Tranh Tử

Chương 11

Vu Trì Thận nhìn Thập Nhất Diệp Bì, hừ một tiếng nói:

- Thập Nhất Diệp Bì, ngươi lại có thêm duyên qua đường gì nữa đây?

Thập Nhất Diệp Bì cười hề hề, đi qua vỗ nhẹ lên vai Vu Trì Thận, thỏ thẻ nói:

- Thận huynh đừng chấp nhất, đứa trẻ này thật ra rất là đáng thương, cả làng bị đáng quái điểu hại chết chỉ còn một mình y. Ta với dưỡng phụ của y cũng như là chỗ quen biết, thế nên…mới định gọi tới, coi như tạm thời sắp xếp cho y một chỗ nương nhờ. Huynh xem đứa trẻ bình thường nhu thuận đáng yêu như vậy, huynh sao lại đánh nó còn ra bộ dáng gì thế kia?

- Vậy ngươi nên hỏi hắn, tại sao trên người lại có chuông Định Tâm, tư vật của Vu Gia chúng ta?

- Chuông Định Tâm? Không phải vật này là của…

Từ trên cao đột nhiên xuất hiện thêm một con rồng tuyết, rồng tuyết khổng lồ vừa đáp đã tan ra thành những bông tuyết li ti trắng xóa rơi trên mặt đất. Ba bóng người lần lượt đi tới, dẫn đầu là Vu Tịch, một thân bạch y dáng vẻ phiêu dật, thiên ngôn vạn ngữ không miêu tả hết dáng vẻ tiên khí này, tay cầm bạc trượng, gương mặt tuấn mỹ với đôi mắt xám khói toát ra hàn khí lạnh lẽo, hàng mày sắc béng, mái tóc dài trắng tinh tựa màu tuyết phất phiu trong gió, mỗi bước đi lại toát ra một cỗ khí chất của bậc đạo giả đạo hạnh cực kì cao thâm.

- Là ta đưa hắn, chẳng lẽ thứ mà ta muốn đưa cho ai cũng phải hỏi ý của ngài? Trì Thận Đại Sư? - Vu Tịch liếc sang nhìn Vu Trì Thận, giọng nói trầm đầy thâm ý hỏi.

Vu Trì Thận lúc này đã thu hồi pháp lực, từng bước tới gần, vừa hành lễ đáp:

- Tịch Lão quá lời rồi, người muốn đưa thứ gì cho ai là chuyện của người. Nhưng vật đó là chuông Định Tâm của cố gia, bình thường vẫn đi theo ngài, hôm nay lại tùy tiện ở trên người một kẻ lạ mặt, khó trách làm ta thấy khó hiểu!

- Chỉ là một cái chuông, ngươi chưa xuy xét trước sau đã ra tay nặng với người ta như vậy, này là dáng vẻ nên có của một trong Đại Thất Sư của Lũng Bạch Môn chúng ta hay sao?

Vu Trì Thận nghiêm mặt, quay sang chất vấn ngược lại:

- Chỉ là một cái chuông? Ngài từng tuổi này sống đến lú lẩn luôn rồi à Tịch Lão? Nó là tư vật của Vu Gia chúng ta, là thứ định duyên của mẫu thân và phụ thân. Rơi vào tay ngài thì thành một cái chuông bình thường?

- Nếu nó là cái chuông bình thường thì ta chẳng việc gì phải đưa hắn. Nội niệm trong người đứa trẻ này vô cùng hỗn loạn, nếu điều tức không khéo sẽ mất mạng như đùa. Hắn đã thay Lũng Bạch Môn chúng ta diệt trừ oán thi dưới chân núi, ta chỉ là muốn giúp đỡ hắn, làm gì suy nghĩ được nhiều như Trì Thận Đại Sư?

