đặc biệt khẩn trương và không được tự nhiên, mấy câu nói trong cổ họng vẫn cứ thế không phát ra được, trong đầu đều là, Phó Huân có ý gì…

“Trời lạnh, lần sau ra cửa đừng mặc ít như thế.” Phó Huân nói.

Giang Phi miệng lắp bắp nửa ngày mới nặn ra được một câu: “Cảm…cảm ơn.”

Phó Huân cười một tiếng, hắn lấy chiếc dù đen trong tay thủ hạ bên cạnh nhét vào tay Giang Phi, sau khi nói lời tạm biệt liền xoay người sải bước đến xe mình đỗ cách đó không xa.

Cho đến khi Phó Huân ngồi vào trong xe rời đi, Giang Phi vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn đuôi đèn xe biến mất dần trong làn mưa, sau khi tỉnh táo lại, cậu cúi đầu sờ lên chiếc khăn quàng một cái.

Trên đường trở về nhà trọ, đầu óc Giang Phi vẫn hoảng hốt như cũ, cậu cầm chiếc khăn quàng Phó Huân đưa cho nhìn hồi lâu, cuối cùng bắt đầu hối tiếc mình lúc đó tại sao không lập tức tháo khăn xuống trả lại cho Phó Huân.

Giang Phi luôn cảm giác mình không thân với Phó Huân đến mức đó, bất quá cậu rất rõ ràng cảm nhận được, Phó Huân thật sự muốn kết bạn với mình.

Thời điểm vào trong tiểu khu, Giang Phi cầm chiếc dù lớn màu đen đủ để che mưa cho ba bốn người, trong lòng cảm thấy đặc biệt kiên định.

Đi vào thang máy nhà trọ, cửa thang máy vừa định khép lại, một chàng trai trẻ tuổi bên ngoài lại nhấn nút thang máy lần nữa, cửa thang máy lại từ từ mở ra.

Chàng trai vừa gọi điện thoại, vừa vào thang máy, Giang Phi tự giác dịch sang một bên.

“Cha không đáp ứng con thì con sẽ không về đâu…được a, ghê đó để con chết ở bên ngoài.” Chàng trai hung hăng hét về phía điện thoại: “Được, có bản lĩnh, cha đóng băng hết thẻ của con đi, xem con có trở về hay không.”

Tiếng nói chuyện của chàng trai này quá lớn, giọng lại hết sức nóng nảy, Giang Phi không khỏi lặng lẽ quay đầu nhìn chàng trai một cái.

Chàng trai này cao hơn Giang Phi nửa cái đầu, vừa ý cũng là khoảng hai mươi, đường nét ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, bộ dáng cực kỳ anh tuấn, tai trái đeo khuyên tai màu bạc, khi tay nâng lên hạ xuống, một hình xăm không biết là hình gì lúc ẩn lúc hiện trên cổ tay hắn..

Chàng trai một thân mặc trên người trang phục thịnh hành, nhìn hết sức trào lưu, logo trên y phục cũng là nhãn hiệu nổi tiếng toàn bốn năm con số một bộ, đôi giày thể thao dưới chân Giang Phi biết, khi còn nhỏ cậu đã nhìn thấy nhãn hiệu này, giá cả tương đối kinh người.

Giang Phi không nghĩ tới tiểu khu thấp kém này lại có một vị thiếu gia đến ở.

Chàng trai ngẫu nhiên quay đầu lại, liền đối mặt với ánh mắt đánh giá của Giang Phi, có lẽ đang trong cơn bực tức, ánh mắt chàng trai nhất thời lạnh lẽo, bật thốt lên: “Nhìn cái gì, có tin ông đây móc mắt mày ra hay không?”

Giang Phi bị dọa một cái, nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám nói cái gì.

Chàng trai hừ một tiếng, Giang Phi nghe được cả tiếng hít thở dữ dội phập phồng, chỉ cảm thấy chàng trai này tựa như tức giận đến mức sắp nổ tung rồi.

Cửa thang máy mở ra, chàng trai sải bước ra ngoài, Giang Phi sửng sốt mấy giây mới phát hiện phòng trọ mình cũng nằm ở tầng này, liền vội vàng đi theo ra khỏi thang máy.

Giang Phi không nghĩ tới mình lại ở cùng tầng với chàng trai nóng nảy kia, rất nhanh cậu phát hiện, không chỉ cùng tầng với mình, chàng trai nóng nảy này còn là hàng xóm của mình.

Rầm một tiếng, chàng trai nóng nảy đóng cửa phòng trọ lại, Giang Phi bị tiếng vang lớn dọa sợ.

Giang Phi muốn hỏi vị hàng xóm này một chút về chuyện mèo của mình nhưng đứng nửa ngày ở trước cửa phòng chàng trai nóng nảy đó vẫn là không có dũng khí gõ cửa hỏi, cuối cùng chỉ có thể suy nghĩ chờ vị hàng xóm này lửa tắt thì làm phiền vậy.

Phó Huân không trở về biệt thự, hắn trực tiếp đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi, khi tắm xong ngồi trước ô cửa sổ sát đất, thưởng rượu cùng cảnh đêm của thành phố Trung Nam, Ngô Thần liền đi vào báo cáo với hắn trước mắt đã điều tra ra được vài chuyện.

Một trong số kết quả điều tra chính là, Giang Phi thích đàn ông…

Xu hướng giới tính của Giang Phi, là Ngô Thân nghe được từ mấy người bạn của cậu.

Nghe được cái này, Phó Huân không khỏi nở nụ cười lạnh.

“Nguyên lai là như vậy.” Phó Huân âm hiểm cười nói: “Tôi hiểu tại sao tối nay cậu ta ở bên cạnh tôi biểu hiện thuần lương như vậy rồi…nếu đã như vậy, vậy chuyện kế tiếp dễ làm hơn nhiều…”
Bình Luận (0)
Comment