Tránh Sủng Ii

Chương 63

Phó Huân đã rất lâu không ngủ tròn giấc như vậy, thật giống như bỏ xuống tất cả tạp niệm tiến vào trong mộng, trong mộng cũng không còn cảm giác đè nén nặng nề mơ hồ như trước, không có gì cả, chỉ buông lơi say sưa ngủ một giấc cho đến khi tự nhiên tỉnh.

Người vẫn còn ôm trong ngực, thân thể gầy gò ôn nhuyễn khảm vừa vặn trong ngực mình, Phó Huân chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn Giang Phi trong lòng.

Giang Phi ngủ vẫn rất nặng nề, đêm qua có lẽ vì quá mệt mỏi lại còn khóc hư, đáy mắt xuất hiện hai quầng thâm nhàn nhạt, mi mắt rủ xuống tựa như hai cây quạt lá rải ở bên trên quầng thâm, đường cong mặt sườn tuấn tú, vừa mang góc cạnh trưởng thành của thanh niên,  lại không mất đi sự mềm mại của thiếu niên, lại thêm ánh mặt trời ngoài cửa sổ rải lên khiến cho gương mặt đầy thanh tú đó mạ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, mơ hồ còn có thể thấy rõ lông tơ như của trẻ con trên khuôn mặt kia…

Dần dần, ánh mắt Phó Huân bị rái tai trắng như tuyết dưới tóc mai kia hấp dẫn, bộ dáng xinh xắn mượt mà khiến lòng hắn không khỏi ngứa ngáy, giằng co một đêm mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, giờ phút này giữa bụng lại bắt đầu rục rịch.

Phó Huân không nói hai lời, cúi đầu ngậm rái tai nhỏ nhắn mê người của Giang Phi đùa bỡn ở trong miệng, hai cánh tay cũng siết chặt Giang Phi hơn.

Trong mộng Giang Phi rốt cuộc cũng cảm giác được khó chịu, mơ mơ màng màng mở hai mắt ra.

Sửng sốt được mấy giây, Giang Phi giống như bị tiếng sấm chợt đánh thức, nhất thời thành con nhím tạc mao, phát điên đẩy Phó Huân ra, nhưng từ eo trở xuống giống như tàn phế vậy căn bản không làm được gì, cậu chỉ có thể dựa vào hai tay để giãy giụa.

“A! Buông tay! Cứu mạng!” Giang Phi tựa như mất lý trí gào khóc.

Sắc mặt Phó Huân trầm xuống, thích ý cùng mềm mại sinh ra trong lòng lúc sáng sớm tỉnh lại trong nháy mắt bị quét không còn một mống, hắn xoay mình đè lên Giang Phi, sau đó dùng tay mạnh mẽ che miệng Giang Phi lại.

Giang Phi trợn to cặp mắt, hoảng sợ nhìn nam nhân ánh mắt tàn bạo trên người.

Phó Huân cúi đầu xuống, hai mắt hung ác đe dọa nhìn Giang Phi: “Là ngứa da? Hay là tối qua chưa tận hứng?”

Sắc mặt Giang Phi tái nhợt, mồ hôi lạnh từ giữa trán chảy thẳng xuống, cho dù bị mạnh mẽ ấn lên miệng, cậu cũng dùng hết toàn lực lắc đầu hai cái.

Phó Huân hừ lạnh một tiếng, lúc này mới chậm rãi buông tay ra.

Giang Phi rất sợ Phó Huân đánh mình, một tay che ở trên mặt, một tay ngăn ở trước ngực, làm động tác phòng thủ vô dụng, trong cổ họng còn đè nén tiếng nghẹn ngào khàn khàn.

“Thức thời một chút cho tôi!”

Phó Huân hung tợn nói xong liền xoay mình xuống giường, đứng ở mép giường không nhanh không chậm mặc quần áo, hắn vừa cài đai lưng, vừa nhìn những vết bầm tím khắp người Giang Phi…Có rất nhiều vết là do hắn giày vò tối hôm qua.

Vết bầm cũ mới đan xen, giờ phút này trên người Giang Phi đã không còn một nơi tốt đẹp.

Phó Huân cũng không mấy kinh ngạc, chỉ là hơi nâng mày.

Giang Phi từ trên giường chật vật ngồi dậy, quấn lấy chăn nhanh chóng rúc vào cạnh đầu giường xa Phó Huân nhất, cậu không dám ngẩng đầu nhìn Phó Huân, chỉ cúi đầu, thân thể run rẩy không dám phát ra chút thanh âm nào.

Hết thảy đêm qua đều rành rành ở trước mắt, thế mạnh như nước chiếu đi chiếu lại trong đầu Giang Phi, giống như có vô số con dao sắc bén đang điên cuồng giày vò thần kinh của Giang Phi khiến cả người Giang Phi rơi vào ranh giới tan rã.

Giờ phút tất cả mọi thứ đến từ trên người Phó Huân, cho dù chỉ là hai chữ ‘Phó Huân’ thôi, cũng sẽ khiến thần kinh Giang Phi căng thẳng, trong nháy mắt mất đi tỉnh táo.

“Hôm nay có thời gian thì ra ngoài mua chút thuốc.” Phó Huân vừa cài cúc trước ngực, vừa nhìn Giang Phi không nóng không lạnh nói: “Vết bầm trên người nhiều như vậy, nhìn quả thực mất khẩu vị.”

Giang Phi mím chặt miệng, không nói gì.

“Nói chuyện với cậu cậu điếc sao?” Phó Huân bỗng nhiên lạnh lùng nói.

