Tránh Sủng Ii

Chương 30

Giang Phi chuẩn bị bán nhà đi, bất luận là phòng trọ nhỏ hiện tại cậu đang ở hay là nhà lớn cậu mua mấy năm trước chuẩn bị cho cha mẹ dưỡng lão.

Quý Hằng hỏi tại sao Giang Phi lại đột nhiên cần một khoản tiền lớn như vậy, Giang Phi cũng không nói gì, chỉ là nhờ Quý Hằng giúp cậu nhờ bạn bè của cậu ta tìm một công ty cho vay đáng tin, cậu muốn nhanh chóng có được tiền.

Quý Hằng lo lắng Giang Phi bị ai đó lừa, nhìn chằm chằm Giang Phi hỏi nguyên nhân, Giang Phi cuối cùng cũng chỉ nói cậu đang xoay tiền giúp người nhà mình.

Quý Hằng nhìn dáng vẻ cuống cuồng lật đật của Giang Phi, chỉ có thể toàn lực tương trợ.

Hai ngày chạy lên chạy xuống, tính toán số tiền của hai phòng cộng lại, tối đa chỉ bán được hơn một ngàn ba trăm vạn, còn chưa cả bằng một nửa của bốn ngàn vạn kia.

Cho dù là vậy, Giang Phi cũng vẫn đồng ý với bạn của Quý Hằng xuất thủ bán giúp cậu hai căn nhà này.

—–

Giang Phi âm thầm hẹn gặp An Lệ, đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt biên tập viên của công ty manga mà cậu gửi bản thảo, từ mấy năm trước cậu vẫn luôn luôn duy trì liên lạc với An Lệ.

Giang Phi từ bảy năm trước bắt đầu vẽ manga, năm năm đầu cơ bản chỉ dự tính làm thầy giáo, năm năm này trừ việc ăn ngủ chính là vẽ tranh, dùng tốc độ ra bản thảo nhanh hơn gấp mấy lần họa sĩ bình thường, cho tới bây giờ cậu đã vẽ được tám bộ, xuất bản được bảy bộ, chuyển thành phim được năm bộ, tiền bản quyền nhận được đã sớm đạt đến ngàn vạn, là một trong những họa sĩ có lượng doanh thu cao nhất trên mạng.

Thiên phú của cậu ở phương diện này, gần như tất cả những người từng đọc manga của cậu đều đồng ý.

Nếu như không phải vì món nợ khổng lồ kia ép cậu gần như thở không thông, Giang Phi sớm đã có cuộc sống giàu có, nếu như không phải hàng năm đều khép kín bản thân ngồi vẽ tranh khiến cậu trở nên cô độc, hướng nội, không giỏi giao tiếp, cậu đã sớm đứng ở trung tâm được vạn chúng chúc mục, ký tên gặp fans, làm họa sĩ được người người hâm mộ cùng ghen tỵ.

Giang Phi đã từng nghĩ, chờ trả hết nợ, sửa sang xong căn nhà cậu dành để cha mẹ dưỡng lão, cũng chờ tới khi cha ra khỏi tù, cậu sẽ mở một phòng làm việc cho mình, dùng để thanh toán các loại tiền bản quyền của những tác phẩm sau này của cậu, mặc dù cha cậu không phải chuyên gia của lĩnh vực này, nhưng dầu gì cũng từng làm thương nhân, nhất định có thể cho cậu không ít chủ ý.

Sau này…

Trong lòng Giang Phi nghĩ như vậy, chờ giúp Phó Huân giải quyết xong chuyện này, kế hoạch này của mình sẽ được đăng lên báo, như vậy có thể khiến Phó Huân kinh hỉ, để hắn biết mình không phải là một người tồi tệ.

Nguyên nhân chủ yếu Giang Phi muốn gặp An Lệ là muốn thương lượng với An Lệ và công ty, trả trước cho cậu tiền thù lao hai bản manga tiếp theo của cậu, cùng với tiền thù lao chuyển thành phim sau này.

Giang Phi nói với An Lệ rằng, cuộc sống của cậu đang gặp chút phiền toái, cần một khoản tiền để cứu vãn.

Thật ra thì loại yêu cầu này rất vô lý, dẫu sao cũng là đánh cuộc một nửa vào bên trong, không ai biết được chất lượng tác phẩm tiếp theo của Giang Phi sẽ như nào.

Giang Phi cũng chỉ có thể đi khẩn cầu An Lệ, cậu nói với An Lệ rất nhiều, cũng làm ra đủ loại thỏa hiệp, cuối cùng ngỏ ý trong hai tháng cậu có thể kiếm lại tiền, nếu tác phẩm sau này không tạo được lợi nhuận cho công ty, cậu sẽ trực tiếp bồi thường vào những chỗ thiếu hụt của công ty.

Thật ra thì lúc này, Giang Phi chỉ có thể dựa vào phần tình cảm những năm gần đây mình nộp manga cho công ty mà khiến bọn họ ra tay giúp mình một cái.

Mặc dù đây là lần đầu An Lệ gặp mặt Giang Phi, nhưng liên hệ với mấy năm trước, nàng cảm giác được Giang Phi là một vị họa sĩ ôn nhu tận tụy, mà sau khi gặp mặt liền phát hiện không chỉ có tính cách ngoan ngoãn ôn nhu hơn nàng tưởng tượng, mà ngay cả bộ dáng cũng thanh tú đẹp mắt hơn, điều này khiến cho An Lệ không tự chủ coi Giang Phi thành em trai mình.

