Tránh Sủng Ii

Chương 97

Giang Phi thấy, cái vấn đề này của Phó Huân căn bản là biết còn hỏi.

Cậu không có bị hội chứng Stockholm*, sao có thể thích một tên súc sinh không coi mình là người mà đối đãi được.

***Hội chứng Stockholm: Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc, cũng là chỉ người bị hại sinh ra tình cảm với người phạm tội. Tình cảm này khiến người bị hại sinh ra hảo cảm với người hại, lệ thuộc vào, thậm trí trợ giúp hại người.

Nhưng, câu trả lời cho cái vấn đề này khiến Giang Phi rất khó xử.

Kim chủ đều thích tình nhân nịnh hót lấy lòng, tất nhiên không muốn từ trong miệng tình nhân nghe được loại lời nói không thích mình, cho nên lúc này, cậu theo lý nên đáp ‘thích’ để lấy lòng Phó Huân, nhưng là…

Nhưng là tên Phó Huân này tính tình đặc biệt, Giang Phi biết hắn từ đầu chí cuối chưa từng coi trọng mình, một câu đều là tên phế vật ngu xuẩn, nếu giờ phút này cậu trả lời là thích, Phó Huân mười thì có tám chín phần sẽ tức giận nói, loại phế vật như cậu xứng sao?

Lúc này, Phó Huân lại bổ sung thêm một câu: “Tôi nói là đoạn thời gian trước khi cậu táng gia bại sản…”

Phó Huân biết khoảng thời gian này mình đã làm cái gì với Giang Phi, dĩ nhiên hắn không có trông cậy Giang Phi hiện tại vẫn còn thích hắn, hắn chỉ là muốn chắc chắn, chắc chắn quá khứ Giang Phi có thật sự yêu hắn hay không.

Phó Huân không biết tại sao mình lại cố chấp với cái vấn đề này, chỉ là mỗi lần nhớ tới khoảng thời gian được Giang Phi ‘thích’ đó, hắn lại cảm thấy thoải mái cùng hoài niệm khó hiểu, cái loại cảm giác ôn nhu lại thuần túy đó, kể từ mười năm khi tiến vào Phó gia, hắn chưa bao giờ được lĩnh hội…

Bức tường băng thẳng đứng ngăn cách nhiều năm chạm đến phần ấm áp không thể tưởng tượng nổi liền trong một cái nháy mắt hóa thành một bãi xuân thủy, hiện nay tường băng lại được xây lần nữa, làm không khỏi nhớ tới phần mỹ hảo ngắn ngủi kia.

Giang Phi lại sửng sốt, nhất thời không hiểu tại sao Phó Huân đột nhiên hỏi cái này, cậu nhớ trước đó Phó Huân hình như cũng hỏi, hơn nữa hồi đó cậu cũng đã đáp rõ ràng rằng cậu không thích nam nhân, trong khoảng thời gian bị Phó Huân hắn lừa dối đó, cậu cũng chỉ coi Phó Huân là người thân nhất.

“Tôi…tôi khi đó coi Phó tổng là…là người thân nhất.”

“Người thân nhất?” Mi tâm Phó Huân im lặng nhíu chặt, hiển nhiên rất không hài lòng với câu trả lời này của Giang Phi, tiếp tục nói: “Có bao nhiêu thân? Có phải coi tôi thành nam nhân của cậu?”

“Không dám không dám.” Giang Phi vội vàng nói: “Tôi…tôi không dám cũng không xứng, tôi…tôi không xứng…”

“Con mẹ nó tôi hỏi cậu xứng hay không xứng sao?” Phó Huân ngắt lời, mặt mũi có phần hơi dữ tợn, kiên nhẫn cũng đã đến cực hạn: “Chỉ là hỏi cậu trước đó có từng thích tôi hay không, mấy chữ thôi cũng trả lời khó khăn như vậy?”

