Tránh Sủng Ii

Chương 78

Chạng vạng tối, thủ hạ Phó Huân đem điều tra mới nhất hồi báo cho hắn, rằng căn cứ vào kiểm soát theo dõi ở mấy tiểu khu lân cận, đã phát hiện được tung tích của Giang Phi, cũng xác định được tiểu khu và chung cư của Giang Phi.

Chỉ là tạm thời chưa biết Giang Phi rốt cuộc ở tầng nào phòng nào trong cái tòa nhà kia.

Phó Huân nghe xong tâm tình rất tốt, bởi vì dựa vào độ tiến triển này, tối nay là có thể bắt Giang Phi tới.

Sau đó Ngô Thân căn cứ vào camera kiểm soát, phát hiện Giang Phi ra vào một tiệm sủng vật gần tiểu khu đó, hắn biết Giang Phi có một con mèo cưng lúc chạy trốn cũng tiện thể mang đi nên ngay lập tức đến tiệm sủng vật kia tìm hiểu tình huống.

Vừa vào tiệm sủng vật, Ngô Thân liền nhận ra ngay con mèo của Giang Phi được gửi nuôi ở trong lồng, con mèo màu vàng quất mà Giang Phi nuôi kia có dáng người to mập, hình thái lười biếng, cực kỳ dễ thấy trong đám mèo sủng vật đẹp đẽ nhuyễn manh.

Ngô Thân bỏ ít tiền, từ chỗ chủ tiệm lấy được tin tức của chủ nhân nhờ nuôi con mèo màu vàng quất này, tên bên trên đúng là Giang Phi, còn có một chuỗi số liên lạc.

Lúc này Ngô Thân ra lệnh một thủ hạ giả bộ làm một nhân viên tiếp thị bấm số điện thoại này, sau khi đường dây kết nối, Ngô Thân nghe ra thanh âm kia đúng là Giang Phi, giây sau liền nhanh chóng cho thủ hạ xác định vị trí.

Cuối cùng, Ngô Thân thành công phong tỏa vị trí của Giang Phi…

“Chắc chắn không sai?” Phó Huân nghe xong báo cáo của Ngô Thân, nhanh chóng hỏi: “Tên phế vật kia thật sự ở nhà hát âm nhạc?”

“Dạ, thuộc hạ đã an bài người ở các cửa ra vào lớn của nhà hát kia, chỉ chờ Phó tổng ngài hạ lệnh.”

Phó Huân nhếch miệng, sau đó lại hỏi: “Cậu ta có phát hiện không?”

“Thuộc hạ cho người cải trang thành tiếp thị nói chuyện điện thoại, Giang tiên sinh theo lý sẽ không phát hiện.”

“Nhà hát âm nhạc?” Phó Huân cau mày: “Cậu ta đến nơi đó làm gì?”

“Thuộc hạ còn chưa điều tra, bất quá nhà hát này tối nay có cử hành lễ trao giải cho giới âm nhạc, không biết Giang tiên sinh ở nơi đó có liên quan đến chuyện này hay không.”

“Một tên phế vật như cậu ta, có thể dính dáng đến thịnh điển trao giải này cái gì, đến làm công nhân dọn vệ sinh sao?”

“…”

“Trước đừng bứt giây động rừng.” Phó Huân trầm giọng nói: “Bây giờ tôi tự mình đi.”

“Dạ.”

“Đúng rồi, nếu cũng chắc chắn cậu ta ở chung cư nào, vậy cứ tiếp tục tra xem mấy ngày qua cậu ta rốt cuộc ở chung một chỗ với ai.” Phó Huân nói: “Tôi đoán hẳn là bạn bè hoặc thân thích của cậu ta, các ngươi trước dựa theo hướng này mà thăm dò, tối nay phải cho tôi câu trả lời.”

“Dạ.”

Cúp điện thoại, Phó Huân đặt điện thoại trở lại bờ bên cạnh, sau đó từ trong hồ nước nóng đứng lên.

Trên đường cong bắp thịt phập phồng, nước chảy theo làn da màu lúa mạch nhỏ từng giọt xuống, Phó Huân giãn gân cốt ở hai cánh tay, vừa đi lên trên bờ, vừa hướng Giản Húc mới vừa đẩy cửa đi vào, trong tay đang bưng trà ngon mới châm nói: “Cậu biết thịnh điển âm nhạc ở nhà hát không?”

Dáng người to lớn hoàn mỹ của Phó Huân hiện ra trước mắt Giản Húc, Giản Húc có chút không rời được nhãn tình, cục xương trong cổ họng hoạt động mấy cái sau mới gật đầu một cái: “Biết, sao vậy Phó ca.”

“Thay quần áo khác, cùng đi.”

“A?” Giản Húc thụ sủng nhược kinh: “Kia…Thịnh điển kia em…em không có tư cách đến…”

Giản Húc mới hành nghề chưa được hai tháng, độ nổi tiếng chỉ mới vừa ló đầu, ngay cả tác phẩm tiêu biểu đầu tiên của mình còn chưa có, căn bản không có tư chất tiến vào hiện trường của lễ trao giải long trọng như vậy.

Phó Huân mặt không chút thay đổi nói: “Tôi mang cậu đi, tôi nói cậu có tư cách, cậu liền có tư cách.”

