Nam nhân vốn an tĩnh nằm trên giường bỗng mở con mắt, để lộ ra một đôi
con ngươi màu đen tuyền lạnh tanh không chút cảm xúc. Nam nhân này đưa
tay dụi mắt vài cái, xác định bản thân mình vẫn ổn thì mới nhẹ ngồi dậy
đánh giá xung quanh. Bỗng một đôi mắt màu lục bích tràn ngập tò mò nhìn
vào nam nhân khiến nam nhân cũng nhìn vào vật nhỏ dài màu đỏ tươi như
máu ở trước mặt mình. Bỗng vật thể màu đỏ trườn đi, hiển nhiên là một
con rắn không lớn lắm nhưng lại đặc biệt đẹp mắt. Nam nhân nhìn vào hồng xà bỏ đi, trong đôi mắt vốn lạnh tanh chợt ẩn hiện nghi hoặc cần được
giải đáp
Rắn? Hắn đang ở đâu? Tại sao ở đây lại có
rắn? Hắn không phải là hít phải một số loại dị thảo mà ngất đi sao? Tại
sao giờ lại xuất hiện ở trong một ngôi nhà gỗ?
Bỗng nam nhân quay đầu, nhìn vào chiếc bàn nhỏ, có một chiếc vali nhỏ bằng
bạc thì khuôn mặt mới giãn ra một chút. Hắn có ý định vào khu rừng kì lạ mà không có bản đồ cụ thể kia để tìm một số loại dược vật có mùi để hắn có thể hoàn thiện được thứ hắn cần, thật không ngờ là lại phản tác dụng làm hắn ngất đi.
"Cậu đã tỉnh? Có cảm
thấy khó chịu ở chỗ nào hay không?" Một thanh âm trầm ấm vang lên khiến
nam nhân hơi kinh ngạc quay sang chỗ phát ra giọng nói.
Trước mặt hắn là một nữ nhân tầm hai mươi, khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn mang cho
người ta cảm giác vô cùng dễ chịu khi nhìn. Làn da nữ nhân này trắng nõn ửng hồng vô cùng mịn màng. Thân hình cao ráo khỏe mạnh lại ẩn hiện sự
quyến rũ. Mái tóc đen dài được buộc cao gọn rất đơn giản cũng không làm
cho nữ nhân này giảm bớt phần mỹ lệ. Cánh môi mềm đỏ mọng không cần tô
son ẩn chứa nụ cười dịu dàng mà theo hắn đánh giá là không chút giả tạo. Đôi mắt màu tím u buồn cũng lạnh nhạt trong trẻo đầy yêu mị. Khí chất
thanh lãnh thoang thoảng mùi hương dễ ngửi
Nam nhân cứ nhìn Tôn Nguyệt Tuyết và không trả lời nàng khiến nàng hơi
nhướn mày, nàng lại tiếp tục kiên nhẫn giải thích tình hiện tại cho nam
nhân kì lạ này "Tôi vô tình gặp cậu đang bất tỉnh trên đường, liền cứu
cậu mang về đây, tôi không có ý định hại cậu, tôi chỉ là một người có
chút y thuật mà thôi, khi nào câu khỏe hãy nói với tôi, tôi sẽ dẫn cậu
ra" Nàng vô cùng chân thành nói, nàng là thật tâm cứu người nha, một đứa lười như nàng mà phải ra tay là phúc khí ba đời của hắn đấy
"Đây...là đâu?" Một thanh âm trầm khàn vô cùng quỷ dị nhưng lại kích thích người
nghe vô cùng, đến nàng cũng nhịn không được mà xém chút nữa là bị thanh
âm này kích thích. Chết tiệt! Mỹ nam đâu cũng có, đã mỹ thanh âm cũng
thật mỹ, đúng là cái thế giới này dư thừa nhất là người đẹp!
"Một chút nữa cậu sẽ biết, nhưng tôi cần cậu giải thích cho tôi vài điều.
Cậu tại sao lại phải đi vào khu rừng đó mà chẳng có chút chuẩn bị nào?
Và cậu là ai?" Tôn Nguyệt Tuyết dựa người vào phía cửa, thản nhiên hỏi,
nụ cười tựa tiếu phi tiếu lạnh nhạt bất cần nhưng tạo cho người ta cảm
giác thân thiết, thật là quái dị!