Thập Nhất Diệp Bì không quá hợp không khí căng thẳng nghiêm túc thế này, thấy vậy liền cắt ngang, vừa giảng hòa vừa ôn tồn nói:

- Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà…Sao huynh đệ nhà các ngài cứ gặp nhau là cãi vả um lên thế hả? Nếu Tịch Lão đã gặp qua tiểu tử này thì Thập Nhất cũng không giấu, chuyện là ta muốn sắp xếp cho nó thời gian tới sẽ ở lại đạo môn để học tập. Đứa trẻ này tâm tính, đạo tính đều tốt, cũng đã có căn cơ, chỉ có điều nội niệm có chút hỗn loạn…Trước đây vốn là muốn nhờ Trì Thận huynh chiếu cố một chút…không ngờ lại gặp phải chuyện này. Ay ya…

Vu Trì Thận nheo mắt, âm trầm hỏi lại:

- Hắn không phải là mộc hệ hoàn toàn, mà phân nửa là hỏa hệ, sao ngươi không đem đi nhờ Điệp Hồ Đại Sư? Mang tới Tán Mộc Cư của ta để đốt nhà chắc?

- Thận huynh à, nói như huynh vậy…ta…ta đem hắn tới cho Điệp Hồ Đại Sư thì khác nào đem củi chụm vào lò hay sao?? Vả lại, bình thường hắn vẫn thiên dùng mộc hệ, nhờ có cây đào côn này điểu tiết trấn áp một phần hỏa hệ, chỉ cần mang theo cây đào côn này, và còn có…chuông…chuông Định Tâm của Tịch Lão thì không sợ có chuyện nữa. Vả lại…huynh xem, huynh cũng trách lầm thằng bé, lại còn đánh nó tới mức sắp chết như vậy rồi?

Yến Tri Phàm ở bên kia vẫn núp trong góc, tuy không thấy hình nhưng lại nghe giọng be bé vang lên:

- Tranh đệ lúc nãy nôn ra máu, lão đạo giả kia…ngươi nói nếu không có thuốc giải thì đệ ấy sẽ chết!

Vu Tịch nghe thấy liền sảy bước đi tới kiểm tra, qua một lúc liền quay lại dường như là ra lệnh cho Vu Trì Thận.

- Thuốc giải!

Vu Trì Thận hừ một tiếng, sau đó không quá nguyện ý ném qua một viên thuốc tròn màu đen. Vu Tịch đỡ người thiếu niên dậy, cẩn thận đút thuốc cho y, định dùng niệm lực của mình để điều tức lại cho Tranh Tử nhưng sực nhớ đến niệm lực của hai người xung khắc nhau nên lại thôi. Thập Nhất Diệp Bì nhìn người thiếu niên chậm rãi hồi phục, da dẻ đã bớt đỏ ửng, hỏa niệm đã dần thối lui mới dậm nhẹ gậy trong tay một cái, thở phào nhẹ nhõm. Lúc này lão mới phát hiện đi cùng với Vu Tịch ban nãy còn có hai người, đó là Thượng Nhị Hồ Lão và một hầu đồng gọi là Hỉ Đồng.

- Thượng Nhị Hồ Lão!

Thập Nhất Diệp Bì cung kính cúi đầu khẽ chống gậy lùi ra sau để nàng ta đi tới.

Thượng Nhị Hồ mệnh danh là nữ đạo giả tuyệt sắc nhất Lệnh Tây Yến Quốc, người này tuy tuổi đã gần bách niên nhưng vẻ ngoài giữ nguyên vẹn là một nữ nhân mười chín đôi mươi, mắt phụng mày ngà, da trắng tựa tuyết, môi đỏ thắm yêu kiều, dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng, y phục tha thước, nhan sắc nổi bật đến nổi khiến Vị Vương hiện tại phải say đắm, trước kia còn muốn lập nàng làm hậu, còn gây ra một trận hỗn chiến với Lũng Bạch Môn khi bị giai nhân từ chối. Nàng ta ôm trên tay một con cáo hai đuôi đi tới, trước đó đã quan sát Tranh Tử một lúc lâu, khi này mới chậm rãi nói:

- Kẻ này còn tồn tại hẳn là sự bao dung của thiên địa. Một thân hỗn niệm, phải tự vật lộn với chính mình mà tồn tại, nhưng ngược lại đạo căn tốt, coi như là một mầm măng đáng dưỡng.

