Tránh Sủng Ii

Chương 239

Trầm Thanh Lễ không muốn hỏi đến đời sống tình cảm của Phó Huân, chỉ là hắn không thể khinh thường sự thay đổi của Phó Huân trong thời gian này. Phó Huân mấy tháng nay, hoặc là chiếc máy chìm trong công việc làm việc không biết mệt mỏi, hoặc là bừa bãi say tí bỉ ở tiệc rượu phòng hoa, nhưng dù vậy, vẫn như cũ khiến hắn không nhìn ra vui mừng của hắn.  Lý do thay đổi, kỳ thực trong lòng Trầm Thanh Lễ và những tâm phúc của Phó Huân đều biết, chỉ là không ai dám nói toạc ra trước mặt Phó Huân, hơn nữa còn nhất trí cho rằng với tính cách của Phó Huân, không qua mấy ngày là có thể bỏ lại tất cả ở sau gáy, khôi phục lại như xưa. Thế nhưng…thế nhưng ai cũng không nghĩ đến, nam nhân kia, cái thứ tình yêu không nói được kia, lại trở thành hạt giống nảy nở trong lòng Phó Huân. Thậm chí hiện tại không ai dám ở cạnh Phó Huân mà nhắc đến câu người chết không thể sống lại.

“Đúng rồi, mấy ngày trước Phó Nam hỏi tôi có phải cậu bận rộn lắm đúng không.” Trầm Thanh Lễ mở miệng nói. “Hỏi tôi tại sao cậu luôn ở khách sạn mà không về.”

Phó Huân mở mắt ra lần nữa: “Anh trả lời thế nào?”

Trầm Thanh Lễ cười khẽ: “Tôi có thể trả lời làm sao đây, tôi dĩ nhiên phải làm người tốt rồi, tôi nói gần đây cậu phải xã giao khá nhiều, có lẽ là sợ người toàn mùi rượu sẽ bị chê bai cho nên uống xong liền đến khách sạn nghỉ luôn.”

Thần sắc Phó Huân hơi trầm xuống, tựa hồ có chút khẩn trương: “Vậy Tiểu Nam phản ứng thế nào?”

“Cũng không truy hỏi, có lẽ là tin rồi.” Trầm Thanh Lễ nhìn Phó Huân nhíu chặt mi tâm, lại than khẽ một tiếng: “Tôi không nhìn ra cậu có thật thích Phó Nam hay không, nếu như Phó Nam mà biết…”

“Nếu như em ấy thật sự biết chuyện gì.” Phó Huân âm lãnh ngắt lời: “Vậy kẻ để em ấy biết, sẽ phải vì sự ngu dốt của mình trả giá thật lớn.”

Trầm Thanh Lễ lắc đầu cười khẽ: “Phó Nam cậu ấy cũng không phải trẻ con, chỉ bằng vào chính cậu ấy sao có thể không cảm giác được …”

—————————–

Tại phòng Tổng Thống của khách sạn cao cấp nhất thành phố Trung Nam, Tề Tịch ngủ một giấc đến trưa, lý do cũng chỉ vì tối hôm qua bóp chân đấm bóp cho kim chủ mình đến tận khuya. Một bụng thông tin có liên quan đến Ngư Hỏa cơ hồ bị rút cạn, để giữ lại vị trí bên đại kim sơn Phó Huân này, Tề Tịch đã đặc biệt tìm người dạy cho một loại kỹ năng, đó chính là phương pháp đấm bóp huyệt vị giúp người ta thả lỏng gân cốt lưu thông máu, có thể giúp dễ ngủ hơn. Chuyện này cũng thành công có được sự xem trọng của Phó Huân.

Tề Tịch duỗi người bước xuống giường, đi tới trước cửa sổ sát đất kéo màn cửa sổ ra, đập vào mắt là đại dương xa xăm, xanh thẳm rộng lớn vô biên, nhìn mà khiến người ta không khỏi thả lỏng thư thái. Tề Tịch lại vươn vai lần nữa, miệng hát khẽ, xoay người đến phòng tắm.

