Tránh Sủng Ii

Chương 28

Buổi sáng, Phó Huân vừa mới đẩy cửa phòng ra liền thấy Giang Phi cách đó không xa đặt bữa sáng lên bàn, trên người cậu đeo chiếc tạp dề, bộ dáng linh hoạt như một người vợ nhỏ.

Chẳng biết tại sao, Phó Huân nhìn một màn này, trong lòng thấy hết sức chân thực, cũng hết sức ấm áp.

Mấy năm nay tranh giành cấu xé lẫn nhau ở Phó gia, người lừa ta gạt, cũng thường thấy họ hàng máu lạnh, bạn bè tính toán. Một gia tộc khổng lồ phức tạp lại hiểm ác lãnh huyết như thế, tựa như ai ở bên cạnh hắn cũng đều khẩu phật tâm xà, che giấu lòng dạ.

Phó Huân hắn cũng giống vậy, cũng áo mũ chỉnh tề nhưng lại là một tên ác đồ mặt người dạ thú, người bị hắn giết, ngoắc đuôi xin xỏ hắn, ôm chân hắn thống khổ cầu xin tha thứ nhiều không đếm xuể, hắn đã chết lặng trong cái cảnh sát phạt cùng giao dịch vô tình này rồi, đã không biết cuộc sống ‘chân chính’ rốt cuộc có bộ dáng như thế nào.

Mỗi khi đêm khuya vắng người, một mình tịch mịch, liền không nhịn được nhớ đến Phó Nam, nếu Phó Nam còn ở đây, thế giới tinh thần của hắn, nhất định sẽ không chật vật như vậy.

Nếu như, Phó Nam còn ở đây…

“Em đang chuẩn bị gọi anh đấy.” Giang Phi vừa cởi tạp dề trên người, vừa nói với Phó Huân: “Ca đừng ngẩn người đứng đó nữa, nhanh đi rửa mặt đi, không lại cuống cuồng đi làm giờ.”

Hiện tại Giang Phi luôn có thể tự nhiên gọi Phó Huân là ca, mặc dù Phó Huân tự mình yêu cầu, nhưng mỗi khi nghe chữ ‘ca’ này, trong đầu Phó Huân luôn theo bản năng nhìn thấy bóng hình Phó Nam…thân ảnh gầy yếu hợp lòng người hơn mười năm trước đó.

Thời điểm dùng điểm tâm, Phó Huân nói với Giang Phi, mấy ngày này hắn phải xử lý một ít chuyện riêng, khả năng sẽ không thể đến thăm cậu được.

Phó Huân rút một tấm thẻ ngân hàng trong ví ra, theo mặt bàn giao cho Giang Phi nhẹ giọng nói: “Trong thẻ có hơn hai trăm vạn, cầm mà sắm sửa cho cuộc sống, mật mã là sinh nhật của em…mong em đừng chê cười, tiền tiết kiệm cho bản thân của anh hiện tại chỉ có chừng này.”

“Không…”

“Cầm đi.” Phó Huân ngắt lời Giang Phi, ánh mắt thâm tình nói: “Vạn nhất anh không trở về được, em liền…”

“Tại sao không về được?” Giang Phi bỗng nhiên mặt đầy kinh hoàng: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Sắc mặt Phó Huân phức tạp, muốn nói lại thôi, Giang Phi nhất thời càng sợ hơn, liên tục không ngừng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh trước đó cũng như vậy, không nói cho em biết có chuyện gì xảy ra.”

“Không sao đâu, chuyện nhỏ thôi.” Phó Huân cười nói.

Phó Huân càng như vậy, trong lòng Giang Phi càng hoảng, nhưng cho đến cuối cùng cậu vẫn không hỏi được có chuyện gì xảy ra.

Hai ngày sau, Phó Huân không xuất hiện, trong lòng Giang Phi không thể buông lơi, không nhịn được gọi điện thoại cho Phó Huân, nhưng điện thoại Phó Huân vẫn luôn trong chế độ tắt máy.

Trưa hôm nay, Giang Phi mới vừa chuẩn bị ăn cơm trưa thì tiếng chuông cửa reo.

Giang Phi theo bản năng chạy tới cửa, ngay cả mắt mèo cũng không nhìn kỹ nữa liền trực tiếp kéo cửa ra, thế nhưng người đến không phải là Phó Huân cậu mong đợi, mà là người cậu biết, bảo tiêu của Phó Huân, Ngô Thân.

“Làm sao…lại là anh?” Giang Phi thò đầu ra nhìn hành lang bên ngoài một chút: “Anh ấy đâu?”

Vẻ mặt Ngô Thân nghiêm nghị: “Có thể đi vào rồi nói hay không?”

Giang Phi bị sắc mặt của Ngô Thân hù dọa, vừa nghiêng người nhường đường, vừa không nhịn được hỏi: “Có phải Phó Huân xảy ra chuyện gì rồi không? Anh…anh đừng dọa tôi.”

Sau khi bước vào cửa, Ngô Thân mới nói: “Giang tiên sinh là người quan trọng nhất của Phó tổng, cho nên Phó tổng đặc biệt phái tôi tới nói với ngài, Phó tổng phải rời khỏi thành phố Trung Nam, trở về Phó gia, một tuần sau liền lên đường.”