Tim Giang Phi đập nhanh đến cực điểm, cậu nghĩ đến mấy câu trả lời đã cho Phó Huân dù là trước đó hay bây giờ đều bị gạt bỏ, nếu đã không hài lòng, vậy câu trả lời chính xác khẳng định chính là…

“Thích…từng thích.” Giang Phi sợ hãi bất an khàn khàn nói: “Trước…trước kia từng thích Phó…Phó tổng.”

Mi tâm Phó Huân bỗng nhiên giãn ra, nhếch miệng lên, cười nhạo một tiếng: “Tôi cũng biết, có phải còn lén vẽ tôi nữa đúng không?”

Giang Phi ngây người, một hồi lâu mới nhớ tới trước đó cậu đúng là âm thầm vẽ hai bức về Phó Huân, một tờ trong đó là vẽ Phó Huân uống trà trên ghế salon ở phòng khách, trên bức vẽ có kèm chữ ‘Phó tiên sinh’, bản vẽ này cũng là cậu tưởng tượng cảnh thường ngày của nhân vật nam chính trong bộ manga mới, hồi đó trực tiếp lấy Phó Huân làm ý tưởng, còn bản vẽ khác, phỏng đoán trừ Giang Phi cậu ra thì không ai biết nhân vật cùng câu chuyện trong bản vẽ là gì, cho nên Phó Huân nói hẳn là tờ thứ nhất…

Nhưng điểm chính là…Sau khi nhìn thấu bộ mặt thật của Phó Huân, cậu hình như đã vứt hai bức vẽ ấy đi, Phó Huân sao lại biết được hai bức vẽ đó.

Giờ phút này hiển nhiên không phải lúc tìm hiểu Phó Huân có được bức tranh kia thế nào, biết Phó Huân thích nghe cái gì, Giang Phi chỉ có thể dựa theo mà nói, nếu khiến Phó Huân vui vẻ, tối nay có lẽ có thể tránh được một kiếp.

“Đúng…là từng vẽ, lúc ấy rất…rất thích.” Giang Phi nhỏ giọng nói: “Cho nên nhịn…không nhịn được vẽ…vẽ.”

Nụ cười trên mặt Phó Huân càng đậm hơn, nhưng lại làm ra bộ dáng khinh thường, nhướng mi thờ ơ nói: “Cậu là thích bao nhiêu, lại còn không nhịn được để thẻ tranh nhỏ của tôi ở bên người, hửm?”

Giang Phi mông lung…Thẻ tranh nhỏ?

Thẻ tranh nhỏ nào?

Dưới tình huống nào, Giang Phi chỉ có thể nhắm mắt nói: “Quả thực quá…quá thích.”

Phó Huân cơ hồ bóp mặt Giang Phi đến biến dạng, khẽ cười nói: “Một phế vật, cậu xứng sao?”

“…” Cậu cũng biết sẽ như vậy.

Tâm tình Phó Huân tốt khó hiểu, hắn xoay người đẩy ngã Giang Phi ở trên ghế salon, nắm hai tay của Giang Phi ấn lên đỉnh đầu, gò má cơ hồ dính sát Giang Phi.

Nhìn vẻ mặt bất an của Giang Phi, Phó Huân cười âm hiểm nói: “Ngoan ngoãn nghe lời, mới sống được, biết chưa?”

Giang Phi dùng sức gật đầu, chớp đôi mắt, vừa sợ lại vừa chân thành nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ.”

Đây cũng là lời thật, cậu đã cam chịu số phận, hai tháng này tất nhiên cậu sẽ vì tự do của hai tháng sau mà ngoan ngoãn nghe lời Phó Huân.

Giang Phi tròng mắt run run, mặt đầy vô tội nhìn chằm chằm Phó Huân, cậu muốn dùng ánh mắt cầu xin để Phó Huân bỏ qua cho mình chiều nay, kết quả càng nhìn chằm chằm Phó Huân, Giang Phi càng cảm giác nơi nào đó của Phó Huân dán dưới người mình, biến hóa càng thêm phách lối…

“Tối nay có thể hay không…Ngô!”

