Tranh Tranh

Chương 13

Ngày hôm sau Diệp Hàm Tranh chuẩn bị xin nghỉ với giáo viên, lúc xuống lầu quản gia đưa cho cậu một cái túi du lịch, Diệp Hàm Tranh hỏi: “Cái gì đây ạ?”

Quản gia nói: “Là những thứ cần thiết khi ra ngoài, có một ít đồ ăn và quần áo để thay.”

Thời gian học tập một tuần, quản gia nghĩ rất chu đáo, còn chuẩn bị la bàn và đèn pin, Diệp Hàm Tranh nói: “Cảm ơn chú, nhưng cậu chủ không muốn đi, cho nên cháu cũng không đi.”

Quản gia nói: “Lần này không cần.”

Diệp Hàm Tranh kiên trì lắc đầu: “Cậu chủ không đi cháu cũng không đi, cháu ở lại với cậu ấy.”

Quản gia đưa vali tới tay cậu, cười nói: “Nhưng cậu chủ cũng đi mà.”

Diệp Hàm Tranh kinh ngạc: “Đi… đi lúc nào?”

Quản gia nói: “Thừa dịp cháu vẫn chưa thức dậy.”

Thảo nào hôm nay tỉnh dậy không nhìn thấy Lục Minh Tiêu, Diệp Hàm Tranh không hỏi tại sao cậu chủ nhà cậu đột nhiên thay đổi chủ ý, chỉ cần có thể đi là được.

Cậu xách theo hành lý, đến trường học với quản gia, trong năm năm qua, trừ nhà họ Lục và trường học ra, Diệp Hàm Tranh cơ bản chưa từng đến chỗ khác, quản gia đưa cậu tới gần trường học, thấy cậu hơi đứng ngồi không yên, hỏi: “Hàm Tranh? Sao vậy?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Là chú Lý mang cậu chủ đi ạ?’

Chú Lý là tài xế chính thức của nhà họ Lục, nhưng quản gia để cho Trình Thư Uẩn yên tâm hơn, cho nên vẫn luôn bảo chú Lý đưa Lục Minh Tiêu đi học.

“Ừ.”

Diệp Hàm Tranh nói: “Vậy cậu chủ đã mang đủ hành lý chưa ạ? Bạn học nói trên núi lạnh, cậu ấy sợ lạnh, chú có lấy quần áo dày cho cậu ấy không?”

Quản gia ôn hòa mỉm cười: “Lấy hết rồi.”

Diệp Hàm Tranh gật gật đầu, lúc xuống xe lại nhét thảm lông ở chỗ ngồi vào trong vali du lịch, cũng không phải không tin tưởng quản gia, chỉ muốn lấy thêm một cái, để Lục Minh Tiêu ấm hơn một chút.

Cổng trường học đầy người tụ tập, Kiều Khả, Từ Sênh, bốn mắt, đang đứng nói chuyện phiếm trước cửa xe buýt của trường của lớp số 1, Diệp Hàm Tranh chạy tới gia nhập với họ, nghe họ thảo luận phong cảnh của núi Vân Tùng, “Ơ? Kiều Khả, tên to con kia có phải hàng xóm nhà mày không?” Bốn mắt đẩy kính, nhìn thấy lớp số 3 có một người cao to, khoảng hơn mét tám, đứng trong một đám học sinh cấp hai vừa bắt đầu dậy thì, giống như người khổng lồ.

Kiều Khả: “Ừ, nó tên là Giả Thân, tầm hơn một tạ, trên người đều là cơ bắp, học sinh thể dục của trường chúng ta, luyện môn đẩy tạ đó.”

(bạn Giả Thân nặng hai trăm cân nhưng 1 cân Trung Quốc = o,5 kg)

Giả Thân có gương mặt to, để quả đầu húi cua, cũng nhìn thấy Kiều Khả, đi tới chào hỏi, Diệp Hàm Tranh ngửa đầu nhìn cậu ta, đồng thời lùi nửa bước với bốn mắt, bốn mắt ghé vào tai Diệp Hàm Tranh nói: “Người của lớp số ba đều trông dữ thế à?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Còn có ai?”

“Lục Minh Tiêu chứ ai.”

“Cậu ấy…. không dữ mà.”

Giả Thân không nghe thấy họ xì xào bàn tán, vả một phát lên bả vai Kiều Khả: “Tao nghe nói lần trước chúng mày bị đám lưu manh lớp chín cướp đường hả?”

Kiều Khả như con gà nhép nghiêng đi: “Đúng đó, may mà bọn tao chạy nhanh, không có việc gì.”

Giả Thân nói: “Có việc cũng không sao! Sau này tao bảo kê mấy đứa chúng mày, có mặt một người tính một người.” Nói đoạn làm tư thế khỏe đẹp, thoạt nhìn vô cùng cường tráng.

Kiều Khả cảm động đến độ rơi nước mắt, giữ Diệp Hàm Tranh ba người cùng nói lời cảm ơn, lên xe buýt lại bắt đầu kể sự tích huy hoàng của Giả Thân cho mọi người, mấy học sinh cấp hai chưa từng thấy việc đời nghe được sửng sốt một chút, Diệp Hàm Tranh lắng nghe rất nghiêm túc, cậu rất thích kể những chuyện thú vị cho Lục Minh Tiêu, chỉ là nhân vật lợi hại như Giả Thân ở lớp số 3, không biết Lục Minh Tiêu có biết hay không.

