Tránh Sủng Ii

Chương 5

Trên đường đi đến nhà hàng phía trước, Phó Huân như có điều suy nghĩ nhìn ngoài cửa xe…

Đại khái là ấn tượng đối với Giang Phi mười năm trước quá sâu sắc, giờ phút này nhớ lại chàng trai ôn thiện hèn yếu nửa giờ trước, Phó Huân cảm thấy rất không chân thật, hắn tin chắc chân thật trong xương tủy của Giang Phi kia vẫn là cái kẻ xảo quyệt cay nghiệt, để sinh tồn, cậu ta mới không thể không ngụy trang thành mềm yếu.

Hiện tại Giang Phi quá ôn thuận, ngược lại làm Phó Huân không biết nên hạ thủ thế nào, để nắn tròn hay bóp dẹp một viên cao su không phí nhiều sức, đồng thời cũng chẳng có giá trị hay vui thú nào, chỉ có thể ép cậu ta cởi bỏ lớp ngụy trang kia, lộ ra con người chân thật với những lớp gai cứng rắn, sau đó rút từng cây gai một, đó mới…thú vị.

Hướng Mạt Nhi nhìn khóe miệng Phó Huân kéo ra một nụ cười âm hiểm yếu ớt, cho rằng tâm tình hắn tốt bởi vì mới vừa rồi gặp chàng trai kia, vì vậy liền đặt cằm lên trên vai của Phó Huân, cười khanh khách hỏi: “Phó ca, chàng trai nhỏ trong nhà nhỏ kia là ai vậy?”

Phó Huân hơi nhíu mày, quay đầu âm lãnh nhìn Hướng Mạt Nhi một cái, ánh mắt sắc bén khiến trong lòng Hướng Mạt Nhi run lên, một giây kế tiếp lập tức ngậm miệng lại.

Hướng Mạt Nhi ở bên cạnh Phó Huân giả bộ làm một cô gái nhỏ thanh thuần ngu dốt, nhưng nàng đã vật lộn mấy năm trong giới giải trí, cũng đối mặt với đủ loại đàn ông độc tâm bén nhạy cùng khôn khéo như vậy rồi. Thế nhưng ở cùng với Phó Huân mấy tháng, nàng ta làm thế nào cũng không thể nhìn thấu tâm tình Phó Huân.

Hướng Mạt Nhi biết, Phó Huân có thể nắm một gia tộc khổng lồ phức tạp như Phó gia trong tay, tất nhiên là người quả quyết sát phạt, tâm tính ác độc, có thể do Phó Huân che giấu quá sâu, nên hắn vui giận đều bất hình vu sắc, không ai biết dưới gương mặt đó đang ẩn giấu gợn sóng như thế nào.

Mặc dù Hướng Mạt Nhi say mê được Phó Huân bao nuôi,nhưng ở bên cạnh Phó Huân chưa bao giờ dám nũng nịu càn rỡ như những tình nhân đối với kim chủ bình thường, nàng biết mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị người đàn bà khác thay thế, cho nên chỉ có thể cố gắng kéo dài “thời gian bảo đảm chất lượng” ở trong lòng Phó Huân.

Hướng Mạt Nhi nàng có thể một mực ở bên người Phó Huân không bị thay đổi kể từ khi Phó Huân đến thành phố Trung Nam, đều nhờ vào việc nàng giả bộ đơn thuần. Ở bất cứ phương diện nào khi nàng sống cùng với Phó Huân, cũng đều biểu hiện cực kỳ thông minh.

Phó Huân thích người thông minh…

“Phó ca, tuần tới là có lễ trao giải của năm, anh có tới không?” Âm thanh Hướng Mạt Nhi ngọt ngào, ngọt nhưng không nũng nịu không gây chán ghét, khi nghe vào rất uyển chuyển dễ nghe: “Thật muốn được Phó ca nhìn nhận thưởng a…”

Phó Huân lúc này mới thu sự lạnh lẽo trong mắt lại, nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

Lễ trao giải kia hắn vốn là khách quý quan trọng được bên chính phủ mời đến, bất quá hắn lười giải thích với người phụ nữ bên cạnh.

