Tranh Tử

Chương 4

Con hỏa ưng kia vừa giương đôi cánh vĩ đại của nó quạt thành một trận gió lốc mạnh còn mang theo cả lửa cháy phừng phực thổi tới, nhiệt độ cao khiến tuyết chưa kịp rơi xuống đã tan thành nước bỏng nóng đổ rào xuống chỗ hai người họ, Vu Tịch đứng lên phía trước, một thân bạch y phiêu dật hiên ngang, đôi mắt màu khói xám ánh lên tia sắc béng lạnh lùng, tay cầm bạc trượng như bút, truyền niệm lực làm mực vẽ, vừa vài nghuệch đường trên nền tuyết đã xuất thành một phù tự rực sáng ánh bạc, một cái dậm trượng như khiến đất trời chao đảo, đầy uy lực và âm vang, tuyết bỗng dưng tan ra, hình thành một vòng hộ phù như cái bong bóng nước bùng lên từ dưới chân bao bọc lấy cả hai người. Con hỏa ưng phun tới một trận lửa đỏ rực nhưng không thể xuyên qua được vòng hộ phù vô cùng kiên cố. Vu Tịch để Tranh Tử ở trong vòng hộ phù sau đó nhảy lên một mỏm đá cao, một lần nữa vẽ ra một cái phù tự, trượng vừa dậm xuống, những bông tuyết xung quanh đã ùa lại kết khối, mấy chốc đã biến thành một con rồng tuyết khổng lồ bay thẳng lên con hỏa ưng kia. Những chiếc băng nanh cắm và0 cánh của con hỏa ưng, nhanh chóng đóng băng cả khối thịt của nó, nhưng con hỏa ưng kia cũng không hề chịu yếu thế, trời sinh hỏa khắc tuyết, nó dùng sức của mình phun từng đợt lửa đỏ rực cả bầu trơi, con tuyết long dần bị tan chảy chỉ còn kích thước phân nửa so với ban đầu.

Tranh Tử cầm đào côn đánh một cái liền phá vòng hộ phù của Vu Tịch mà đi ra, mắt y vẫn chưa tốt lắm nhưng vẫn có thể nhìn được bảy phần, lúc này liền lắc đầu.

- Không được rồi, thiên sinh khắc hệ, Vu huynh…

Lời còn chưa dứt thì từng trận lốc tuyết ùn ùn kéo đến, chỉ thấy Vu Tịch đứng ở mỏm đá cao giữa cuồng phong bão tuyết, liên tục xoay trượng, tuyết từ nhiều phía đã kết thành một quả cầu to gấp ba lần con quái điểu kia, vừa vung trượng, cầu tuyết liền bay tới nuốt chửng con ác điểu hệ lửa. Đôi mắt của hắn vẫn là một mảng đạm nhạt, ngữ điệu khi nói đầy lười nhát nhưng ngạo nghễ khôn cùng:

- Nếu thiên sinh hỏa khắc tuyết, vậy thì…ta cho ngươi thật nhiều tuyết!

Con hỏa ưng kia bị đông cứng trong quả cầu băng sớm đã không thể nhúc nhích được, Vu Tịch ở bên đây nhặt một nắm tuyết trên tay, vừa truyền niệm lực vào thì nhúm tuyết ấy đã tự kết thành một mũi giáo bằng băng vừa cứng vừa sắc nhọn, sau đó hắn dùng niệm lực phi mũi giáo thẳng về phía con quái điểu không còn khả năng phản kháng, “PHỰT!!” Âm thanh ghim trúng tại tim con ác điểu, máu tươi bắn r@ tung tóe trên nền tuyết trắng, trông cực kì ghê rợn.

Cùng lúc đó một cái bóng to trên trời lại lướt ngang qua.

- Cẩn thận!!!!