Nam
nhân không trả lời mà chỉ nhìn nàng dò xét, nàng chỉ nhún vai vô tội,
thói quen nghề nghiệp thôi mà. Nam nhân này mặc dù hơi quái dị nhưng ánh mắt không cmang cho nàng cảm giác cần phải đề phòng, có lẽ sẽ tin tưởng được, nếu không nàng không ngại hủy hoại một cuộc sống tươi đẹp đâu
nha. Nàng là người rất dễ tạo niềm tin tưởng ai đó nhưng cũng rất dễ đề
phòng ai đó dù trước đó mấy phút vẫn tin tưởng.
Thôi được, nam nhân này đã tò mò thì nàng liền đáp ứng, nàng rất rộng lượng
a! Dù sao cái không gian này nàng cũng không định giấu người này, dù sao người mà nàng mang vào không gian có thể đếm trên đầu ngón tay, và ai
cũng đều rất biết giữ miệng. Nàng cũng rất hứng thú với nam nhân này,
hắn tựa như một con hắc miêu vậy.
"Cậu
không muốn trả lời cũng được, tôi không ép, nghĩ ngơi thêm tí nữa đi, cơ thể cậu vẫn chưa hoạt động mạnh được đâu. Tí nữa tôi sẽ giải thích cho
cậu những thứ cậu muốn hỏi, nhưng cậu cũng phải đáp ứng tôi một điều
kiện, điều kiện gì thì lát nữa chúng ta cùng bàn. Giờ thì tôi đi xem vài thứ, có gì cần cứ nói, nếu được tôi sẽ giúp hết mình"
Được rồi, nàng đang độc thoại một mình, nam nhân kia có nghe không nàng
không biết, nhưng mà nàng cũng rất buồn nha, lòng tốt của một vị bác sĩ
đang bị tổn thương trầm trọng, nàng cần được an ủi! Thôi, tự kỉ đủ rồi,
làm việc chính thôi
Nhìn bóng dáng của
Tôn Nguyệt Tuyết rời đi, nam nhân vẫn đang nhìn theo bóng lưng của nàng
thì thu hồi tầm mắt, nghe lời nàng nằm xuống nghỉ. Hắn không phải cố ý
làm cho nữ nhân kia độc thoại một mình, hắn chỉ là không quen khi phải
mở miệng nói nhiều tới vậy. Bỗng có một vật thể màu đỏ xuất hiện trước
mắt hắn, hắn liền nhận ra đây là con hồng xà vừa nãy.
Tiểu Hồng rất bực bội, nam nhân này sao lại dám bơ chủ nhân của nó như vậy,
chủ nhân là vàng là ngọc mà nó còn hận không thể cung phụng như trời mà
sao nam nhân này dám để chủ nhân nó mở lời vàng lời ngọc nhiều như vậy
mà không trả lời. Nó muốn cắn nam nhân này nhưng mà chủ nhân dặn phải
chiếu cố tên này nên nó mới tha, chứ nếu chủ nhân không dặn nó đã cắn đã cạp chết tên này rồi. Thật là tức chết nó!
Tiểu Hồng lăn qua lăn lại trên giường trước con mắt của nam nhân mà nó đang
phỉ nhổ hàng vạn lần kia, nó thật bực bội! Rất bực bội. Nam nhân nhìn
vật nhỏ như thể đang bị chọc tiết cứ không ngừng lăn cái thân dài của
mình, mặc dù Tiểu Hồng là rắn nhưng so với rắn bình thường thì nhỏ và
gọn hơn, thân cũng không dài, nên làm thành vòng tay rất thích hợp
Cái đuôi rắn của Tiểu Hồng còn như vô tình đánh vào mu bàn tay trắng của
nam nhân, nam nhân chỉ nhìn không ngăn cái đuôi quấy phá, tựa như người
bị đánh bằng đuôi rắn không phải là mình. Lúc đó hắn chợt mở miệng làm
Tiểu Hồng phải dừng trả thù cá nhân
"Tiểu xà...Nữ nhân kia, là chủ nhân ngươi?" Nam nhân vô tình hỏi, hắn có cảm
giác con hồng xà này nghe hiểu tiếng người, còn rất thông minh có linh
tính, không giống mấy con rắn hắn từng thấy nên hắn vốn không tim không
phổi cũng nảy sinh tò mò muốn tìm hiểu