“Thì ra là vậy.” Giang Phi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù có chút mất mác, nhưng nhìn chung chưa đến mức coi là đặc biệt tệ hại: “Tôi còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, không sao, sau này có thời gian tôi sẽ tìm hắn chơi, cũng sẽ thường xuyên điện thoại liên lạc với hắn.”

“Phó tổng lần này trở về, dữ nhiều lành ít.” Ngô Thân ngay sau đó nói: “Lần này tới, chủ yếu là muốn thay Phó tổng nghiêm túc nói lời tạm biệt với Giang tiên sinh, sau này, sợ rất khó gặp lại.”

Trong lòng Giang Phi trầm xuống: “Rốt cuộc có ý gì? Anh đừng nói mơ hồ như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Dưới sự truy hỏi liên tục của Giang Phi, Ngô Thân mới nói cho Giang Phi.

Ở Phó gia, Phó Huân có một người anh em cùng cha khác mẹ, hai người ở Phó gia vì vị trí người thừa kế mà tranh giành với nhau, cha của Phó Huân – Phó Chấn giao cho hai anh em bọn họ một hạng mục, ngỏ ý ai có thể dùng hạng mục trong tay giành được lợi nhuận lớn nhất, liền có thể có tư cách thừa kế lão, mà người thua kia, giao cho người thắng xử lý.

Hai anh em này coi đối phương như tử địch, ai thất bại đều có thể chết không được tử tế.

Mà cuối cùng, hạng mục trong tay Phó Huân so với hạng mục của người anh em của hắn kiếm ít hơn mấy ngàn vạn, theo như quy tắc, tất cả của Phó gia, sau này sẽ thuộc về người anh em của hắn, Phó Huân hắn cũng phải trở về Phó gia tiếp nhận sự trừng phạt.

“Không…không đến mức đấy chứ, giữa anh em còn có thể ngươi chết ta sống sao?”

“Thế hệ của Phó gia đều như vậy, một núi không thể chứa hai hổ, nhiều năm trước kia Phó tổng đã trải qua vô số lần bị ám sát, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.” Ngô Thân nói: “Với cuộc sống dưới ánh mặt trời như Giang tiên sinh, sẽ không hiểu được sự chật vật của Phó tổng.”

“Nhưng…nhưng mấy ngàn vạn mà thôi, tìm một người âm thầm bổ sung thêm là được rồi.” Giang Phi gấp gáp nói: “Mấy con số này đối với Phó Huân mà nói hẳn không đáng nhắc tới a.”

“Giang tiên sinh có lẽ không biết, mỗi một người bên cạnh Phó tổng đều là người Phó gia phái tới theo dõi, hơn nữa, dưới tình huống này, âm thầm trợ giúp Phó tổng chính là coi thường quyền uy của Phó gia, không ai có lá gan này.”

Sắc mặt Giang Phi tái nhợt, hồi lâu mới thận trọng nói: “Chỉ…chỉ thua một cuộc thi mà thôi, thật sự đến mức nguy hiểm đến tính mạng sao? Bọn họ là anh em mà, loại chuyện tàn sát lẫn nhau này…nhắc đến Phó Huân hiện tại ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.”

Ngô Thân yên lặng hồi lâu mới nói: “Phó tổng hiện tại không muốn gặp bất kỳ ai, chuyện tôi vừa rồi nói với Giang tiên sinh, Phó tổng đã nghiêm lệnh yêu cầu thuộc hạ không được để Giang tiên sinh biết, ngài ấy không muốn ngài lo lắng.”

Nghe đến đoạn này, trong lòng Giang Phi càng thêm khổ sở: “Chỉ là không thành người thừa kế của Phó gia mà thôi, rời khỏi Phó gia làm người bình thường, như vậy sẽ còn có người muốn hại hắn sao?”

“Phó gia không đơn giản như Giang tiên sinh nghĩ, Phó tổng không có khả năng quyết định số mạng của mình.”

Giang Phi gãi đầu một cái, vừa vội vừa hoảng, nhất thời không biết nên làm gì, Ngô Thân nói tiếp: “Kỳ thực…cũng không phải không có cách.”

“Cách gì?” Giang Phi vội vàng hỏi.

“Chỉ cần không bị người nằm trong thế lực của Phó gia theo dõi thì âm thầm cầm tiền, bổ sung thêm bốn ngàn vạn là được, chờ Phó tổng thoát khỏi cửa ải này, hoàn lại số tiền này nữa là ổn rồi.”

Giang Phi ngẩn ra.

“Dĩ nhiên, thuộc hạ cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi.” Ngô Thân nói: “Người cầm khoản tiền này đều bị Phó gia theo dõi, không dám tùy tiện ra tay, mà người không nằm trong sự theo dõi của Phó gia, căn bản không thể có số tiền này.”

Giang Phi không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu không nói.

Ngô Thân lại nói mấy câu, sau đó nói tạm biệt phải rời khỏi. Giang Phi bỗng nhiên gọi hắn lại, sắc mặt phức tạp hỏi: “Phó gia hẳn không theo dõi tôi đi, hơn nữa tôi và Phó huân mới quen nhau chưa được bao lâu, nếu tôi cầm khoản tiền này âm thầm giúp hắn, hẳn…hẳn có thể thành công đi.”

[Huynh: Hỏi: Chỉ số thông minh của Giang Phi rốt cuộc thấp thế nào thế?

Đáp: Qua hai chương này sẽ biết.]
Bình Luận (0)
Comment