Hiếm khi trong nhà có khách tới, hai cụ già rất vui, nhưng không nhìn ra bất kỳ điểm giống nhau nào giữa hai anh em, ngẫm lại cũng là bình thường, nói cho cùng không phải một mẹ sinh ra.
Trên bàn cơm, thím Vương thân thiết hỏi Lục Minh Tiêu: “Tiểu Lục làm gì nhỉ?”
Nghe thấy xưng hô này, hạt cơm vẫn chưa nuốt xuống của Diệp Hàm Tranh suýt nữa mắc trong cuống họng, vội vàng quay sang bên ho hai tiếng, lại lén lút liếc về phía Lục thiếu gia, mặc dù Lục Minh Tiêu không cười, nhưng cũng không giận, nói với thím Vương: “Cũng làm việc ở Kỳ An.”
Thím Vương đã sớm biết Diệp Chi Lan dựa vào người giàu có, cái loại rất có tiền kia, cho nên vị Tiểu Lục này nói là đi làm, bà cũng không tin chút nào, bà thân với Diệp Hàm Tranh, trong lòng nhất định muốn hiểu rõ một chút tình huống thật, Diệp Hàm Tranh ngoan ngoãn nghe lời từ bé, sẽ không tranh giành, lại được ôm về muộn, nhiều năm như vậy, cũng không biết có từng bị thiệt thòi không.
Thím Vương không phải người trí thức, mặc dù sống một đời với chú Trần nho nhã, nhưng cũng cũng thực tế hơn chú Trần nhiều, bà gắp chút thức ăn cho Lục Minh Tiêu, do dự trong chốc lát, nói: “Là… công ty của nhà mình nhỉ?”
Lục Minh Tiêu gật nhẹ đầu, thím Vương gắp món hắn không thích ăn, nên không động đũa nữa.
Thím Vương quan tâm hỏi: “Công ty đó, hiện tai do ai quản lý?”
Lục Minh Tiêu nói: “Do tôi quản lý.”
“À.” Thím Vương lại gắp qua ít rau xanh, châm chước hỏi: “Vậy, có chức vị của Hàm Tranh không? Tôi nghe nói, nó đi làm ở công ty của người khác đấy, trong nhà đã có công ty tại sao còn…”
Chú Trần vừa nghe thấy lời này, biết ngay thím Vương muốn nói gì tiếp, vội vàng đụng đụng cánh tay bà: “Im lặng, ăn cơm nhanh lên.”
Thím Vương cũng biết hỏi như vậy không tốt, nhưng không hỏi bà lại không yên lòng, vị Tiểu Lục này tuy rằng rất có lễ phép, nhưng trông rất dữ. Bà nhìn rõ xa, sợ sau này phân chia tài sản, không có phần của Diệp Hàm Tranh thì phải làm sao? Lại thêm Diệp Chi Lan không lên được mặt bàn, ở nhà có tiền chắc chắn phải bị kỳ thị. Lại nhìn Lục Minh Tiêu, trong lòng hơi áy náy, cảm thấy mình kích động quá, muốn đổi chủ đề, Lục Minh Tiêu lại đáp: “Vẫn luôn có chức vị của cậu ấy.”
Thím Vương nói: “Thật hả?”
“Chuyện này bà yên tâm, nếu như cậu ấy muốn đến Lục thị, bất cứ lúc nào cũng có thể.”
Thím Vương vội vàng gật đầu, nhịn một lát, vẫn không nhịn được hỏi: “Nhà các cậu, chắc là… không chỉ có một công ty nhỉ? Vậy đến lúc đó, ý tôi là…”
“Thím.” Diệp Hàm Tranh gắp hết rau trong đĩa của Lục Minh Tiêu, giúp hắn đổi thành mấy cây nấm và thịt nạc, ấm giọng nói: “Thím đừng lo lắng cho con.”
Thím Vương không biết tình hình thực tế, vấn đề hỏi ra không ổn, cũng không có cách nào giải thích quá nhiều, cậu sợ những vấn đề này đụng chạm Lục Minh Tiêu, chọc cậu chủ không vui.