Tiểu Hồng không thể trả lời chỉ có thể gật đầu nhỏ của mình, ánh mắt lấp
lánh khi nhắc tới chủ nhân của nó, cái đuôi còn vỗ vỗ vào cái thân mà nó cho là ngực của mình để thể hiện niềm tự hào khiến nam nhân càng thêm
tò mò về hồng xà này cả nữ nhân sở hữu dung mạo đẹp nhất mà hắn từng gặp kia nữa
"Là nữ nhân kia cứu ta?" Nam
nhân thấy thế thì hỏi tiếp, hắn không giỏi tiếp xúc với người khác nên
nói chuyện với một con xà làm hắn cảm thấy dễ chịu
Tiểu Hồng tiếp tục gật đầu, trong lòng thầm khinh bỉ tên nam nhân này, vừa
nãy chủ nhân đã nói rõ mà hắn còn hỏi, đầu óc thật là kém! "Không cần
khinh bỉ ta như vậy, ta chỉ là thuận miệng hỏi" Nam nhân nhìn vật nhỏ dù không có biểu hiện gì nhưng đôi mắt màu ngọc bích đã nói lên tất cả làm hắn rất không dễ chịu, từ khi nào một con hồng xà lại biết khinh bỉ hắn như vậy
Tiểu Hồng giật mình, ngoài trừ
chủ nhân nó ra thì đây là người đầu tiên dám nói chuyện với nó mà còn
đoán suy nghĩ của nó được, nam nhân này cũng thật sự rất lạ nha. Nó
không thèm so đo nữa, dù sao nó cũng là một con rắn rộng lượng, so đo
với người này chỉ hao trí thông minh của nó thôi. Không thể không thừa
nhận, câu nói bao đời ông cha ta truyền lại là chủ nào tớ nấy thật sự
rất đúng...
"Tiểu Hồng, đi ra ngoài hái
cho ta vài loại trái cây ăn tráng miệng đi" Tôn Nguyệt Tuyết trên tay
cầm một chén cháo nấm, nàng cũng cho một ít thảo dược để làm tan tác
dụng còn sót lại của hương độc. Nàng nhanh chóng ra lệnh cho Tiểu Hồng
tự mình ngồi xuống bên cạnh nam nhân
"Tôi biết cậu không thích nói chuyện với người lạ, vì vậy tôi sẽ không ép
cậu, nhưng cậu phải hợp tác để tôi trị dứt bệnh của cậu" Tôn Nguyệt
Tuyết khuôn mặt nghiêm túc nâng nam nhân này ngồi dậy, nam nhân mặc dù
nhỏ hơn nàng nhưng thân hình cao ráo chắc khỏe, cũng may là nam nhân
chịu hợp tác chứ nếu không nàng sợ rằng nàng nâng cũng khó khăn
"Tôi tên Lục An Nguyệt, còn cậu? Chắc cậu sẽ không keo kiệt tới mức một cái
tên cũng không chịu nói chứ?" Tôn Nguyệt Tuyết không có ý định dùng tên
nguyên chủ, nếu lỡ nam nhân này biết nguyên chủ sẽ khổ mà Lục An Thần
cũng không thể vì đó là tên nam, còn Lục An Nguyệt là tên kiếp trước là
có thể dùng. Nàng còn chưa có ý định sẽ lộ thân phận khi chưa hiểu rõ
người này
"Tiêu Diệc" Nam nhân giuơng đôi mắt hắc bạnh phân minh nhưng lạnh tanh không chút cảm xúc nhưng hơi mơ
hồ nhìn Tôn Nguyệt Tuyết, thanh âm khàn quỷ dị kích thích người. Tôn
Nguyệt Tuyết mỉm cười, vậy là người này cũng bắt đầu tin tưởng nàng rồi
Cơ mà khoan đã, Tiêu Diệc không phải tên của nam phụ trong truyện sao? Còn là nam phụ nàng rất quý nữa nha. Trời ạ! Không ngờ là nàng được chạm
mặt nam phụ ít xuất hiện nhất.
Trong
nguyên tác Tiêu Diệc là một cô nhi, vì quá khứ không mấy tốt đẹp mà tính tình lãnh đạm, bát cần, dù là mới mười chín nhưng tưởng chừng như hai
mươi chín, hắn rất giỏi nhìn sắc mặt, ít khi mở miệng. Lại coi việc điều chế hương thơm như mạng, hắn không có nơi cố định, đi khắp nơi để thõa
mản cái việc điều chế hương thơm của mình.