Thân thể Giang Phi chấn động một cái, vội vàng lắp bắp nói: “Biết…biết.”

Khi Phó Huân đưa tay lấy cà vạt rơi bên gối, động tác đưa tay kia liền dọa Giang Phi trực tiếp rụt về mép giường.

Phó Huân bị bộ dáng thần kinh này của Giang Phi làm cho dở khóc dở cười, hắn cầm cà vạt đeo trên cổ, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay về phía Giang Phi, cười âm hiểm: “Tới, cài cà vạt cho tôi.”

Giang Phi không nhúc nhích, cậu hoảng sợ nhìn Phó Huân, đôi mắt tràn đầy hơi nước cực kỳ sợ hãi.

Phó Huân thấy Giang Phi không phản ứng, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, hắn để một bên đầu gối lên giường, đưa tay bắt lấy một cánh tay của Giang Phi, đem Giang Phi hoảng sợ gào thét, thô bạo kéo tới giường bên này.

“Tôi cài! Tôi cài cho anh!” Giang Phi hoảng sợ khóc lóc.

Phó Huân lúc này mới buông lỏng Giang Phi.

Nước mắt Giang Phi lộp bộp rơi xuống, cậu ngồi dậy quỳ xuống bên mép giường, run rẩy giơ tay lên bắt đầu cài cà vạt cho Phó Huân.

Phó Huân hơi ngửa cằm dưới, ánh mắt hơi rủ xuống, rơi trên khuôn mặt không ngừng rơi lệ của Giang Phi, cau mày nói: “Một tên phế vật, nếu không phải từng thượng cậu, tôi còn tưởng rằng cậu không phải nam nhân.”

Những lời này của Phó Huân còn ác độc sắc bén hơn so với nắm đấm của hắn, Giang Phi chỉ cảm thấy toàn thân âm ỉ đau đớn, cậu cố gắng thu nước mắt lại, nhưng vẫn càng chảy càng nhiều, nước mắt làm mờ tầm mắt, ngón tay cố gắng nửa ngày cũng không thể thành công cột chắc cà vạt cho Phó Huân.

Phó Huân không nhịn được, giơ tay lên thô bạo đẩy Giang Phi sang một bên, mắng nhỏ một tiếng: “Phế vật.”

Ở trong mắt Phó Huân Giang Phi đích xác là phế vật, cho tới bây giờ Phó Huân vẫn chưa thể từ trên người Giang Phi tìm được chỗ nào hơn người, nếu không phải đặc tính của ‘phế vật’ Giang Phi này có giá trị có thể khiến cho tinh thần hắn thả lỏng, Phó Huân quả thực không biết có lý do gì để giữ lại cậu.

Giang Phi lui về góc giường, tiếp tục dùng chăn quấn lấy mình, bởi vì Phó Huân ở đây, Giang Phi cũng không dám nhặt quần áo của mình rơi ở trên đất, chỉ có thể đau khổ chờ Phó Huân rời đi, sau đó cậu mới nhặt quần áo lên mặc.

Sau khi Phó Huân mặc xong liền ngồi ở mép giường, hắn nhìn Giang Phi rúc ở trong góc, nở nụ cười quỷ dị nói: “Tôi không phải người không nói phải trái, như vậy đi, tôi theo như MB trong câu lạc bộ tính giá cho cậu, mỗi đêm năm vạn, trước mắt làm hai đêm tổng mười vạn, tự cậu nhớ nợ, rồi tính vào nợ cậu đang thiếu tôi kia.”

Loại làm nhục này của Phó Huân, giống như lột một lớp da của Giang Phi đang sống sờ sờ vậy, bị định thành MB, chính là muốn Giang Phi cậu cả đời không ngóc đầu lên được.

Giang Phi cúi đầu rất thấp, đã sắp khóc không ra nước mắt.

“Làm sao? Chê tôi ra giá thấp sao?” Phó Huân cười lạnh nói: “Bộ dáng giường kỹ của cậu, ở trên thị trường tính là loại hạ đẳng nhất, cho cậu tiền là nâng đỡ cậu rồi, nếu cậu muốn tăng giá, thì luyện giỏi công phu trên giường đi, chờ lần sau tôi kiểm hàng, tôi sẽ căn cứ vào biểu hiện của cậu mà tăng giá thích hợp.”

Nghe được hai chữ ‘lần sau’, khắp cả người Giang Phi liền phát run, cậu kinh ngạc nhìn Phó Huân, khớp hàm run rẩy nói: “Lần…lần sau?”

Phó Huân đứng lên, chỉnh lại vạt áo, ung dung thong thả nói: “Tối mai cũng được đi, tôi có buổi xã giao chắc hẳn phải đến rất khuya, tối mai tôi sẽ tới, cậu chuẩn bị vài món thanh đạm chờ tôi.”

Lông tơ toàn thân Giang Phi đều dựng cả lên.

Não Giang Phi ù ù, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, cậu ‘dạ’ thật thấp, nhưng trong đầu đều là…phải lập tức rời khỏi nơi này.

“Nếu cậu dám chạy, tôi sẽ trực tiếp đưa cậu đến làm MB ở câu lạc bộ.” Phó Huân bỗng nhiên âm hiểm cười nói: “Ngoài ra, nếu ai dám ra tay giúp cậu đối nghịch với tôi, tôi sẽ khiến hắn hai bàn tay trắng, thân bại danh liệt…”

Huynh: Phong ca ca sắp lên sàn…
Bình Luận (0)
Comment