Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp

Chương 12

Tạ Bệnh Miễn nhìn sắc mặt nam sinh đối diện dần tái nhợt, kết hợp với mối quan hệ giữa cậu ta và Hạ Thanh Từ hắn đã có thể đoán ra được chuyện gì xảy ra với bức thư tình lần trước.

1

Với giọng nói lơ đễnh, hắn bật cười:

"Hạ Thanh Từ không phản ứng gì là do cậu ấy tốt tính, nhưng tôi thì không."

"Nếu cậu lại đến làm phiền cậu ấy, hoặc ăn nói linh tinh—"

Dừng một chút, hắn nhướng mi bỏ lửng nửa câu sau nhưng đối phương khẳng định đã tỏ tường.

Tạ Bệnh Miễn nhìn xuống dưới lầu, bóng dáng cao gầy gần như không còn thấy được nữa, bước chân ấy tiêu sái không chút do dự.

Cảnh tượng có chút tiếc nuối, vốn định mời tiểu lớp trưởng ăn tối nhưng đối phương chạy nhanh như vậy.

Mãi cho đến khi mọi người đã đi, Trần Tinh là người duy nhất còn lại trên hành lang, khuôn mặt hắn ta vẫn tái nhợt, đứng yên bất động.

Ngoài sự xấu hổ hắn lại càng không thể tin hơn.

Âm thanh lãnh đạm kia phảng phất còn văng vẳng bên tai, giống như búa bổ vào lồng ngực, hắn đau đến không nói ra được lời nào, tràn đầy tức giận cùng ghen tị.

Tạ Bệnh Miễn vừa nói gì? Thì ra là hắn chủ động theo đuổi cái tên câm ngu ngốc phiền phức kia... dựa vào cái gì... cậu ta không xứng.

6

Đối phương vừa rồi uy hiếp hắn, hắn cảm thấy rất không cam lòng. Sắc mặt Trần Tinh tối sầm lại, trong đầu hiện lên hình bóng Hạ Thanh Từ, mang theo một ít cảm xúc không nói rõ là gì.

Hạ Thanh Từ hôm đó cũng về nhà muộn, cậu ăn cơm, tắm rửa xong cũng đã gần mười giờ. Cậu đọc sách và cập nhật thông tin trước khi đi ngủ.

X: Lần sau tôi sẽ bồi thường cho cậu bữa tối

Lúc tan học cậu rời đi Tạ Bệnh Miễn có nói hắn sẽ mời cậu ăn tối, nhưng cậu đã từ chối.

Vấn đề đã qua dường như không cần trả lời lần hai, đầu ngón tay của Hạ Thanh Từ dừng lại trên màn hình một lúc trước khi gõ.

SS: Không cần.

Cậu gửi đi nhưng bên kia không trả lời nên cậu liền tắt điện thoại đi ngủ.

Đang suy nghĩ về những gì Lão Trương nói và phương pháp hỗ trợ một kèm một. Cậu không muốn giúp Tạ Bệnh Miễn, việc này cũng đã nói với Lão Trương vài lần nhưng cũng vô dụng.

4

Cứ nói cậu thử rồi mới biết, nghĩa là không cần bàn cãi.

Nếu như vậy, cho dù cậu có được bao nhiêu điểm trong bài kiểm tra hàng tuần cũng thực vô nghĩa.

"Lớp trưởng, tôi đi trước, ngày mai gặp."

Chuông tan học vang lên Đường Viễn vẫy tay chào cậu, chiều mai bọn họ sẽ có bài kiểm tra hàng tuần.

Hạ Thanh Từ lấy lại tinh thần và thu dọn sách trên bàn, hai ngày nay Tạ Bệnh Miễn không gây ra chuyện gì, Trần Tinh cũng không đến phiền cậu nữa. Ít hơn hai con ruồi khiến cậu càng thấy thảnh thơi hơn nhiều.

Diệp Kỳ vẫn ngồi ở cuối lớp, Hạ Thanh Từ chờ cho Tạ Bệnh Miễn rời đi mới đứng dậy đi xuống.

Diệp Kỳ đang đợi Nhị ca của hắn, trước mắt xuất hiện một bóng người, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

"Lớp trưởng?"

"Tôi muốn nói chuyện với cậu."

Mạnh Phi Du đang nghịch điện thoại bên cạnh, ngoài mặt thì giả vờ không nghe thấy nhưng tay lại gõ rất nhanh vào điện thoại bên dưới, khẩn trương báo tin cho Nhị ca.

Peter Pan: Nhị ca, lớp trưởng đến tìm tiểu Kỳ, muốn nói chuyện với tiểu Kỳ!!!!!

Hạ Thanh Từ trước giờ không nói chuyện với bọn họ, đây là lần đầu tiên cậu đích thân đến tìm, điều này thật đáng ngạc nhiên.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài khiến Mạnh Phi Du vô cùng tò mò, khi hai người rời khỏi lớp cậu ta lập tức đi theo.

"Muốn tôi giúp Nhị ca sao?" Diệp Kỳ cảm thấy thật ngoài ý muốn, cậu ta theo bản năng hỏi lại.

Lý do cơ hồ có thể đoán được, nhưng cậu ấy muốn nghe chính miệng lớp trưởng nói.

"Dính líu tới cậu ta sẽ mang đến cho tôi rất nhiều phiền phức." Hạ Thanh Từ nói thẳng: "Hai người là bạn bè, phù hợp hơn."