Tranh Tử chỉ kịp nhảy đến xô Vu Tịch qua một bên tránh khỏi mỏng vuốt sắc béng của con ác điểu thứ hai vừa đáp xuống. Con hỏa ưng kia liền chuyển mục tiêu, bay sang gắp y bay lên không trung, đào côn rơi xuống đất mà bóng con ác điểu ngày càng bay xa, A Nha thấy thế không nhịn được kêu lên oan oác, tiếng kêu vang và uy lực hơn nhiều so với thân hình bé hạt tiêu của nó. Nó phất cánh bay thẳng lên trước mặt con ác điểu với tốc độ như thoắt ẩn thoắt hiện, mổ liền mấy cái vào con mắt hỏa ưng khổng lồ kia khiến con ác điểu loạng choạng dừng lại, một trận lửa đỏ trời phun ra, nhưng A Nha lách đi rất nhanh sau đó nó xoay lộn vài vòng trên không trung, đáng kinh ngạc thay một con quạ nhỏ chỉ bằng một bàn tay thoạt đã biến lớn sau một cú xoay vòng, chắc mấy chốc đã to gấp nửa con ác điểu kia, thân thể trắng muốt khổng lồ, giương đôi cánh trắng rộng kiêu hãnh, con mắt giữa trán đỏ rực mở ra cực đại trông vô cùng đáng sợ, nó chỉ kêu một tiếng “thị uy” thoạt nhiên đã khiến con ác điểu kia chủ động lùi lại. Thấy con hỏa ưng vẫn không chịu thả Tranh Tử, A Nha liền kêu lên thêm một tiếng rung trời nữa, lần này thứ bụi phất xanh xanh phát sáng từ miệng nó đều phun ra, hẳn là thứ phấn gây mê từ bọn cánh tiên mà nó ăn trước đó.

Tranh Tử nhìn thấy thứ bụi phấn kia bay ngập trời liền than thôi xong rồi. Con ác điểu chưa bị gây mê thì Tranh Tử ở dưới đã hít đủ, ngay cả hơi sức mắng con quạ đần này cũng nuốt vào trong bụng mà trực tiếp ngất luôn, ác điểu lảo đảo vì phấn mê đột nhiên nới lỏng vuốt, Tranh Tử rơi tự do trên không trung. Vu Tịch đứng phía dưới nhìn A Nha vẫn không có ý định bay theo gắp lấy Tranh Tử liền cau mày.

- Con quạ này chỉ muốn ra oai thôi ư? Nó muốn khẳng định vị trí “linh điểu vương” của nó mà không màng quan tâm y, đúng là thượng cổ điểu, máu lạnh đến đáng sợ!

Vu Tịch vẽ một cái “tụ phù”, vừa dậm trượng, con tuyết long một lần nữa được sinh ra từ đám tuyết dày dưới mặt đất mang theo hắn bay vụt lên không trung, sau đó không khó mấy để túm được Tranh Tử trở về. Vu Tịch mang người đặt dưới một gốc cây, thấy Tranh Tử vẫn còn chưa tỉnh, hắn bèn vận niệm lực muốn truyền qua đả thông niệm mạch thức tỉnh người nọ nhưng không ngờ một khoảnh khắc đó khi nguồn niệm lực của hai người vừa chạm tới nhau, một xung lực kì lạ đã bùng lên dữ dội hất Vu Tịch văng đi một khoảng rất xa. Tranh Tử hốt nhiên giật mình tỉnh dậy, cảm giác tim gan đau như xé, còn có hàng ngàn cảnh tượng mà y chưa bao giờ trãi qua, như cuộc đời dài đằng đẵng của người nào đó vừa diễn ra vài khắc trước mắt mình. Bên ngực đau thắt đến không chịu nổi, Tranh Tử chậm chạp nâng mắt nhìn phía trước, Vu Tịch vừa khụy gối nôn ra một ngụm máu tươi, thần sắc tái nhợt cũng không tốt hơn y là mấy, hắn gắng gượng, đôi mắt đỏ như một kẻ vừa được vớt lên từ địa ngục, hắn muốn nói cái gì đó nhưng lời nghẹn ở cổ họng mãi lâu chưa nói được, cuối cùng môi cũng bật ra, nhưng lại nói một câu kì lạ:

- Tranh Tử…ta từng…gặp qua ngươi chưa?
Bình Luận (0)
Comment