Tranh Tranh

Chương 22

Mặc dù ngay trước mặt Lục Minh Tiêu hơi xấu hổ, nhưng Diệp Hàm Tranh vẫn nghe lời thay váy, chiếc váy trắng xanh đan xen thoạt nhìn vô cùng lộng lẫy, chân váy tầng tầng lớp lớp, giống như đám mây màu trắng tô điểm trên bầu trời, buộc nơ con bướm ở sau lưng, lại kéo cổ áo rộng, bởi vì mặc vội quá, trong lúc nhất thời cũng chưa kiểm tra rõ nên kéo cổ áo ra hai bên bả vai, hay là kéo lên hai vai?

Muốn hỏi Lục Minh Tiêu, nhưng Lục thiếu gia lạnh lùng dựa ở cửa, hình như cũng không muốn để ý đến cậu, Diệp Hàm Tranh chỉ có thể lấy điện thoại tra xem, trên điện thoại của cậu cũng treo một con tiểu ác long, lắc qua lắc lại đối mắt với con của Lục Minh Tiêu đặt ở đầu giường.

A, có rồi.

Phải kéo xuống hai bên bả vai, như vậy có thể lộ ra xương quai xanh.

Diệp Hàm Tranh soi gương sửa sang lại cả buổi, cuối cùng mặc được, quay đầu lại hỏi Lục thiếu gia: “Có, có phải hơi kỳ lạ không?”

Lục Minh Tiêu không đưa ra bất kỳ nhận xét gì, nhìn chằm chằm xương quai xanh nhô lên của cậu hai phút, sắc mặt càng ngày càng đen.

Quả nhiên rất khó coi, Diệp Hàm Tranh nói trong lòng.

Lục Minh Tiêu hỏi: “Cậu diễn nhân vật gì?”

“Cô bé lọ lem.”

“Cô bé lọ lem tại sao mặc như này?”

“Cái này chắc là lúc tham gia vũ hội, vẫn có một cái váy không đẹp bằng cái này.” Diệp Hàm Tranh cởi váy ra hỏi: “Cậu chủ chưa đọc truyện cổ tích này hả?”

“Ai sẽ đọc cái truyện ngây thơ đó?”

“Tôi nè, hôm qua tôi mới đọc xong.”

“Cho nên mới nói cậu ngây thơ.” Lục Minh Tiêu xụ mặt đi ra ngoài, để lại một cảnh lạnh lùng cho Diệp Hàm Tranh.

Diệp Hàm Tranh nghịch ngợm lè lưỡi một cái về phía hắn, sửa váy xong chạy đến phòng bếp giúp một tay.

Mấy năm nay tài nấu nướng của cậu đã tiến bộ rất nhiều, các món ăn gia đình thông thường có thể làm được bảy tám phần, dì Phương đang nấu canh, nhìn thấy cậu rửa nồi hấp, nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ lại phát cáu rồi?”

“Dì nhìn thấy ạ?”

Dì Phương nói: “Còn cần nhìn à, tiếng đóng sập cửa kia cũng sắp truyền đến trạm xe lửa rồi.”

Trạm xe lửa Kỳ An cách nhà họ Lục hơn ba mươi cây số, dì Phương che miệng khoa trương nói: “Cũng là chất lượng cửa trong nhà tốt, không thì đã sớm đóng hỏng rồi.”

“Ha ha.” Diệp Hàm Tranh trộm cười, lấy ra hai quả trứng gà, chuẩn bị làm một bát canh trứng.

Lúc ăn cơm quả nhiên Lục Minh Tiêu không xuống lầu, vợ chồng ông nội Lục lại đi du lịch, thức ăn trên bàn bày nửa tiếng sau không ai ăn, đành phải dọn đi y nguyên.

Diệp Hàm Tranh bưng canh trứng ra, múc một bát canh, gõ gõ cửa phòng sách. Cửa khép hờ, có thể nghe thấy âm thanh kéo đẩy ngăn kéo phát ra ở bên trong, hình như Lục Minh Tiêu ném cái gì đó vào, lại cuống quýt lật ra một quyển sách mới, mới nói một tiếng: “Vào đi.”

Phòng sách không có gì khác biệt, nhưng giá sách bên trong bị lật hơi lộn xộn, Diệp Hàm Tranh đặt canh trứng lên bàn, vừa dự định đi tới thu dọn, đã bị Lục Minh Tiêu đuổi ra ngoài.

Cậu đứng ở cửa chớp chớp mắt, cảm thấy hôm nay Lục thiếu gia hơi kỳ lạ, đang xoắn xuýt có nên hé khe cửa nhìn tình hình hay không, Lục Minh Tiêu đột nhiên thò đầu ra, dữ dằn nói: “Đi ra.”

“À.” Diệp Hàm Tranh một bước quay đầu ba lần mà đi xuống lầu, cho đến khi không còn bóng dáng, Lục Minh Tiêu mới cẩn thận đóng cửa lại, không chỉ đóng lại, còn khóa luôn, lại dùng sức kéo hai lần xác định đẩy không ra, mới yên lòng trở lại trước bàn sách, mở ngăn kéo lấy ra một quyển sách.

Quyển sách này là Trình Thư Uẩn mua về khi Lục Minh Tiêu còn rất nhỏ, trên đó viết tác phẩm kinh điển thế giới truyện cổ tích “Cô bé lọ lem”.

Vậy mà thật sự có vũ hội? Thế chẳng phải là phải lộ bả vai ra, ôm ôm ấp ấp với nhân vật nam chính mà khiêu vũ?