“Hầy, vậy, vậy thím không hỏi.” Thím Vương nói: “Tiểu Lục à, cậu đừng chấp nhặt với bà già nông thôn như tôi, tôi biết nhà các cậu đối xử với Hàm Tranh đều tốt, nhưng tôi chỉ sợ sau này, tôi sợ… thôi, thôi bỏ đi, tạm thời cậu coi như thím chưa nói gì.”
Lục Minh Tiêu thấy món ăn đã thay đổi, lúc này mới cầm đũa ăn một miếng, hắn đối xử với người ngoài đã quen lạnh nhạt, hôm nay tốt hơn một chút, nói: “Bà muốn hỏi vấn đề phân chia tài sản?”
“A…” Thím Vương không nghĩ tới hắn trực tiếp như thế, nhất thời có phần khó xử, nhìn chú Trần.
Lão tiên sinh đang cau mày trách móc bà, ngượng ngùng xin lỗi Lục Minh Tiêu: “Lục tiên sinh rất xin lỗi, bà nhà tôi cẩu thả, cậu đừng để trong lòng.”
Lục Minh Tiêu nói: “Không sao.” Im lặng mấy giây liếc nhìn Diệp Hàm Tranh, tâm tình không tệ nói: “Liên quan đến chuyện tài sản, hai vị có thể yên tâm. Dựa theo pháp luật quy định, sau này tất cả mọi thứ trong nhà, có một nửa, là thuộc về cậu ấy. Nếu như cậu ấy muốn, cho cậu ấy hết cũng được.”
Điều luật cụ thể nào, Lục thiếu gia không chỉ ra, nhưng chú Trần và thím Vương chắc chắn biết.
Mặc dù Diệp Hàm Tranh gật đầu theo, nhưng nhất định, không biết.
Ăn cơm trưa xong, thím Vương vẫn đang tự trách vì mình nhanh miệng, Diệp Hàm Tranh an ủi bà vài câu, dẫn Lục Minh Tiêu đến phòng ngủ của mình nghỉ ngơi. Gian phòng rất rộng rãi, đồ dùng trong nhà đều là màu gỗ lim người già thích, Lục Minh Tiêu tùy ý tham quan, nhìn thấy trong hộc tủ ở góc tường có khung ảnh, bên trong có một nắm gạo nếp mũm mĩm, mặc áo bông hoa, đội cái mũ len màu đỏ.
“Đây là cậu?” Hắn hỏi Diệp Hàm Tranh.
“Ừm.” Diệp Hàm Tranh đi tới nói: “Là ảnh chụp tôi một trăm ngày.”
Lục Minh Tiêu thản nhiên “À” một tiếng, lại đặt khung ảnh về.
Diệp Hàm Tranh mở ngăn kéo ra, lấy ra một album ảnh nhỏ lớn cỡ bàn tay, cười hỏi: “Cậu chủ muốn xem ảnh chụp hồi nhỏ của tôi không?”
Lục Minh Tiêu không hứng thú lắm: “Cậu hồi nhỏ cũng không phải tôi chưa từng nhìn thấy.”
Diệp Hàm Tranh nói: “Là trước năm tám tuổi.”
Lục thiếu gia cố mà làm, ngồi trên sàn nhà bằng gỗ ấm áp với Diệp Hàm Tranh.
Album ảnh rất dày cũng không để đầy, cũng chỉ có mười mấy tấm ảnh.
Nhưng mỗi giai đoạn đều có, từ đầy tháng đến một trăm ngày, lại đến tốt nghiệp nhà trẻ, cho đến dáng vẻ trưởng thành khi họ vừa gặp mặt. Phần lớn đều do tiệm chụp ảnh chụp, trang điểm nền rõ dày, trên trán có chấm tròn đỏ, toét miệng lộ ra một hàm răng sữa chỉnh tề, cười đến là ngốc nghếch. Còn có mấy tấm ảnh trên đường, lúc ấy trường tiểu học Thanh Xuyên có một cái máy ảnh đời cũ, chú Trần mượn dùng một lần, giúp Diệp Hàm Tranh chụp mấy tấm.