Hơn một tiếng sau, xe buýt của trường đúng giờ đến núi Vân Tùng, hành trình giống như Kiều Khả nói, đầu tiên là tập thể đi bộ lên núi, đến trưa chia sẻ đồ ăn mình mang, quản gia cố ý giúp Diệp Hàm Tranh mang theo cơm hộp, sau khi mở ra, Kiều Khả và bốn mắt đều chảy nước miếng, “Cái gì đây?”

“Trứng, trứng cá muối à?”

“Móa, tại sao trong cơm rang còn có sò khô và hải sâm?” Kiều Khả nói: “Bạn học Diệp, thân phận thật của mày có phải là một thiếu gia nhà giàu không? Luôn ẩn náu trong bọn tao, là vì trải nghiệm cuộc sống bình thường?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Không phải.” Nhưng cơm hộp thịnh soạn thực sự rất khó giải thích, chỉ có thể mỉm cười chuyển chủ đề, Lục Minh Tiêu nghiêm cấm cậu nhắc đến quan hệ của hai người ở trong trường, bất kỳ ai cũng không cho, nghĩ đến Lục Minh Tiêu, Diệp Hàm Tranh bưng cơm hộp nhìn khắp nơi, cũng không tìm ra bóng dáng của hắn.

Đang lúc ăn cơm, một hòn đá nhỏ đập tới, tập thể bốn người ngẩng đầu, nhìn thấy Giả Thân đứng sau gốc cây to, nhìn chằm chằm Kiều Khả cả buổi, hình như có lời muốn nói.

Mới đầu Kiều Khả không chú ý, cho đến khi chạng vạng tối bắt đầu mắc lều vải, Giả Thân lại lấm la lấm lét bu lại, “Tiểu Kiều à.” Kiều Khả bị giọng nói này của cậu ta dọa sợ đến độ đặt mông ngồi dưới đất, túm lấy Diệp Hàm Tranh che chở: “Sao sao sao sao vậy.”

Giả Thân ho khan một tiếng, mặt hơi đỏ: “Chuyện là, hai chúng ta, hai chúng ta có thể ngủ chung tối nay không?”

“A? Tại sao? Hai, hai chúng ta cũng không cùng lớp.”

Giả Thân nói: “Không cùng lớp cũng có thể ngủ mà, tao đã nói với giáo viên được rồi.”

Kiều Khả nói: “Nhưng lều vải là hai người ngủ, vả lại…” Vả lại vóc người mày to như thế, căn bản không chen được.

Giả Thân nói: “Cho nên tao muốn đổi với bạn học này.”

Diệp Hàm Tranh cũng không sao cả, có thể đổi, nhưng phải biết lý do.

Giả Thân ấp úng, ôm đầu gối run rẩy nói: “Giáo viên, giáo viên xếp tao ở chung với Lục Minh Tiêu.”

“Lục Minh Tiêu?” Kiều Khả hỏi: “Ngủ chung với cậu ta có vấn đề gì hả?”

Giả Thân nói: “Vấn đề lớn lắm đó, cậu ta rất đáng sợ!”

“Thật sự đáng sợ như vậy?” Kiều Khả lắm chuyện: “Tao đã gặp cậu ta mấy lần, thoạt nhìn rất dữ?”

“Đó là thoạt nhìn rất dữ á! Đó là thật sự hung dữ được chưa?” Giả Thân ấm ức: “Dù sao lớp chúng tao không ai dám chọc cậu ta, tới gần một chút đã nổi da gà, liếc tao một cái, tao cũng sắp quỳ xuống dập đầu, vốn không phải bọn tao ngủ chung, giáo viên cũng không tính cậu ta, trước kia hoạt động kiểu này cậu ta sẽ không tham gia! Nhưng lúc nãy không biết xuất hiện từ xó nào, điểm danh phân ra muốn ngủ với tao!”

Kiều Khả nói: “Có thể là cậu ta muốn kết bạn với mày?”

“Sao có thể! Lúc tao mắc lều vải cậu ta nhìn tao chòng chọc, cũng không giúp đỡ, còn kén cá chọn canh… Tiểu Khả à, cầu xin mày, mày thu lưu tao mấy buổi tối đi!”

“Nhưng Diệp Hàm Tranh lại không quen biết Lục Minh Tiêu, nếu không thì ba người chúng ta tìm giáo viên đổi cái to hơn… hở?” Kiều Khả còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác sau lưng ớn lạnh, chậm rãi quay đầu lại, trông thấy một bóng người, đang âm trầm nhìn chằm chằm vào cậu ta, “Lục, Lục Minh Tiêu?”

Giả Thân to con như thế, trốn sau lưng Kiều Khả run lẩy bẩy.

Lục Minh Tiêu nhìn cậu ta một cái, thản nhiên hỏi: “Còn không quay về, đi ngủ?”

Cái đầu vuông của Giả Thân lắc như trống bỏi, túm Diệp Hàm Tranh lên: “Tôi, tôi ngủ với Kiều Khả hôm nay, đổi với bạn học này, được, được không?” Đoán chừng không được, trong lòng Giả Thân đau khổ, nhưng bất kể thế nào, cậu ta tuyệt đối sẽ không ngủ chung lều vải với Lục Minh Tiêu, cho dù bảo cậu ta ngủ trên bãi cỏ!

Lục Minh Tiêu mãi không nói chuyện, có vẻ như đang quan sát Diệp Hàm Tranh.

Giả Thân vẫn đang điên cuồng tìm đối sách, lại tuyệt đối không nghĩ tới, Lục Minh Tiêu vậy mà thoải mái nói một câu: “Có thể.”
Bình Luận (0)
Comment