Giản Húc kích động không thôi, luôn miệng nói: “Cám ơn Phó ca, cám ơn Phó ca.”

Giản Húc không nghĩ tới mình mới cùng Phó Huân chưa được hai ngày, liền thu được vinh dự đặc biệt như vậy, hắn mơ hồ cảm giác được Phó Huân đối với hắn đúng là có chút tâm tư rồi, nếu không không thể nào nâng đỡ hắn như vậy.

Thời điểm Phó Huân mặc quần áo, Giản Húc đứng ở một bên ôn nhu phủi quần áo vuốt cổ áo, cuối cùng đứng ở trước người Phó Huân cài đai lưng cho hắn, khớp xương tay chẳng biết vô tình hay hữu ý cách lớp vải quần tây khẽ cọ vào nơi cấm bí nào đó.

Phó Huân cư cao lâm hạ nhìn Giản Húc đứng ở trước người mình, hơi cau mày, rõ ràng bộ dáng người này so với tên phế vật kia tinh xảo hơn gấp trăm lần, mà da dẻ vóc người cũng là tuyệt hảo, nhưng trong lòng hắn lại không gợi được chút khao khát sinh lý nào…Món ngon tinh xảo xinh đẹp mà nhìn quả đạm vô vị thì tất nhiên ngay cả cửa vào dục vọng cũng chẳng có.

Phó Huân bỗng nhiên nghĩ đến hiện nay mình trừ Giang Phi ra, thật giống như chưa từng thượng qua người cùng phái khác, mà trong tiềm thức của hắn bây giờ, nam nhân vẫn là sinh vật bằng phẳng không thú vị, căn bản không so được với nữ nhân kiều mỵ mê người, thế nhưng…

Thế nhưng trừ tên phế vật kia…

Phó Huân hiểu rõ xung động giờ phút này của mình đối với tên phế vật kia, cảm tình gì dĩ nhiên hắn chưa từng nghĩ tới, nhưng hiện tại hắn chính là muốn thượng cậu ta, đùa bỡn cậu ta, giống như trong những ngày Giang Phi biến mất, hắn thỉnh thoảng sẽ nhớ tới cảnh tưởng hai đêm ấn lấy thân thể nam nhân kia mà điên cuồng phát tiết, cuối cùng trong cái thô bạo chạm đến được một phần mới lạ cùng mềm mại không thể tưởng tượng nổi, khi đó sẽ không tránh khỏi kích động một câu, làm nam nhân hình như còn thú vị hơn so với nữ nhân.

Nhưng khi Phó Huân hắn ôm loại ý nghĩ này, lại đi thấy nhưng tiểu thịt tươi được đưa đến cửa kia, liền bỗng nhiên tựa như héo rũ.

Mặc dù Phó Huân mơ hồ cảm giác loại trạng thái này của mình không ổn, nhưng hắn cho là đây là bởi vì hắn chưa chơi đủ Giang Phi, trước kia khi hắn thu nữ nhân về làm tình nhân cũng chính là như vậy, trước khi chán ngán một người căn bản sẽ không đi tìm người thứ hai, một là nữ nhân đưa tới cửa quả thực quá nhiều, hắn lười đi tìm hiểu rõ, hai là biết cách hầu hạ hắn cương lên càng khiến hắn hài lòng hơn, luân phiên thay đổi có thể gặp phải mấy kẻ không biết điều chọc hắn không vui.

Phó Huân sớm cân nhắc qua, chờ hắn chán ngán Giang Phi rồi, trực tiếp đưa Giang Phi đến làm MB tiếp khách ở câu lạc bộ tư nhân của hắn, nếu cậu không muốn, tất nhiên sẽ có cảnh ngộ ác hơn tàn nhẫn hơn chờ cậu, cho một người thiếu Phó Huân hắn khoản nợ máu có cuộc sống tự do, căn bản không có khả năng.

Giản Húc cài chặt đai lưng cho Phó Huân, đứng dậy mặc áo khoác âu phục cho hắn, Phó Huân nhìn bộ dáng cung thuận ôn nhu của Giản Húc, nhàn nhạt hỏi: “Có thiếu phụ tá không?”

Giản Húc sửng sốt, nhanh chóng trả lời: “Công ty có sắp xếp cho em một người.”

“Một người làm sao đủ.” Phó Huân nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ cho người an bài cho cậu một phụ tá sinh hoạt.”

“Thật ra thì không cần…” Giản Húc kiềm chế vui thích trong lòng, ôn hòa nói: “Em mới hành nghề, khiêm tốn vẫn là tốt hơn.”

“Sao lại không cần.” Phó Huân vuốt ve gương mặt Giản Húc, cười có chút quỷ dị: “Áp lực công việc lớn như vậy, giữ lại thỉnh thoảng đánh trút giận cũng tốt.”

Giản Húc sửng sốt, vội nói: “Em làm sao biết dùng phụ tá trút giận, em…”

“Bảo cậu nhận thì cậu nhận đi.” Sắc mặt Phó Huân trầm xuống: “Nói nhảm nhiều như vậy.”

Giản Húc biết mình khiêm tốn quá đà liền vội vàng nói: “Phải phải, nghe Phó ca…”
Bình Luận (0)
Comment