Sau khi tắm xong liền mặc áo choàng đi ra, Tề Tịch gọi điện thoại cho quầy tiếp tân, bảo họ trực tiếp mang bữa trưa đến phòng cậu. Khách sạn biết Tề Tịch là người của Phó Huân, tất nhiên không dám chậm trễ chút nào, mà Tề Tịch cũng ỷ vào mối quan hệ nhìn thấu nhưng không ai dám nói ra giữa mình và Phó Huân liền không lúc nào không ở trước mặt người khác ra oai.

Sau khi dùng cơm, Tề Tịch nằm sấp trên giường chơi điện thoại, trong mơ hồ chợt nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, trong lòng không khỏi ngơ ngẩn…Thẻ cửa phòng này chỉ có cậu ta và Phó Huân có. Chẳng lẽ là Phó Huân tới? Nghĩ như vậy, Tề Tịch liền lập tức xoay người xuống giường, kích động chạy đến phòng khách, thế nhưng lại phát người cầm thẻ cửa tiến vào không phải Phó Huân mà là ba người đàn ông xa lạ, cầm đầu là một nam nhân tuấn mỹ trẻ tuổi, đồ trang sức quần áo giày đều đắt tiền quý giá, đứng sau lưng cậu ta là hai nam nhân cao lớn mặc tây trang màu đen, nhìn giống như là bảo tiêu của nam nhân trẻ tuổi này. Đối mặt với vị khách không mời mà đến, Tề Tịch sửng sốt mấy giây, nhưng cũng không sợ hãi, dẫu sao có Phó Huân là chỗ dựa cho cậu ta, vì vậy liền chỉ vào nam nhân anh tuấn trẻ tuổi kia lạnh lùng nói: “Các người là ai, ai cho các người vào đây.”

Phó Nam cười khẽ, nhưng đáy mắt lại không chút ý cười nào, cậu ta nhìn chằm chằm vào Tề Tịch dung mạo đẹp đẽ trước mắt: “Đây là khách sạn của anh ta, ta xem, ai dám ngăn cản ta?”

Anh trai? Tề Tịch ngẩn ra lần nữa…Chưa từng nghe Phó Huân có em trai nha.

Phó Nam cũng không đợi Tề Tịch mở miệng lần nữa, liền phân phó hai người sau lưng tiến lên, trong chốc lát, Tề Tịch giống con gà con bị hai nam đại hán thân hình vạm vỡ ấn trên mặt đất.

“Đệt đại gia nhà ngươi, ngươi biết tiểu gia ta là ai không?” Tề Tịch giãy giụa không nổi liền cuồng loạn mắng Phó Nam: “Ngươi dám động vào ta, ta liền bảo Phó…”

Tề Tịch còn chưa nói xong, một bên mặt đã bị Phó Nam đạp cho một cước, lập tức khạc ra một ngụm máu, trong nháy mắt Tề Tịch thiếu chút nữa bất tỉnh đi.

“Muốn tìm Phó tổng giúp ngươi sao?” Phó Nam ngồi xổm xuống, lộ ra nụ cười nhạt khó mà hợp với gương mặt tuấn mỹ: “Ngươi cảm thấy Phó tổng sẽ làm chủ cho ngươi, hay sẽ làm chủ cho người yêu chưa cưới của hắn?”

Cả người Tề Tịch chấn động, lúc này mới kịp phản ứng nam nhân trước mắt này là ai, nhất thời bị dọa đến sắc mặt ảm đạm: “Tôi…tôi chỉ là ăn tiền làm việc thôi.” Tề Tịch dập đầu rầm rầm nói: “Phó…Phó tổng ra lệnh, tôi…tôi sao dám chống đối.”

Phó Nam đi tới ghế salon trước người ngồi xuống, ra lệnh cho hai tên bảo tiêu kia buông Tề Tịch ra. Tề Tịch có được tự do liền lập tức quỳ xuống trước người Phó Nam. Tề Tịch không biết tình cảm giữa Phó Huân và người yêu chưa cưới của hắn thế nào nhưng hắn rất tự biết mình, cho dù mình ưu tú thế nào đi nữa thì cũng không thể nào hơn được chính thê của kim chủ. Nếu làm ầm ĩ bên cạnh kim chủ, nhỏ thì từ đây mình bị kim chủ vứt bỏ, lớn thì kim chủ sẽ tỏ thái độ giúp chính thê của mình mà đánh gần chết tiểu tình nhân giá rẻ là hắn thậm chí có thể sẽ hủy dung luôn, huống chi cậu ta bồi Phó Huân lâu như vậy, hai người chưa từng có quan hệ xác thịt chứ đừng nói đến trao đổi tình cảm, Tề Tịch khẳng định Phó Huân không thể nào làm chủ cho cậu ta dù chỉ là một chút. Hiện tại, thoát thân là quan trọng nhất, tiền bạc kim chủ nuôi dưỡng sao có thể quan trọng bằng mạng sống hoàn hảo không chút hao tổn nào…