Giờ phút này, bên trong nhà trọ của Giang Phi…

Sau khi Phó Huân đi, Giang Phi không để ý đến việc tiêu hóa sự sợ hãi mà Phó Huân ban tặng, nhanh chóng thay quần áo ra khỏi nhà tìm mèo, cậu lượn quanh trong hành lang một hồi cũng không tìm được Đại Quất, mới một đường đi xuống hành lang.

“Đại Quất…” Giang Phi không ngừng đi xuống cầu thanh, gọi to: “Meo meo…Đại Quất…”

Con mèo này vốn được Giang Phi nhặt bên cạnh thùng rác rồi mang về nhà ba năm trước, lúc nhặt gầy trơ cả xương, cuối cùng được Giang Phi cố gắng nuôi thành quả cầu mập. Vốn Giang Phi gọi nó là Tiểu Quất, sau đó không biết thế nào dần dần đổi tên gọi là Đại Quất, ngày thường nó ham ăn biếng làm, trừ ăn ra thì chính phơi nắng ngủ, tính tình ôn thuận không giống mèo bình thường, nhưng Giang Phi lại rất yêu nó…

Đại Quất không chỉ là thần khí để giải tỏa áp lực công việc của Giang Phi, là người bạn của Giang Phi mà từ lâu Giang Phi đã coi nó thành thân nhân của mình…

Ở trong lòng Giang Phi, Đại Quất sớm đã không chỉ là một sủng vật.

Từ tầng hai mươi lăm đi thẳng xuống tầng một, vẫn như cũ không thấy bóng dáng của Tiểu Quất, Giang Phi vừa hoảng lại vừa vội, cậu làm sao biết ngày thường Đại Quất ngay cả việc đi cũng phải để mình ôm hôm nay lại có sức vận động lớn như vậy, biết sớm, cậu lúc ấy cho dù có cùng thủ hạ Phó Huân xé nát mặt cũng không cho phép hắn ném Tiểu Quất ra ngoài cửa.

“Đại Quất.”

Giang Phi vừa đi vừa tìm trong tiểu khu, tất cả sân cỏ bụi hoa đều tìm một lần nhưng đều không có.

Đi tìm bóng dáng Đại Quất, cậu lo lắng Đại Quất chạy khỏi tiểu khi liền đi hỏi người gác cổng của tiểu khu, sau khi không công mà về lại gõ cửa từng nhà trọ tầng một hỏi, suy nghĩ rằng Đại Quất có thể vẫn chưa rời khỏi tòa cao ốc này, một con mèo đáng yêu như vậy, có lẽ đi dạo ở hành lang tầng lầu nào đó, rồi bị ai đó không biết chuyện dẫn về nhà đi.

Giang Phi không cả ăn cơm trưa, một mực tìm Đại Quấtt từ hơn mười một giờ giữa trưa đến khi chạng vạng tối, từ đầu đến cuối đã hỏi tám chín mươi gia đình đều không có kết quả, cuối cùng lại đi xung quanh tiểu khu tìm một lần nữa, gấp đến độ sắp sụp đổ đến nơi.

Chừng sáu giờ chạng vạng tối, Giang Phi hốt hoảng trở lại nhà trọ, chán nản ngồi ngây ngốc trên ghế salon, trong lòng là khổ sở ủy khuất cùng bực bội vô tận, Giang Phi chỉ cảm thấy tim co giật đau đớn.

Lúc này, Giang Phi mới bắt đầu nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra kể từ sau khi Phó Huân xuất hiện, mới bắt đầu chân chính ý thức được, mất Đại Quất, có thể chỉ là bước đầu tiên của cuộc sống lần nữa rơi vào bể khổ của cậu mà thôi.

