Tránh Sủng Ii

Chương 235

Giang Phi đón Nhan Hiểu về chung cư của mình, nửa bước không rời chỉ chăm sóc trò chuyện với mẹ rất nhiều rất lâu. Nhan Hiểu nhìn con trai đã mất mà tìm lại được, qua hồi lâu sóng trào kịch liệt trong lòng mới bình tĩnh lại.

Đối với khoảng thời gian gặp gỡ này, cùng với tội nghiệt mà Phó Huân gây ra cho cậu, Giang Phi cũng không nói tỉ mỉ với mẹ, cậu không muốn tăng thêm gánh nặng trong lòng cho mẹ cho nên cũng chỉ theo lời nói dối của Phó Huân nói với Nhan Hiểu để che giấu đoạn quá khứ kia đi, rằng mình bị ngã xuống núi trong lúc đi du lịch, sau đó được Phó Thâm Trạch cứu, sau khi tỉnh lại tạm thời mất trí nhớ, tới hiện tại mới khôi phục được trí nhớ, lúc này mới nhớ tới việc đưa mẹ mình sang đây.

Nhan Hiểu hỏi Giang Phi tại sao không về thành phố Trung Nam mà lại lựa chọn ở chỗ này, Giang Phi liền thẳng thắn nói mình không muốn thấy Phó Huân.

Để che giấu lời nói dối của mình, Giang Phi chỉ có thể cố tỏ ra đứng đắn: “Mẹ, chuyện tình cảm của con mẹ đừng hỏi nhiều nữa, dù sao hiện tại con cũng đã chia tay với Phó Huân rồi…Con không muốn về thành phố Trung Nam nữa, không muốn nhìn thấy hắn, thậm chí còn không muốn để hắn biết con còn sống.”

Nhan Hiểu cảm giác được gì đó, mặt đầy nghiêm trọng hỏi: “Có phải…có phải chính là Phó Huân đẩy con xuống vách đá hay không?”

Giang Phi hơi sửng sốt, cậu không nghĩ tới Nhan Hiểu lại nghĩ như vậy…Rất hiển nhiên ở trong mắt Nhan Hiểu, Phó Huân không phải là người đáng tin.

Mà kỳ thực nói như vậy, tựa hồ cũng coi là đúng, không phải là Phó Huân đẩy cậu xuống vực sâu vạn trượng sao.

“Mẹ, người đừng hỏi nữa, dù sao hiện tại con rất tốt.”

Hốc mắt Nhan Hiểu ửng đỏ: “Con nhất định đã phải chịu khổ rất nhiều…Mẹ vẫn luôn cảm thấy Phó Huân không phải là người tốt lành gì, thân thế và bối cảnh của hắn cùng với những quá khứ kia đã định trước hắn không phải là một người có thể thật lòng với con, nhưng khi đó…”

Nhan Hiểu nghẹn ngào không nói tiếp, Giang Phi cũng nhẹ giọng an ủi: “Đã qua rồi, bây giờ chuyện quan trọng hơn là mau chóng tìm cha về, tất cả chuyện còn lại đều không liên quan gì đến chúng ta.”

Nhan Hiểu gật đầu một cái, kỳ thực đối với người mất trí nhiều năm, chỉ có thân nhân không bạn không bè như bà mà nói, sống cũng chỉ đặt lòng mình lên mỗi trên người con trai Giang Phi, trên thực tế, bà đối với Giang Hải Tông – người mình từng yêu cũng không muốn nghe hỏi cho nên bà căn bản không có lý do gì không thể rời khỏi thành phố Trung Nam.

Giang Phi trò chuyện với mẹ một hồi lâu, cuối cùng trong lúc thu dọn hành lý Nhan Hiểu mang tới, Giang Phi liền lặng lẽ ở bên ngoài hành lang phòng trọ gọi một cuộc điện thoại cho Phó Thâm Trạch.

Dĩ nhiên là vì cảm ơn.

Vui sướng khi được đoàn tụ với mẹ khiến niềm kính trọng của Giang Phi dành cho Phó Thâm Trạch lại dày thêm một tầng, cũng càng thêm kiên định về lập trường của mình.

“Nếu cháu muốn đổi một gian chung cư hoặc biệt thự lớn hơn, ta có thể giúp cháu…”

“Không cần không cần.” Giang Phi vội vàng cự tuyệt: “Chỉ riêng chung cư này đối với cháu và mẹ cháu mà nói đã là quá xa xỉ rồi, sau này…sau này cháu kiếm được tiền rồi, nhất định sẽ trả lại cho ngài, Tứ thúc ngài yên tâm, cháu…cháu sẽ không cầm không đồ của ngài.”

Phó Thâm Trạch cười khẽ, biết lòng tự ái của Giang Phi mạnh liền cũng không nói gì mà nhàn nhạt nói: “Ta có nghe nói từ chỗ thủ hạ về chuyện của cha cháu, ta đã phái người đi tìm, có tin tức rồi ta sẽ nói cho cháu trước tiên.”

“Tứ thúc cháu…cháu thật sự không biết nên như thế nào…”

“Cái gì cũng không cần phải nói nữa, chuẩn bị tốt buổi dạ tiệc từ thiện tối nay là được.”

“Vâng.”

Chạng vạng tối, xe Phó Thâm Trạch liền lái đến dưới tầng chung cư của Giang Phi, Giang Phi đã sớm thay lễ phục được định chế riêng cho nam nhân mà thủ hạ Phó Thâm Trạch đưa tới. Trên người mặc âu phục trắng được thiết kế bó thân, ngay cả tóc cũng đều là thủ hạ Phó Thâm Trạch dẫn thợ trang điểm chuyên nghiệp tới tận cửa làm.