“Năm đó chú Trần đã về hưu, nhưng vì dạy rất tốt, lại được mời về.”
Lục Minh Tiêu không tiếp lời, tầm mắt dừng lại trên một tấm ảnh đường phố không thu hút mấy, nói là cảnh đường phố, phải là chú Trần chụp không tốt, chỉ để lại nửa gương mặt nho nhỏ của Diệp Hàm Tranh, và một cái tay hơi nâng lên, đang nghiêng đầu nhìn ra sau.
Diệp Hàm Tranh cũng chú ý tới, nhớ lại nói: “Tầm này chắc là lúc bốn, năm tuổi, chú Trần dẫn tôi đi dạo ở phố ăn vặt mới mở.”
Đó là con phố thương mại đầu tiên đúng nghĩa nhất ở Thanh Xuyên, hai bên con đường lát đá rộng rãi, đã xây từng tòa nhà thương mại ba tầng, bên đường còn có rất nhiều sạp hàng nhỏ bán đồ chơi và đồ ăn vặt.
Lúc ấy cậu đang nghiêng đầu nhìn cái gì đây? Diệp Hàm Tranh không có ấn tượng gì, đợi Lục Minh Tiêu rời mắt, lại giúp hắn lật đến trang tiếp theo.
“Con phố kia vẫn còn chứ?” Lục Minh Tiêu hỏi.
Diệp Hàm Tranh nói: “Còn mà, nhưng cũng sắp phá hủy rồi, bây giờ chắc là không có người bán đồ.”
Lục thiếu gia nói: “Tôi muốn đến.”
“A? Bây giờ à?”
“Bây giờ.” Từ trước đến nay hắn nói một không nói hai, nói đến nhất định phải đến.
Con phố thương mại năm đó náo nhiệt nhất trong huyện, bây giờ trông có chút tiêu điều, dây điện lộn xộn treo giữa không trung, có mấy con chim sẻ không sợ lạnh đậu trên đó. Không ít hộ buôn bán đã rời đi, còn dư lại mấy nhà mở cửa, cũng không làm ăn gì. Có một bé trai mũm mĩm ngồi trước cửa một nhà, đang vô cùng vui vẻ chơi điện thoại.
Lục Minh Tiêu dừng ở gần nhà nó, không muốn đi.
Đoán chừng là hơi tương phản với tưởng tượng? Diệp Hàm Tranh đoán thế, cười gọi hắn: “Cậu chủ?”
Quả nhiên Lục Minh Tiêu không hài lòng lắm, cau mày nói: “Làm gì?”
“Không thì chúng ta chuyển sang nơi khác nhá? Lát nữa tuyết sẽ rơi, tôi dẫn cậu lên núi bắt Diệp Bàn Thu thật có được không?”
Lục Minh Tiêu hừ lạnh: “Ngây thơ.”
“Vậy, tôi dẫn cậu đến xem trường tiểu học tôi từng học thế nào?”
Lục Minh Tiêu từ chối: “Tôi chưa từng học tiểu học à? Không đi.”
Diệp Hàm Tranh nhất thời hơi khó xử, ký ức của cậu ở Thanh Xuyên cũng không nhiều, không nghĩ ra chỗ thú vị để dẫn Lục Minh Tiêu đến, nếu như là xuân hè còn tốt, lúc này trời đông tuyết phủ, cậu lại sợ chạy xa quá, Lục Minh Tiêu sẽ cảm thấy lạnh. Vừa định lại chuyển chỗ khác, chỉ thấy Lục Minh Tiêu giơ tay lên chỉ siêu thị nhỏ cách đó không xa: “Đi mua giúp tôi chai nước.”
Thế là Diệp Hàm Tranh đi vào mua một chai đồ uống nóng, lúc trở ra, chỗ Lục Minh Tiêu đứng, đã đổi thành người khác, biến thành bé trai chơi game kia.
Diệp Hàm Tranh vội vàng chạy tới hỏi: “Cháu có thấy chú đứng ở đây đi đâu không?”
Bé trai nơm nớp lo sợ, trong tay nắm chặt khoản tiền lớn năm trăm tệ, nước mắt rưng rưng nói: “Chú kia bảo chú ở đây đợi chú ấy.”