Tám năm trước gặp rắc rối, đến từ việc mất đi thân phận thiếu gia nhà giàu, trở ngại bây giờ, lại đến từ Phó Huân.

Phó Huân tiếp theo sẽ làm những gì để đối phó cậu, đây hoàn toàn là một ẩn số nguy hiểm.

Giang Phi bực bội ngồi mười mấy phút, cuối cùng xoa xoa đôi mắt chua xót, đứng dậy đi đến phòng ngủ thay một chiếc áo khoác dày, sau đó mang ví tiền cùng điện thoại ra khỏi nhà.

Giang Phi vào trong tiệm giúp đánh máy và in ấn bên ngoài tiểu khu, in tấm ảnh Đại Quất mập ú trong điện thoại ra, làm mấy chục tờ tìm mèo.

Làm xong tất cả đã hơn tám giờ tối, Giang Phi ở nhà trọ nấu mì làm bữa tối.

Nhìn cái giá cho mèo vắng vẻ trong phòng khách, nhớ tới ánh mắt căm ghét của Phó Huân nhìn về phía mình, cộng thêm mình khi đó bị dọa đến hồn phi phách tán, Giang Phi chắc chắn Phó Huân tiếp theo sẽ không để mình sống tốt.

Giang Phi biết, cậu hiện tại tuyệt đối không đỡ nổi bất kỳ đòn trả thù nào của nhân vật cao quý như Phó Huân, cậu cần phải mặt đối mặt với Phó Huân, bình tâm tĩnh khí nói chuyện một lần.

Hôm nay Phó Huân đột nhiên tới, làm cậu chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cho nên khi đối mặt với việc bị Phó Huân khó dễ đầu óc mới trống rỗng, thật ra thì có một số việc cậu hẳn nên giải thích cho Phó Huân.

Năm đó Phó Nam tự sát, cậu không phải chịu trách nhiệm hoàn toàn…

Năm đó sau khi Phó Huân hắn rời đi, Giang Phi cơ hồ không biết phản ứng làm sao với Phó Nam, chứ đừng nói chi là khi dễ, cho nên cậu căn bản không rõ trong lòng Phó Nam năm đó thay đổi như thế nào, tại sao lại tuyệt vọng muốn chết…

Khi biết tin Phó Nam tự sát, cậu thậm chí tưởng là mộng, khó hiểu.

Tất nhiên, Phó Nam sống ở Giang gia năm đó, cậu ta tuyệt vọng đến tự sát, người Giang gia tất nhiên không thoát khỏi liên quan, cho nên cậu sẽ thay Giang gia nhận vài tội, nhưng Giang gia không phải đã bị Phó Huân hắn trả thù, nhận được cái giá vô cùng thê thảm rồi đó sao?

Cha trong ngực, mẹ bị giam ở bệnh viện tâm thần, còn mình sống không phải là chính mình…Chật vật tám năm, chẳng lẽ vẫn không thể khiến Phó Huân dừng trả thù hay sao?

Tối hôm đó, Giang Phi vừa trong lòng lo lắng cho Đại Quất, vừa ở trong đầu cân nhắc tất cả chuyện phải nói sau khi gặp Phó Huân tối mai.

Mấy năm nay cậu sống khép kín, thưở nhỏ tự tin khoe khoang, mồm miệng lanh lợi, bây giờ chỉ có thể vâng vâng dạ dạ, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Giang Phi thực sự lo lắng cho tối mai…

Nhất định phải nghĩ mọi cách giải trừ hiểu lầm của Phó Huân đối với cậu mới được, Giang Phi cảm thấy ấn tượng của Phó Huân đối với mình vẫn dừng lại lúc còn trẻ con, cho nên cậu nhất định phải khiến Phó Huân tin rằng, hiện tại cậu đã thay đổi.

Nếu như những gì cần nói cũng đã nói xong, mà Phó Huân vẫn kiên trì muốn cậu trả giá, vậy cậu đành nhận vậy.
Bình Luận (0)
Comment