Tranh Tranh

Chương 18

Bữa sáng ngày hôm sau, Lục Minh Tiêu vẫn không xuống lầu ăn, ông nội Lục ngồi trên ghế sofa giũ báo, tức giận đến độ dựng râu trợn mắt: “Đúng là không có chút tiến bộ nào!”

Trình Thư Uẩn nói: “Tại sao không có tiến bộ? Mỗi ngày nó mệt như vậy, ngủ thêm một lát thì sao?”

Ông nội Lục nói: “Bà cứ nuông chiều nó đi, sớm muộn gì cũng nuông thành tật xấu.”

“Vậy ông nói phải làm sao? Nó lại không có mẹ, tôi không chiều thì ai chiều?” Nói đến đây Trình Thư Uẩn thở dài, không ai trong nhà họ Lục biết mẹ của Lục Minh Tiêu là ai, năm đó Lục tiên sinh bận bịu làm việc, căn bản không có thời gian yêu đương kết hôn, trong nhà thúc giục hai lần, vốn tưởng rằng ông không để trong lòng, nhưng sau mười tháng, vậy mà phái người đưa tới Lục Minh Tiêu đang quấn trong tã lót, còn kèm theo giấy chứng nhận máu mủ, nghĩ tới đây Trình Thư Uẩn đã cảm thấy đau lòng, đứa trẻ này rốt cuộc ra đời thế nào, có thể tưởng tượng được.

“Có phải Hạo Đông nắm Minh Tiêu chặt quá rồi không? Lần này tôi về, thấy nó gầy đi, nếu không ông nói với Hạo Đông xem, để con cái sau vài năm nữa lại bắt đầu tiếp xúc công việc của công ty, Minh Tiêu nhà chúng ta mới mười ba tuổi, ông nhìn xem người khác mười ba tuổi làm gì, ông nhìn lại nó đi, Minh Tiêu thông minh như vậy, muộn mấy năm, công ty còn có thể sụp đổ à?”

“Nhưng tôi nói không được.” Hạo Đông là tên của Lục tiên sinh, ông nội Lục lại giũ báo, bĩu môi nói: “Tính tình con trai bà thế nào bà hiểu rõ nhất, chuyện nó đã quyết định không ai lay chuyển được, điều này y hệt cháu trai của bà, đợi cháu trai của bà lớn rồi nó tự nói đi, đến lúc ấy nhìn xem ai lợi hại.”

“Ông!” Trình Thư Uẩn giận đến nỗi chống nạnh: “Giống cái tính xấu của nhà họ Lục các ông! Ông còn chuẩn bị xem náo nhiệt à?”

Lúc Hà Xán xuống lầu, hai vợ chồng già vừa đấu khẩu xong, Trình Thư Uẩn cười với cậu ta một tiếng, dẫn cậu ta đến phòng ăn ăn cơm.

“Không đợi anh Minh Tiêu ạ?” Hà Xán cầm thìa hỏi.

Trình Thư Uẩn nói: “Không cần đợi nó, nó vẫn chưa thức dậy.”

Hà Xán gật gật đầu, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, lại đứng lên nói: “Vậy không bằng, cháu đem lên giúp anh Minh Tiêu nhé, đợi lâu quá cơm sẽ nguội.”

“Chuyện này…” Trình Thư Uẩn chần chừ hồi lâu, bóc một quả trứng luộc giúp Hà Xán: “Vẫn nên đợi nó dậy rồi hẵng nói đi.” Lại hỏi quản gia: “Hàm Tranh đâu?”

Quản gia nói: “Tối hôm qua nó thức cùng cậu chủ đến bốn giờ sáng, chắc hẳn vẫn chưa dậy.”

Trình Thư Uẩn tỏ ra đã hiểu, “Đợi Hàm Tranh xuống đây, chú bảo nó dẫn Xán Xán đi đây đi đó, hôm nay tôi và ông cụ hẹn bạn bè đã lâu chưa gặp, có lẽ phải đi ra ngoài một chuyến.”

