Tránh Sủng Ii

Chương 229

Phó Thâm Trạch dùng xong bữa sáng liền rời khỏi biệt thự.

Giang Phi làm thế nào cũng nghĩ không ra mục đích thật sự của Phó Thâm Trạch, nam nhân này không nhốt mình, không uy hiếp đe dọa mình, thậm chí là sau khi cứu mình cũng không nói bất kỳ yêu cầu quá đáng gì với mình.

Phó Thâm Trạch như vậy, Giang Phi phát hiện mình thật sự không có lý do đi suy đoán ác ý về hắn, ở cái thành phố đã xa lạ lại vô cùng xa xôi này, hắn là gỗ nổi cứu sinh duy nhất của mình.

Sau bữa sáng, Giang Phi đi loanh quanh trong ngoài biệt thự một vòng để làm quen với môi trường.

Biệt thự nằm cạnh bờ biển này cách khá xa trung tâm thành phố, phong cảnh xung quanh không cần phải nói, hệ thống an ninh cũng cực kỳ nghiêm ngặt, cứ cách mấy thước lại giấu một máy camera ở nơi không ai để ý.

Giang Phi trở lại biệt thự, trở về căn phòng khách tỉnh lại trước đó kia, nằm sấp ở trên giường cầm điện thoại di động, rối rắm có nên gọi điện thoại cho mẹ mình hay không.

Phó Huân có thể đã cho người truyền tin mình ‘đã chết’ về thành phố Trung Nam, có lẽ lấy lí do gặp bất trắc gì đó, mà thủ đoạn của người Phó gia khẳng định là sẽ có một loạt chứng cớ chứng minh Giang Phi cậu chết vì một biến cố nào đó.

Lúc này, mẹ có phải cực kỳ đau lòng không.

Giang Phi đến nay vẫn còn nhớ cái ánh mắt cùng lời khuyên can của mẹ mình sau khi biết mình qua lại với Phó Huân, chỉ đổ lỗi cho cậu lúc ấy bị tình cảm làm mê muội đầu óc nên mới có thể ngu xuẩn như vậy.

Càng không muốn nhớ lại đoạn quan hệ bị Phó Huân lừa dối, đại não lại càng không khống chế hồi tưởng cái cảnh tượng Giang Phi cậu ngu xuẩn trước kia, còn cả ánh mắt lạnh lùng tuyệt tình của Phó Huân trước khi Giang Phi cậu ‘chết’ trong trí nhớ.

Giang Phi xoa xoa hốc mắt chua xót, xoay người ngồi dậy khỏi giường, càng ăn không ngồi rồi ở chỗ này sẽ càng nhớ lại những đoạn qua lại không chịu nổi kia. Ưu tư sa sút, tâm tình uể oải khiến cho Giang Phi lúc này quyết định ra bờ biển hóng gió một chút.

Mấy ngày kế tiếp, Giang Phi liền thành thật đợi bên trong biệt thự gần biển của Phó Thâm Trạch, hoặc là một thân một mình ra bờ biển hóng gió, cũng thỉnh thoảng lại yên lặng ngồi ở trong phòng đọc tin tức xem video để dời sự chú ý mình đi.

Giang Phi cố gắng khắc chế mình không nghe chuyện bên ngoài, buộc mình phấn chấn, phác họa kế hoạch cho tương lai ở trong đầu để khích lệ mình.

Thời điểm đêm khuya vắng người, Giang Phi thỉnh thoảng cũng sẽ đỏ mắt bực bội khóc thút thít ở trong chăn mấy tiếng, nhưng hơn mười ngày trôi qua, thời điểm bi thống, Giang Phi nhiều nhất cũng chỉ lựa chọn nằm ở bên cửa sổ mà yên lặng ngẩn người.

Khoảng thời gian này Phó Thâm Trạch rất ít khi trở lại, từ khi Phó Chấn mở hội nghị, đến cả nòng cốt có chút thân phận cùng quyền thế ở Phó gia còn gần như ngày nào cũng vướng trong công việc, chứ đừng nói chi là Phó Thâm Trạch.

Nửa tháng sau, Giang Phi nghe được từ trong miệng Phó Thâm Trạch, Phó Chấn chết rồi.

Cái này nhanh hơn Giang Phi nghĩ rất nhiều, cậu vốn tưởng rằng Phó Chấn vẫn có thể trụ được thêm một hai tháng nữa.

Phó Thâm Trạch nói với Giang Phi, tang lễ của Phó Chấn vừa kết thúc, hắn liền rời khỏi nơi này, bởi vì hắn ở lại đây, Phó Huân sẽ không bỏ qua cho hắn.

“Hiện tại anh đấu không lại hắn sao?” Giang Phi hỏi.

Phó Thâm Trạch cũng rất thẳng thắn: “Bây giờ vẫn không thể, chỉ là hắn tạm thời cũng không phân thân đi đối phó với ta được, hiện tại cục diện Phó gia rối rắm, ít nhất cũng đủ khiến hắn chỉnh đốn nửa năm.”

Giang Phi còn biết được trong miệng Phó Thâm Trạch, mấy năm trước hắn giúp Phó Chấn chăm sóc dạy bảo Phó Huân là bởi vì Phó Chấn cam kết với hắn, vô luận tương lai Phó Huân có trở thành người thừa kế lý tưởng của lão hay không thì ít nhất sau này sẽ chia cho Phó Thâm Trạch hắn một phần ba khối tài sản, thậm chí lão còn lập một tờ di chúc ở ngay trước mặt hắn.