Vu Trì Thận hừ nói:

- Mầm sao? Hắn sớm là tre già rồi. Còn là một cây tre biết tự thiêu.

Ở bên kia Vu Tịch vẫn để Tranh Tử tựa vào cánh tay mình, kiểm tra y không còn gì đáng ngại nữa mới ngẩn lên nói:

- Cứ quyết định vậy đi, sắp xếp hắn tới Tán Mộc Cư.

Thấy Vu Trì Thận lề mề không phản ứng, Vu Tịch liền khẽ cau mày, gằng lại một tiếng hỏi lão:

- Rõ? Hay chưa?

Gã đạo giả kia lúc này mới không quá nguyện ý mà nhận lời.

- Ta biết rồi, tam huynh!

Yến Tri Phàm ở trong góc kẹt vừa nghe thấy tiếng “tam huynh” thì há hốc mồm ra.

- Cái gì chứ? Ta cứ tưởng…vị mỹ nam huynh đệ kia là con trai của gã đạo giả này…nhưng hóa ra, lại còn lớn tuổi hơn, là tam huynh của người kia? Ây ya…tiên cốt đúng là có cái lợi mà…

Thập Nhất Diệp Bì nghe trong góc có tiếng lầm bà lầm bầm thì liền chú ý tới, sau đó cất tiếng hỏi:

- Này tiểu tử! Ngươi là bạn của hắn à? Đến đây để làm gì?

Yến Tri Phàm giật mình một thoạt mới chậm chạp bò ra.

- Tiểu…Tiểu sinh gọi là Yến Tri Phàm, từ Đô Thành tới, ta tới đây để học đạo, trên đường là được Tranh đệ cứu khỏi hoạn nạn nên cùng kết thành đồng lữ. Bái…bái kiến các vị tiên nhân…

Thập Nhất Diệp Bì vừa quan sát vừa lấy rượu ra hớp một ngụm, thấy vò rượu của lão già kia trút ra không còn một giọt nào, Yến Tri Pham coi như đầu óc cũng nhanh nhạy réo bọn thuộc hạ đang nằm vất vưỡng trên khách trạm xuống, lôi từ đống hành trang lấy ra vò rượu quý mua được từ một gã thương nhân đến từ Tiết Xá Quốc năm ngoái, vô cùng đắc và quý hiếm. Lúc này dâng lên tận miệng cho Thập Nhất Diệp Bì, lão giả kia vừa ngửi rượu vừa liếc nhìn Yến Tri Phàm, sau đó nhấp thử một ngụm, đôi mắt già nua bỗng sáng bừng lên, khà một tiếng bảo:

- Hảo rượu! Ngươi! Cõng theo tên tiểu tử này lên đạo môn sau này cùng học tập, Thập Nhất Diệp Bì ta sau này sẽ nhận ngươi làm đồ đệ thứ ba!

Yến Tri Phàm sau một lúc ngơ ngác, không ngờ tới chuyện mình đến Lũng Bạch Môn không cần khảo thí, không cần làm gì, chỉ cần dâng một vò rượu đã được một lão tiền bối nhận làm đệ tử. Lúc này vui khôn tả xiếc vừa quỳ xuống dập đầu lia lịa.

- Tiểu đệ tử bái kiến sư phụ!!! Đa tạ sư phụ đã nhận con làm đồ đệ, đồ đệ hứa sau này sẽ học hành chăm chỉ…

Thập Nhất Diệp Bì lấy gậy gỗ gõ nhẹ lên đầu tên ngốc kia một cái, “ai ai” mấy tiếng nói:

- Bớt nhiều lời, mau cõng hắn đi đi, lát nữa muốn đi cũng không kịp…

- …Đi ngay bây giờ hả sư phụ?

- Đi ngay đi, Tật Phong Trấn tối nay sẽ gặp một số chuyện, những vị Tôn Lão và Đại Sư này đến là để bày pháp trận bảo vệ trấn, ngươi tranh thủ cõng hắn lên đạo môn, ở đó sẽ có người tiếp đón!

- Dạ! Đệ tử biết rõ.
Bình Luận (0)
Comment