Lục thiếu gia không cầm điện thoại, muốn liên lạc cũng không liên lạc được, Diệp Hàm Tranh đưa đồ uống nóng cho bé trai, dự định đợi Lục Minh Tiêu trở về, lại đi mua một chai mới, tránh cho hắn bị lạnh.
Một mình cậu nhàm chán, lại nghĩ đến tấm ảnh kia, chỉ nhìn hình ảnh, hình như không nhớ được gì cả, nhưng bây giờ đứng trên con đường này, lại dần dần có thể nhớ ra một ít.
Hôm đó chắc là một buổi cuối tuần, rất nhiều trẻ con, Diệp Hàm Tranh đi theo sau lưng chú Trần, túm lấy góc áo của ông, sợ bị lạc. Chú Trần muốn cõng cậu, nhưng bị cậu hiểu chuyện từ chối, cha của gia đình khác đều là cơ thể cường tráng, nhưng khi đó chú Trần đã không còn trẻ. Người trên đường phố càng ngày càng nhiều, trừ cửa hàng mới mở, bên đường có rất nhiều người đẩy xe xích lô ra bày sạp, quả sơn tra đỏ rực, hạt dẻ đường nóng hôi hổi, khoai nướng trong bếp lò đã bốc khói trắng, hun đến cả con đường đều thơm ngào ngạt, cậu thèm đến độ nuốt nước miếng, chú Trần quay đầu lại hỏi cậu: “Hàm Tranh có ăn không?”
Cậu chớp mắt nói: “Chú ơi cháu không ăn, cháu không thích ăn.”
“Thật sự không ăn à?” Chú Trần vỗ vỗ miệng túi nói: “Chú có tiền.”
“Thật sự không ăn ạ.” Cậu nhếch môi cười: “Cháu thích ăn bánh bột ngô thím làm, chúng ta nhanh trở về ăn cơm đi!”
“Vậy đợi chú chụp mấy tấm nữa.” Chú Trần cầm máy ảnh quay đầu, cậu vội vàng lại nuốt ngụm nước miếng.
Lúc này, có cơn gió nổi lên, bọn trẻ xung quanh kích động nhảy lên, “Mau nhìn mau nhìn kìa! Chong chóng quay rồi!”
“A a a tất cả xoay hết rồi! Đẹp quá đi!”
Cậu tò mò không nhịn được, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy chong chóng đủ loại màu sắc cắm trên giá gỗ quay “xoẹt xoẹt xoẹt”.
Thật sự rất đẹp, mỗi một màu đều khác nhau, người nhìn cũng hoa mắt, nhưng xoay mãi xoay mãi, có một cái đột nhiên dừng lại.
Cậu muốn giơ tay giúp một chút, lại phát hiện cái chong chóng rất xa kia. Vào giờ phút này, đã đi tới trước mặt cậu.
“Cậu, cậu chủ…”
Không biết Lục Minh Tiêu đi đâu, khăn quàng cổ lúc ra ngoài cột chặt hơi tán loạn trên cổ.
Hắn nhìn Diệp Hàm Tranh, mặt không biểu cảm hỏi: “Cậu muốn cái gì?”
Diệp Hàm Tranh hơi mê man.
Lục thiếu gia nói: “Tấm ảnh kia, cậu quay đầu lại là muốn cái gì?”
Diệp Hàm Tranh ngẩn ra, nhìn thấy trong tay của Lục Minh Tiêu còn xách theo một cái túi, bên trong đựng bánh kẹo và đồ ăn vặt không biết mua được ở đâu, vành mắt lập tức đỏ lên.
“Nói nhanh lên.” Lục thiếu gia nghiêng mặt sang bên, có hơi biệt nữu: “Không cần thì ném cho thằng cu bên cạnh, dù sao mấy thứ ngây thơ lại khó ăn này giữ lại cũng vô… dụng…”
Hắn miễn cưỡng nói hết lời, rốt cuộc nói không nên lời câu thứ hai. Diệp Hàm Tranh bám vào bả vai hắn, hôn lên đôi môi của hắn.