Thế nhưng…

Phần cam kết không chỉ rút lại hơn nửa mà phần di chúc kia cũng sớm không rõ tung tích đâu, ban đầu Phó Thâm Trạch rất tin không nghi ngờ gì với loại hứa hẹn này của Phó Huân, cái này là vì hiểu biết mấy năm nay của hắn về Phó Chấn, cũng trực giác nói rằng Phó Chấn sẽ không giao toàn bộ Phó gia cho đứa con trai nuôi mới chỉ được mười năm, không có lấy một chút tình cảm cha con với lão.

Phó Thâm Trạch cũng là giờ mới nghĩ ra, Phó Chấn đối với Phó Huân có lẽ không có bao nhiêu tình cha con, thế nhưng lão vẫn luôn không quên được mẹ của Phó Huân, cái nữ nhân vì cứu lão mà chết thảm đó…

Thời điểm nói những lời này, Phó Thâm Trạch cũng không tỏ vẻ phẫn nộ là mấy, trái lại hắn nhìn qua rất bình tĩnh, hắn đem tất cả những thứ này đổ tội cho cái ngộ phán của mình, cũng nói với Giang Phi, hắn đã sớm quăng cái lưới thứ hai cho Phó Huân, cho dù Phó Huân có cái lồng mà Phó Chấn để lại cho hắn thì hắn cũng có nắm chắc đánh tan Phó Huân trong tương lai.

Giang Phi muốn hỏi Phó Thâm Trạch cái lưới thứ hai hắn nói là cái gì nhưng lời đến khóe miệng lại cảm thấy tất cả những thứ này không liên quan đến cậu.

“Cậu không muốn hỏi chút chuyện liên quan đến Phó Huân à?” Phó Thâm Trạch đột nhiên hỏi Giang Phi.

Giang Phi lắc đầu một cái: “Không muốn, không có hứng thú.”

Phó Thâm Trạch nhìn sự lạnh lùng trong đáy mắt Giang Phi, khẽ cười một tiếng nói: “Nó đón Phó Nam đó về bên cạnh rồi.”

Con ngươi Giang Phi khẽ run, sau đó nhàn nhạt nói: “Chuyện trong dự liệu…Mà anh biết Phó Nam à?”

“Tài liệu người bên cạnh Phó Huân, không có ai ta không biết, đặc biệt là Phó Nam, nếu như ban đầu hắn không tỏ ra yêu cậu thì người Phó Chấn yêu cầu hắn giết, sẽ là tên Phó Nam đó.”

Giang Phi thấp giọng đáp: “Tôi vốn là người chết thế cho cậu ta…”

Giang Phi dùng bữa tối xong bèn lên tầng.

Sau khi tắm xong, Giang Phi ngồi trên giường khó hiểu ngẩn người ra, cuối cùng liền xách ghế ngồi bên cửa sổ.

Vầng trăng sáng trong bầu trời đêm chiếu lên những gợn sóng lăn tăn trên bờ biển, Giang Phi nhìn một lát, mũi liền đau xót, cặp mắt cũng đỏ lên…

Cậu sẽ không e dè ngu xuẩn, nhẫn nhục chịu đựng như trong quá khứ nữa, trước bất kỳ sóng gió nào, cho dù cậu yếu đuối đơn độc thì cũng sẽ tuyệt không cho phép ý chí của mình nhận thua trước.

Cậu không thể sống cao cao tại thượng như Phó Huân nhưng tương lai nhất định sẽ sống tiêu dao tự tại hơn hắn.

Cuộc đời của Giang Phi cậu, mới vừa bắt đầu thôi…

Chạng vạng tối hôm nay, Phó Thâm Trạch ngồi trên máy bay riêng của mình rời khỏi thành phố này, Giang Phi cũng đi cùng theo.

Trên phi cơ, Phó Thâm Trạch tựa vào ghế salon chợp mắt, yên lặng nghe thủ hạ ngồi đối diện báo cáo công việc, mà Giang Phi ngồi trên ghế salon cách Phó Thâm Trạch không xa thì luôn dò đầu nhìn trộm Phó Thâm Trạch, sau đó cầm bút phác họa lên giấy Tuyên Thành trong tay.

Cậu phải mau tìm lại cảm hứng vẽ, trở lại nghề nghiệp cũ lần nữa, vừa vặn hiện tại có sẵn một ngũ quan và thân thể có thể nghiền nát hoàn toàn người mẫu minh tinh nam giúp cậu luyện tay.

————————————

Hơn tám giờ tối, thủ hạ Phó Huân hồi báo lại chuyện Phó Thâm Trạch đã rời đi cho Phó Huân.

“Chạy đúng là nhanh đấy.” Phó Huân cười lạnh một tiếng: “Bên kia tiếp tục phái người theo dõi.”

Sau khi cúp điện thoại, cửa thư phòng liền vang lên tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền tới giọng nói ôn hòa của Phó Nam: “Ca, em có thể vào không?”

“Vào đi Tiểu Nam.”

Phó Huân đồng ý rồi, Phó Nam mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trong tay mang thêm một đĩa trái cây mới vừa bổ xong.

“Ca, tối nay cũng bận đến khuya sao?”

Phó Nam mới vừa đặt đĩa trái cây lên trên bàn, Phó Huân liền đưa tay nắm lấy một cánh tay cậu, ôn nhu kéo cậu ngồi vào lòng mình.

“Tối nay không bận, sẽ bồi em.” Phó Huân dán mặt vào ngực Phó Nam, nhẹ giọng nói: “Bây giờ có em ở đây, anh mới có thể cảm thấy buông lỏng.”

Nếu không trong đầu hắn đều là nam nhân đã chết đó.
Bình Luận (0)
Comment