Tiêu Diệc gặp nữ chủ trong một lần đi leo núi, nữ chủ cũng có chút thông tin về một số loại thảo dược nên đã giúp đỡ nam phụ này, dần nam phụ này
quen biết nữ chủ, nhưng nam phụ này lại không chấp nhận được việc một nữ nhân lại có ý định sẽ va vãn hắn cùng lợi dụng hắn nên đã tự động rời
xa nữ chủ dù có tình cảm. Một số chuyện nam hắn biết hắn cũng nói cho nữ chủ dù hắn có cảm tình với nữ chủ. Cũng vì thế mà nàng khá thích nam
phụ này, cũng vì hắn rất quyết đoán và biết giữ kín những gì nên giữ
Tiêu Diệc còn là người có tài, dù hơi bất cần nhưng không quá mức vô tâm,
vẫn sẽ biết ơn ai đã cứu giúp mình, thêm việc nam phụ này không bị nữ
chủ dụ dỗ thì nàng đã rất thích rồi. Người này có thể tin! Tôn Nguyệt
Tuyết nhậ định xong liền đem Tiêu Diệc thành người mà mình có thể tin
tưởng, cũng không cần phải giấu diếm hắn. Còn việc nàng là nữ phụ, hắn
còn không biết nữ chủ vạn năng cho tới khi gặp nữ chủ thì sao phải để ý
một nữ phụ nhỏ bé chứ. Hắn chỉ quan tâm tới cái đam mê của mình mà thôi.
Tôn Nguyệt Tuyết đút mấy muỗng cháo cho Tiêu Diệc, hắn cũng rất thuận theo
khiến nàng vô cùng hài lòng "Diệc, tôi có thể gọi cậu như vậy chứ? Tôi
biết cậu vào rừng để tìm hương liệu, tôi nghĩ tôi có thể giúp được cậu"
Tôn Nguyệt Tuyết suy nghĩ một lát, nàng dù sao cũng đã chọn tạo mối quan hệ với người này thì nàng sẽ không ngần ngại giúp đỡ hết mình, nhưng
nàng cũng là thật tâm muốn giúp, không hoàn toàn giống nữ chủ là có mục
đích đâu nha
Tiêu Diệc hơi nghi hoặc nhìn nàng, nhưng cũng gật đầu. Tôn Nguyệt Tuyết đem hết cháo đút cho Tiêu
Diệc, kiểm tra lại lần cuối thân thể của hắn rồi mới yên tâm thở phào
"Đây, thứ này của cậu" Tôn Nguyệt Tuyết đưa hắn cái vali, còn mình thì
ngồi nhìn hắn mở cái vali đó ra, quả nhiên là vali dùng vân tay cùng mậu khẩu, cũng thật công phu!
Nàng không
thấy rõ bên trong nên chỉ thấy Tiêu Diệc lấy ra một cái bình thủy tinh
màu lam ngọc nhỏ, hắn mở nắp bình, một mùi hương dễ chịu dịu nhạt lan
khắp phòng khiến nàng tâm tình vô cùng tốt, nhưng nàng cũng hơi nhíu mày
"Quả nhiên là có khuyết điểm, nó chỉ giúp ta dễ chịu trong giây lát, tôi
nghĩ tôi có thứ sẽ giúp được cậu. À mà tôi lớn tuổi hơn cậu đấy Diệc"
Tôn Nguyệt Tuyết cười, nàng đừng dậy ra ngoài, nàng định lần sau sẽ cho
Tiêu Diệc biết đây là đâu sau
Tiêu Diệc
nhìn bóng lưng nàng, hơi khó hiểu cùng ngứa ngáy, người này rốt cuộc là
ai? Sao lại biết nhiều về hắn như vậy, không phải là người biết hắn rất
ít sao?
Rồi Tôn Nguyệt Tuyết quay lại với một bông hoa, rất giống bông hoa tulip nhưng mùi lại khiến người khác
an tĩnh, cực kì dễ chịu "Thứ này sẽ giúp được cậu đấy" Nói rồi nàng vươn ngón tay, lấy từ bên trong bông hoa ra một viên tròn nhỏ màu vàng,
không mùi nhưng lại khiến Tiêu Diệc nhìn không thôi.
Nàng đưa viên tròn nhỏ này vào trong bình, viên ấy vừa vào trong hết lập tức tan ra không dấu vết, nàng đóng nắp, mỉm cười đưa cho Tiêu Diệc "Ngày
mai sẽ có tác dụng rất lớn đấy, cậu cũng đã ổn, tôi đưa cậu về chỗ cũ,
ngày mai cậu đến quán cafe [30] ở đường XX thì tôi với cậu nói chuyện.
Tôi biết cậu hiểu ý tôi mà" Nói rồi nàng đem bình đặt vào vali, đóng
lại, bịt mắt Tiêu Diệc rồi niệm tâm, khiến Tiêu Diệc cùng vali đi ra
ngoài. Còn nàng thì ở lại không gian