Khoảng mười giờ, Lục Minh Tiêu vẫn chưa rời giường, Hà Xán xem tivi xong chạy đến phòng bếp, bảo dì Phương giúp nấu chút cháo, lại hỏi quản gia: “Phòng ngủ của anh Minh Tiêu ở đâu ạ?”

Quản gia nhìn cậu ta bưng khay, muốn nhận lấy, tốt bụng nói cho cậu ta biết: “Lúc cậu chủ ngủ không thích có người quấy rầy, Hà thiếu gia kiên nhẫn đợi lúc nữa.”

Hà Xán dời khay đi: “Nhưng đã mười giờ rồi mà, lại không dậy sẽ bỏ lỡ giờ ăn sáng.”

“Không sao, trước khi cậu chủ ngủ Hàm Tranh đã bảo người làm đưa bữa sáng rồi, Hà thiếu gia vẫn nên… ấy Hà thiếu gia khoan đã!” Quản gia chưa nói xong, Hà Xán trực tiếp bước lên bậc cầu thang, chạy đến tầng hai lần lượt gõ cửa từng phòng, cậu ta đi theo Trình Thư Uẩn tới đây, là vì gặp Lục Minh Tiêu, đã tới được hai ngày, cũng chưa nói được mấy câu, trong lòng sốt ruột.

Diệp Hàm Tranh loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa, định ngồi dậy từ trên giường, nhưng cả người bị Lục Minh Tiêu ôm trong lòng, cử động cũng không cử động được, “Cậu chủ?”

“Ừm?”

“Nên dậy thôi.”

“Chậc.”

Lục Minh Tiêu nhắm mắt, ậm ờ trả lời một câu: “Đừng quậy.”

Diệp Hàm Tranh biết hắn chưa ngủ đủ, ngoan ngoãn không nói thêm gì nữa, nhưng tiếng gõ cửa ngày càng gần, lại sợ cậu chủ nhỏ kia chưa quen tình hình, không cẩn thận chọc giận Lục Minh Tiêu, đành phải mở từng ngón tay của Lục thiếu gia ra, nghĩ cách xuống giường, nhưng Lục Minh Tiêu ôm chặt quá, vừa thử dời đi một tí, lại bị kéo về, Diệp Hàm Tranh thử hai lần, cuối cùng tuyên bố đầu hàng, không giãy giụa nữa.

Hà Xán chạy ở bên ngoài một vòng, cuối cùng tìm tới phòng ngủ của Lục Minh Tiêu, bình thường trong nhà không có thói quen khóa cửa, nhưng bất kỳ ai cũng biết, cho dù không khóa cửa, trước khi vào phòng cũng phải lịch sự gõ một tiếng, tất nhiên Hà Xán cũng biết, nhưng cậu ta gõ vài chục cái, từ đầu tới cuối không ai đáp lại, đành phải lên tiếng: “Anh Minh Tiêu dậy đi, em bảo dì ở phòng bếp nấu cháo anh thích, anh có muốn húp một chút không?” Vừa nói vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, còn chưa thấy rõ vị trí giường ở đâu, đã thấy một cái gối bay tới từ đối diện, đập mạnh vào mặt cậu ta, “bộp” một tiếng, khay rơi xuống đất, Hà Xán vẫn chưa kịp phản ứng, lại nghe được một tiếng gầm nhẹ, bảo cậu ta lăn ra ngoài.

Sau trận ồn này, cảm thấy không ngủ được nữa, Lục Minh Tiêu xị mặt đi tắm rửa, Hà Xán được quản gia dẫn xuống lầu dưới an ủi, Diệp Hàm Tranh nhìn cháo trắng vẩy trên thảm, bò dậy thu dọn từng chút một.

“Nhiều năm như vậy, để gối chịu thiệt thòi rồi.”