“Ta chỉ muốn biết…” Phó Nam chậm rãi mở miệng nói: “Thời điểm ngươi và anh ta ở chung với nhau, trừ lên giường, còn trò chuyện gì với anh ấy?”

Tề Tịch vốn định thẳng thắn mình với Phó Huân ở chung với nhau nhưng chưa từng lên giường, cơ mà sợ mình nói vậy, nam nhân này sẽ lại đến chỗ Phó Huân chứng thực, vậy thì chẳng khác nào cậu ta phản bội lời cảnh cáo ban đầu của Phó Huân, sợ là sẽ còn thảm hại hơn cả cái chết, vì vậy Tề Tịch liền thẳng thắn nói rằng Phó Huân hỏi cậu ta tin tức liên quan đến Ngư Hỏa. Tề Tịch cố gắng chuyển hướng pháo binh sang Ngư Hỏa, công khai ám chỉ với Phó Nam rằng người Phó Huân quan tâm thật sự trong lòng là nhà manga nổi tiếng Ngư Hỏa.

“Ngư Hỏa?” Sắc mặt Phó Nam càng âm lãnh hơn: “Biết tên họ thật của hắn không?”

“Này…chuyện này tôi không rõ lắm.” Tề Tịch nơm nớp lo sợ trả lời.

Phó Nam lại hỏi thêm vài vấn đề nữa, Tề Tịch cũng đều trả lời thành thật.

“Sau này ngươi không được theo Phó tổng nữa, bất quá thấy ngươi phối hợp như vậy, ta sẽ giới thiệu cho ngươi bạn của Phó tổng.” Phó Nam đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Lão tổng bất động sản *** đang ở câu lạc bộ **, ta cho người mang ngươi đến, để xem *tổng thấy ngươi có muốn thượng ngươi hay không, nhìn trúng thì coi như ngươi may mắn.” Tề Tịch có chút hoài nghi rằng mình nghe lầm, dẫu sao theo lý thuyết, nam nhân này hẳn phải hận cậu ta thấu xương mới đúng, sao lại tốt bụng giới thiệu những kim chủ khác cho cậu ta như vậy.

“Cái này…”

“Làm sao? Không nhận tình của ta sao?”

Phó Nam nhìn thì ngũ quan nhu hòa, trẻ tuổi gầy gò nhưng Tề Tịch có thể cảm nhận được một loại chấn nhiếp âm lãnh đáng sợ trên người cậu ta: “Không không, tôi…tôi cảm kích ngài còn không kịp…”

“Thế lập tức mặc quần áo vào, người của ta liền mang ngươi đến.”

Tề Tịch cũng không có cách nào khác, mang bụng nghi ngờ mặc quần áo tử tế vào, sau đó rời khỏi phòng cùng Phó Nam. Sau khi ra khỏi khách sạn, dưới sự yêu cầu của Phó Nam, Tề Tịch lên xe của bảo tiêu, sao đó liền thấy Phó Nam đứng ở trước xe đang giao phó cho bảo tiêu của mình cái gì đó: “Sau khi đưa người đến câu lạc bộ ** liền bảo tất cả những người trong câu lạc bộ đều có thể làm chuyện đó…” Ánh mắt Phó Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mờ mịt bất an sau cửa kính xe, lạnh lùng nói với bảo tiêu bên cạnh: “Bảo bọn họ cứ chơi tùy thích, chơi đến nát là tốt nhất, bên phía anh ta, ta sẽ đối phó…”

“Dạ, Phó tiên sinh.”
Bình Luận (0)
Comment