An Lệ ngỏ ý cái này nàng không quyết định được, nhưng nàng nguyện ý sẽ thương lượng thật tốt với cấp trên.

An Lệ bảo Giang Phi chờ tin tức của nàng.

Một ngày sau, An Lệ gọi điện thoại cho Giang Phi, nàng nói với Giang Phi, công ty nguyện ý chi một khoản tiền cho cậu, nhưng không phải dùng cách trả trước tiền thù lao, mà là lấy phương thức mua tất cả các tác phẩm trước kia của cậu.

Một ngàn bảy trăm vạn, mua tất cả các tác phẩm trước kia của cậu, cũng chính là nếu sau này những tác phẩm kia của cậu có bất kỳ lợi nhuận thu được từ việc bản quyền, toàn bộ đều thuộc về công ty.

Cái này vừa giống như giúp người đang gặp nạn, vừa giống như thừa dịp cháy nhà hôi của, người theo dõi những tác phẩm manga trên mạng của cậu vẫn luôn cao không giảm, rất có khả năng sẽ tiến hành trả tiền bản quyền lần hai, đến lúc đó lợi nhuận khẳng định không chỉ một ngàn sau trăm vạn.

Nếu thật sự đáp ứng, đồng nghĩa với việc Giang Phi cậu cùng với những tác phẩm kia, hoàn toàn không liên quan.

Hai ngày sau, ở bên trong một quán cà phê, Giang Phi ký lên tờ thỏa thuận mà cấp trên giao cho An Lệ cầm tới.

Giang Phi an ủi mình phải nhìn về phía trước, sau này nhất định có thể sáng tác ra nhiều tác phẩm manga ưu tú hơn.

Cậu còn trẻ, đường sau này còn dài.

Sau khi ký xong hiệp nghị, Giang Phi chuẩn bị trở về, An Lệ liền gọi cậu lại, mời cậu đến một nhà hàng nhỏ.

An Lệ hỏi Giang Phi có còn thiếu tiền nữa không, trong tay này vẫn còn dư chút tiền có thể cho cậu mượn.

Giang Phi cảm động không thôi, An Lệ ngỏ ý Giang Phi đặc biệt giống em trai của nàng, nàng cảm thấy thập phần thân thiên, tất nhiều điều quan trọng hơn chính là, nàng rất yêu thích tài hoa của Giang Phi.

Cuối cùng, An Lệ cho Giang Phi mượn năm trăm vạn.

Tối hôm đó, Giang Phi tính lại toàn bộ “tiền xoay sở” của mình, phát hiện đã xấp xỉ, thiếu chút ít nhưng cậu tin rằng Phó Huân có thể tự mình bổ sung.

Khoản tiền này Giang Phi xoay sở hơn mười ngày, sớm đã vượt qua một tuần mà cậu nói với Phó Huân nhưng Phó Huân luôn luôn ở trong điện thoại ngỏ ý hắn đã bàn bạc với Phó gia, cho nên kéo dài mấy ngày cũng chẳng sao cả.

Chiều hôm đó, Giang Phi đem tất cả tiền trong tài khoản của mình, trực tiếp chuyển vào tài khoản của Phó Huân, sau khi ra khỏi ngân hàng, cậu lập tức gọi điện thoại cho Phó Huân.

Trong điện thoại, Phó Huân ôn nhu cảm kích Giang Phi, hắn nói với Giang Phi rằng, chờ hắn nhanh chóng giải quyết chuyện này, liền lập tức trả lại tiền cho Giang Phi, nhiều nhất cũng chỉ một tháng.

Gánh nặng treo trong lòng Giang Phi mấy ngày trời rốt cuộc chậm rãi rơi xuống, cậu vui vẻ yên tâm lại thêm phần cao hứng nói: “Vậy em chờ anh tới, không thì anh đến chào hỏi em cái đã, em muốn khoe khoang trù nghệ với anh lần nữa.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Phó Huân ném điện thoại di động qua một bên, sau đó lại dựa vào ghế salon, ánh mắt âm hiểm nhìn người đàn ông trung niên bị Ngô Thân giẫm dưới chân nằm ở bên cạnh bàn.

Trên mặt người đàn ông trung niên đều là vết thương, răng bị gãy hai cái, vừa mở miệng máu liền trào ra bên ngoài.

Phó Huân điều tra đám người tám năm trước từng tiếp xúc với Phó Nam, vô luận là thiện ác đều tra xét một lần, bởi vì hắn muốn biết, năm đó trước khi Phó Nam tự sát, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.

Khiến Phó Nam tuyệt vọng treo cổ tự sát, tuyệt đối không chỉ có một người làm, cho nên phải xuống địa ngục sẽ không chỉ có một mình Giang Phi…Dĩ nhiên, Giang Phi vẫn là đối tượng chính cần được ‘chiếu cố’.

“Tiếp tục suy nghĩ đi.” Phó Huân cúi đầu nghịch trái cây trong tay, âm trầm nói: “Không nhớ nổi, mỗi một phút ta sẽ chặt một ngón tay của ngươi.”

[Huynh: Ân, đường ăn xong rồi!”
Bình Luận (0)
Comment