Nhìn Giang Phi ra khỏi chung cư, đi về phía xe, Phó Thâm Trạch có phần thất thân trong nháy mắt…Nam nhân này tựa hồ chỉ cần tu sửa bề ngoài một chút là có thể rực rỡ sáng lóa trước mắt người khác.

Sau khi mở cửa xe, Giang Phi liền ngồi ở bên cạnh Phó Thâm Trạch, hai tay cậu khẩn trương nắm đầu gối, sau đó hít một hơi thật sâu.

“Không cần cháu phải nói gì hay làm gì, toàn bộ hành trình chỉ đi theo ta là được.” Ánh mắt Phó Thâm Trạch rời khỏi bên mặt đã được gọt giũa tinh xảo của Giang Phi, vừa cầm tạp chí tài chính kinh tế đọc, vừa nói tiếp: “Lúc cần thiết thì khiêu vũ với ta là được.”

“Vậy…vậy cháu dùng thân phận con nuôi của ngài đi sao?” Giang Phi hỏi nhỏ: “Ở trong mắt người ngoài, chúng ta như vậy có thể có chút kỳ quái hay không?”

“Coi như kỳ quái, cũng không ai dám có ý kiến.”

“…”

Trong buổi dạ tiệc từ thiện này, Phó Thâm Trạch ‘phú khả địch quốc’ đương nhiên là khách mời thu hút nhất, hắn trẻ tuổi anh tuấn, tài lực hùng hậu, mới vừa bước vào đã trở thành tiêu điểm toàn trường chăm chú, mà Giang Phi đứng ở bên người hắn theo hắn vào tất nhiên cũng dẫn tới vô số ánh mắt.

Yến hội cử hành ở một quán rượu xa hoa, khách mời tham gia yến tiệc đều là những nhân vật có mặt mũi trong giới thương chính của nước **, trong buổi tiệc trừ truyền thông được mời ra thì tất cả còn lại đều cấm chỉ chụp hình, mà ngay cả giới truyền thông cũng chỉ có thể ở dưới tình huống đã được cho phép mới có thể chụp khách mời có lai lịch lớn ở đây vài tấm.

“Kia là ai thế? Lại có thể đứng ở bên cạnh Phó tổng, trước kia tham dự tiệc với Phó tổng không phải là bạn gái sao…”

“Nghe nói trước đây Phó tổng vừa mới nhận con nuôi.”

“Đùa à, con nuôi? Phó tổng trẻ tuổi như vậy, sao có thể nhận con nuôi lớn như thế?”

“Cho thấy rõ như thế rồi, nhất định là tiểu tình nhân mới lọt vào mắt Phó tổng.”

“…”

Phó Thâm Trạch được người đứng ra tổ chức – Lão Đổng tiếp đãi nhiệt tình, còn muốn Giang Phi bên người giới thiệu, Phó Thâm Trạch thì chỉ nói “Đây là tiểu Giang” cũng không có đặc biệt nói rõ có địa vị gì khiến người ta không rõ nam nhân trẻ tuổi này rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Phó tổng. Bất quá chỉ bằng việc Giang Phi có thể đứng ở bên cạnh Phó Thâm Trạch, cả buổi dạ tiệc liền không ai dám lạnh nhạt với cậu cả.

Giang Phi quả thực không quen bị người ta nhìn chăm chú, chờ cảm thấy giúp Phó Thâm Trạch ứng phó xong xuôi rồi liền mượn cớ đến phòng vệ sinh.

Giang Phi đến phòng vệ sinh rồi, tinh thần mới rốt cuộc thả lỏng, cậu nhìn mình trong gương đoan trang quý khí được bao bọc bởi lớp trang phục cực kỳ xa hoa mà cảm thấy xa lạ…

“Xin lỗi mà Phó tổng, ta…người ta ở nước ngoài mà…”

Bên cạnh truyền tới thanh âm của một nam nhân xa lạ, nghe được hai chữ ‘Phó tổng’, Giang Phi liền theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Là một nam nhân đang gọi điện thoại, mi tâm nhíu chặt mặt đầy căng thẳng, tựa hồ đầu điện thoại kia là một nhân vật cực kỳ lợi hại khiến cậu ta phải kinh sợ.

“Là bạn kết hôn, em…em tới tham gia hôn lễ của cậu ấy, ngài yên tâm đi, sáng mai em sẽ về thành phố Trung Nam, tối mai liền đến bồi ngài…”

Nam nhân run rẩy cười, vất vả mãi mới cúp được điện thoại, tựa như thoát chết trong đường tơ kẽ tóc mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó vừa định xoay người liền thấy Giang Phi bên cạnh đang nhìn cậu ta.

Giang Phi tỏ ra lúng túng thu hồi ánh mắt, nam nhân thì không thuận theo không chịu buông tha nói: “Nhìn cái gì.”

Giang Phi nhẹ giọng nói câu xin lỗi. Nam nhân nhìn chằm chằm Giang Phi mấy giây, tay chỉ cậu chợt nói: “Mới vừa rồi gặp cậu trong yến hội, cậu…cậu không phải người bên cạnh Phó tổng sao?”

Giang Phi gật đầu một cái, vừa định mở miệng liền chỉ thấy nam nhân kia thay đổi bộ mặt cao ngạo lúc trước, lập tức đưa tay ra, cười nói: “Làm quen chút, tôi tên Tề Tịch, đi cùng với * tổng tới đây.”

Giang Phi ngẩn ra, nhanh chóng vươn tay ra nắm, mỉm cười nói: “Chào ngài, tôi tên Giang…Giang Cửu.”
Bình Luận (0)
Comment