“Dạ?” Diệp Hàm Tranh ngẩng đầu, nhìn thấy quản gia đi tới, đưa cho cậu một đôi găng tay: “Trước kia cái gối này dùng để đập người, nhưng từ sau khi cháu tới, cậu chủ đều đập xuống đất, chắc hẳn khi đó cảm thấy cháu quá nhỏ, sợ đập bể cháu.”

Diệp Hàm Tranh cười lên: “Vậy sàn nhà cũng chịu thiệt thòi.” Lại hỏi: “Hà thiếu gia sao rồi ạ?”

Quản gia nói: “Vẫn đang khóc, chắc chắn nó chưa từng bị oan ức kiểu này, khóc cũng là bình thường.”

“Vâng.” Diệp Hàm Tranh nói: “Cần xin lỗi cậu ấy không ạ?”

“Ý cháu là bảo cậu chủ nói xin lỗi với nó?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Không phải, chuyện này không trách cậu chủ, nhưng nói thế nào cậu ấy cũng là khách, hơn nữa còn là người bà Trình dẫn về, cháu sợ…”

Quản gia xoa xoa tóc cậu: “Chuyện này không cần cháu lo, nhưng cháu có thể chơi với nó, dù sao để một mình nó ở lại, xác thực không tốt.”

“Có gì mà không tốt?” Lục Minh Tiêu đi ra từ phòng tắm, liếc Diệp Hàm Tranh: “Không được đi.”

“Nhưng…”

“Không có nhưng.” Lục Minh Tiêu nói: “Nó không được sự cho phép của tôi tự tiện xông vào phòng của tôi, đánh thức tôi, chẳng lẽ còn muốn người hầu của tôi đi dỗ nó? Nói cho nó biết không có cửa đâu, thích ở thì ở, không thích ở thì biến.”

Mặc dù sự thật là thế, nhưng rất nhiều chuyện lại không thể tùy hứng quá mức, quản gia bảo Diệp Hàm Tranh đi ra ngoài trước, một mình nói với Lục Minh Tiêu: “Khi phu nhân đi ra ngoài, đã giao Hà Xán thiếu gia cho Hàm Tranh.”

Lục Minh Tiêu nhíu mày: “Giao cho cậu ấy làm gì?”

“Bởi vì phu nhân biết cậu chủ không thích tiếp đãi khách, nhưng nếu người đã đến đây rồi, không thể phớt lờ người ta, cho nên bảo Hàm Tranh dẫn cậu ấy đi chơi.”

Lục Minh Tiêu nói: “Tôi đồng ý chưa?”

Quản gia nói: “Mặc dù cậu chủ chưa đồng ý, nhưng bà Trình đã sắp xếp như vậy, nếu như bà ấy trở về nhìn thấy Hà Xán thiếu gia không vui, nhất định là trách Hàm Tranh không đối đãi tốt.”

Mười phút sau.

Diệp Hàm Tranh đi xuống lầu.

Mũi Hà Xán đỏ lên, khóc đến nỗi co lại, cậu ta vốn muốn về nhà, lại không nghĩ rằng trừ Diệp Hàm Tranh ra, Lục Minh Tiêu cũng đi xuống theo.

Lần này dám chắc Lục Minh Tiêu đến nói xin lỗi, Hà Xán suy nghĩ trong lòng, khóc càng oan ức hơn.

Nhưng cậu ta vừa khóc, Lục Minh Tiêu đã âm trầm mà nhìn cậu ta, hình như bất cứ lúc nào cũng muốn ném gối vào mặt cậu ta, Hà Xán sợ tới nỗi tìm sự giúp đỡ, vô thức kéo ống tay áo của Diệp Hàm Tranh, không kéo còn tốt, kéo một cái vậy mà nghe thấy tiếng nghiến răng ken két, Hà Xán vội vàng đứng lên, run rẩy nói: “Anh, anh Minh Tiêu em xin lỗi, em, em lên lầu trước đây.”
Bình Luận (0)
Comment