Lời Giang Phi còn chưa dứt đã bị Phó Huân cúi đầu ngậm môi chặn miệng, sau một phen ‘quấn quít’ kịch liệt, Giang Phi nặng nề lấy được hô hấp thở hồng hộc.

Khi cảm giác Phó Huân chuẩn bị bắt đầu ở trên ghế salon này, Giang Phi liền bị dọa vội vàng nói: “Tôi…tôi muốn đi tắm.”

Phó Huân ngẩng đầu mặt đầy không vui nhìn Giang Phi.

Giang Phi tiếp tục nói: “Hôm nay tôi thật sự chảy rất nhiều mồ hôi, tôi…tôi tắm sạch lại…lại tiếp tục có được không?”

Phó Huân nhíu mày, cuối cùng xanh mặt từ trên người Giang Phi ngồi dậy.

Hai chân Phó Huân vắt chéo để che giấu nơi nào đó không kịp chờ đợi, hắn ho nhẹ hai tiếng, cau mày trầm giọng nói: “Đi đi.”

Giang Phi đứng dậy vội vàng chạy về phía phòng tắm, sau khi hoảng sợ đến phòng tắm liền đi đi lại lại, vắt hết óc cũng không nghĩ ra được cách có thể tránh được tối nay, cuối cùng chỉ có thể không ngừng kéo dài thời gian…

Phó Huân ngồi ở trên ghế salon, không ngừng điều chỉnh tư thế ngồi, nhưng toàn thân vẫn vô cùng sốt ruột khó nhịn như tháo chạy khỏi hỏa hoạn như cũ, hắn không muốn ở trước mặt Giang Phi lộ ra mình nôn nóng với cậu, nhưng hắn không nghĩ tới chốc lát này thôi lại khiến hắn cảm thấy khó chịu như vậy, ngay cả tiếng nước chảy truyền từ phòng tắm cũng gãi lên từng tế bào thần kinh toàn thân của hắn.

Năm phút  trôi qua, Phó Huân quả thực không nhịn được nữa, hắn đứng dậy đi nhanh tới phòng tắm, vừa đi vừa cởi đai lưng, đến cửa vặn chốt mới phát hiện cửa đã bị khóa, nhất thời * cùng lửa giận chui ra cùng một lúc.

“Mở cửa!” Phó Huân tức giận nói: “Mẹ nó ai cho cậu khóa cửa! Mở ra!”

Chỉ chốc lát sau, Giang Phi mở cửa phòng tắm ra, cậu cầm tấm khăn tắm thật dài ngăn trước người, run rẩy nói: “Tôi…tôi không phải cố ý.”

Bộ dáng nửa chặn nửa che lại thêm mái tóc ẩm ướt của Giang Phi, Phó Huân thấy mà bụng gần như muốn nổ tung.

Phó Huân giờ phút này thật ra cũng không có lửa giận gì, nhưng hắn cần một cái lý do nổi giận để hắn tiếp theo có thể kiếm cớ mà mất khống chế hành động, trước khi tàn bạo thì phải đẩy trách nhiệm đốt hỏa lên người Giang Phi, như vậy toàn bộ quá trình Phó Huân hắn mới yên tâm thoải mái càn rỡ phát tiết.

Vết thương trên người Giang Phi vừa mới miễn cưỡng khôi phục, hôm nay lại còn chiếu cố mẹ ở bệnh viện cả ngày, thể lực tâm lực tất nhiên có hạn, không giống như Phó Huân nghỉ ngơi dưỡng sức ba ngày nay, đi vũ trường đều không mang bạn giường theo, cấm dục ba ngày, liền trông cậy vào tối nay phát tiết toàn bộ lên trên người Giang Phi.
Bình Luận (0)
Comment