Lục thiếu gia lại kiên nhẫn xem hai trang, giận đến nỗi ném sách đi.

Nghỉ trưa hôm thứ hai, Từ Sênh gọi Diệp Hàm Tranh vào văn phòng, vốn cho rằng phải luyện tập trước, nhưng trừ bọn Kiều Khả, còn có một nam sinh ban tuyên truyền tên là Chu Mục, bình thường là cậu trai rất cởi mở, lúc này thoạt nhìn hơi câu nệ, Từ Sênh nói: “Người phụ trách của lớp chúng tôi đã đến đông đủ, có lời gì nói thẳng đi.”

Chu Mục học lớp số 3, phần lớn bọn họ đều lên thẳng từ trung học cơ sở, thứ tự lớp không có thay đổi gì quá lớn, “Là thế này.” Chu Mục nói: “Tôi muốn thương lượng với các cậu, dạ hội lần này có thể hợp tác hai lớp không, cùng làm một tiết mục.”

“Tại sao cùng làm.” Kiều Khả nói: “Không phải lớp các ông đã đăng ký đọc diễn cảm thơ ca sao?”

“Đúng đã đăng ký rồi, nhưng…” Chu Mục lắp bắp nói: “Chủ, chủ nhiệm lớp, lớp bọn tôi cảm thấy đọc diễn cảm thơ ca quá đơn điệu, muốn đổi một ý tưởng mới.”

Kiều Khả nói: “Vậy thì đổi đi, tại sao phải hợp tác với bọn tôi?”

Chu Mục nói: “Bởi vì ý nghĩ của hai lớp chúng ta không bàn mà trùng.”

“Hử?”

“Không phải sáng nay các ông vừa đăng ký kịch sân khấu à? Thật ra, tối thứ sáu bọn tôi cũng muốn đổi thành kịch sân khấu.” Chu Mục nắm chặt tờ giấy trong tay, thỉnh thoảng liếc nhìn, nói tiếp: “Đụng phương án cũng không có gì, nhưng nếu như có hai vở kịch sân khấu, chắc chắn sẽ kéo dài thời gian dạ hội bình thường, sẽ còn tạo, tạo thành thẩm mỹ mệt mỏi cho người xem, cho nên tôi suy nghĩ một chút, có thể hợp tác với lớp các ông, như vậy không chỉ có thể kéo dài thời gian biểu diễn của một vở kịch sân khấu, còn có thể cam đoan dạ hội không bị kéo dài thời gian.”

Bốn mắt hơi mê man: “Có ý gì?”

Bởi vì thời gian dạ hội tết tây có hạn, thời gian của mỗi tiết mục đều cố gắng khống chế trong khoảng mười phút, nhiều nhất không thể vượt quá mười lăm phút, Sở Hân Hân cầm kịch bản nói: “Cách này tốt! Hai lớp cộng lại thời gian dài tối thiểu là mười ba phút! Ban đầu tôi còn lo lắng vở kịch hơn mười phút của chúng ta diễn không hết, nếu lớp số ba có thể cùng hợp tác, vậy thì quá tuyệt!”

Từ Sênh nói: “Xác thực có thể, nhưng bên chúng tôi trừ vai diễn Hoàng tử ra, các nhân vật khác đều quyết định rồi.”

Chu Mục kích động nói: “Hoàng tử có thể!”

“Vậy lớp các ông có nữ sinh bằng lòng diễn à?”

“Nam, nam sinh có thể không?”

“Chúng tôi là chuyển kịch mà.”

Chu Mục nói: “Làm ơn đi, chỉ hoàng tử không cần chuyển được không?”

Kiểu Khả lắm chuyện hỏi: “Chẳng lẽ các ông có ứng cử viên?”

Chu Mục nói: “Phải có một ứng cử viên.”

Kiều Khả hỏi: “Ai vậy?”

“Lục Minh Tiêu.”

“Lục Minh Tiêu!?” Chu Mục nói xong, tất cả mọi người sợ ngây người, kể cả Diệp Hàm Tranh, cậu có chút chờ mong hỏi: “Lục Minh Tiêu sẽ diễn hả?”

Chu Mục nói: “Sẽ.”

“Sao cậu ta có thể tham gia loại hoạt động này?” Từ Sênh phản xạ có điều kiện móc cái gương nhỏ ra soi soi: “Ông sẽ không lừa chúng tôi?”

Chu Mục nhét tờ giấy vào trong túi, nhớ lại một phen cảnh ngộ buổi sáng, cậu ta bị Lục Minh Tiêu gọi một mình lên sân thượng, sợ đến nỗi đi đứng phát run, còn cho là mình chọc vào hắn ở đâu, lại không nghĩ rằng được ủy thác trách nhiệm, vừa vặn giáo viên không hài lòng với tiết mục đọc diễn cảm thơ ca, Lục Minh Tiêu có thể nghĩ đến cách này, thực sự đã giúp đại ân, hơn nữa còn giúp cậu ta chuẩn bị xong lời giải thích, làm cho người khác căn bản không có lý do từ chối.

Giờ khắc này, Chu Mục chân thành nói: “Là thật, chủ nhiệm lớp rất bất mãn với hành động luôn không tích cực tham gia hoạt động lớp của cậu ta, cho nên lần này ép buộc cậu ta nhất định phải tham gia, cậu ta cũng là…. vạn bất đắc dĩ.”

“Đúng là vô cùng đáng thương.”
Bình Luận (0)
Comment