Có nghĩa là yêu cầu Diệp Kỳ nói với Lão Trương, để Lão Trương có thể buông tha.

"Lớp trưởng, thật ra..." Diệp Kỳ không biết nên nói gì, tâm tình phức tạp, cảm thấy lớp trưởng có chút khổ sở nhưng trong lòng đương nhiên vẫn là thiên vị Nhị ca.

"Để tôi hỏi Nhị ca đã. Lớp trưởng, cậu đừng vội đẩy hắn ra. Nếu như phiền phức do Nhị ca gây ra hắn sẽ giúp cậu giải quyết."

Diệp Kỳ ho khan một tiếng, cậu ta cảm thấy mình thật tàn ác. Nhị ca của hắn không phải người tốt, cũng không có nhiều sự đồng cảm đến vậy.

"Cậu không muốn sao?"

Hạ Thanh Từ nói rất nhẹ nhàng, dường như đã tỏ.

Diệp Kỳ bắt gặp ánh mắt kia càng cảm thấy xấu hổ, hơi dời mắt đi chỗ khác: "Không phải tôi không muốn, tôi nói chưa chắc đã được, lão Trương cũng có thể không đồng ý."

Diệp Kỳ cố gắng hết sức để nói tốt cho Nhị ca của mình: "Nhị ca muốn làm bạn với cậu... lớp trưởng, cậu có thể thử không thì tôi sẽ hỏi Nhị ca sau, anh ấy sẽ không gây rắc rối cho cậu."

Mạnh Phi Du, người đang ở cửa sau nghe lén rất ngạc nhiên, cậu cảm thấy Diệp Kỳ đang làm quá lên. Nó chỉ là giúp đỡ, Nhị ca nào có thiếu.

Hoàn toàn không cần thiết.

Ôm tâm tư như thế hai người trở về lớp, Mạnh Phi Du ngồi vào chỗ của mình, Diệp Kỳ ngồi xuống, cậu ta hạ giọng.

"Sao cậu lại nói vậy với lớp trưởng? Cứ như Nhị ca thèm để tâm đến cậu ta."

Diệp Kỳ mí mắt giật một cái: "Lời này cậu đừng có nói bên ngoài, càng đừng nói cho Nhị ca."

Đối phương vẻ mặt không hiểu vì sao, Diệp Kỳ ý vị thâm sâu: "Chờ Nhị ca về rồi sẽ biết, tôi nói cho cậu ấy rồi. Nhị ca có để tâm đến lớp trưởng hay không, cậu tự mình xem."

Nói xong, Nhị ca cũng đã trở lại, hắn không đi xuống cuối lớp mà mà lại đến bên cạnh nam sinh bàn trên đang thu dọn sách vở.

"Lớp trưởng, hôm kia đã nói rồi, chờ tôi một chút tôi dẫn cậu đi ăn."

Thiếu niên mặt không cảm xúc cự tuyệt:

"Không, tôi muốn về nhà."

"Không phải nói muốn thương lượng về việc giúp đỡ học tập sao. Cậu đi ăn với tôi, tôi nói chuyện với lão Trương, cậu thấy thế nào?"

Cậu nam sinh quay lại, nhìn Tạ Bệnh Miễn một chút sau đó nhìn về phía cuối lớp, Diệp Kỳ cúi đầu che mặt.

Đối phương không lập tức lên tiếng tựa hồ còn đang suy nghĩ, Nhị ca khuyên bảo: "Tiểu lớp trưởng, cậu nghĩ kỹ đi Diệp Kỳ nói chưa chắc đã bằng tôi."

"Chỉ là một bữa cơm, còn có Diệp Kỳ với Mạnh Phi Du, cậu sợ cái gì?"

Diệp Kỳ: "..."

Mạnh Phi Du: "..."

Bốn người cùng nhau rời khỏi lớp, quy tắc của ba người họ đã bị phá vỡ, Tạ Bệnh Miễn và Hạ Thanh Từ đi trước, bỏ lại Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du.

"Nhìn nhị ca có vẻ cao hứng nha, có đuôi nhất định là đang vẫy vẫy."

Sau khi lớp trưởng đồng ý, Nhị ca xuống lầu liền bám lấy cậu ấy không ngừng nói chuyện. Lớp trưởng lạnh nhạt, hắn nói ba câu mới đáp lại một.

Mạnh Phi Du tâm tình phức tạp, từ phía sau quan sát hỏi: "Lúc trước tôi có hỏi qua, cậu ấy cũng nói là có hứng thú với lớp trưởng."

Diệp Kỳ: "Anh ấy cũng nói với tôi điều tương tự, tôi hy vọng anh ấy thực sự làm theo ý thích."

"Ngay từ đầu cậu ta còn nói lớp trưởng đang chơi lạc mềm buộc chặt với mình. Tôi nghĩ cậu ta rất vui vẻ cắn câu."

"Hiện giờ mà đi hỏi, cũng chưa chắc cậu ta chịu nhận."

"Tôi chỉ không biết liệu cậu ấy có nghiêm túc hay không."

Diệp Kỳ: "Biết đâu, cho dù chỉ là hứng thú nhất thời thì tôi đoán nó cũng không nhỏ. Cậu xem cậu ấy đã từng đối xử với bất kỳ ai như vậy không? Cậu ấy cố gắng hết sức để đưa người ta đi ăn tối?"

Chưa kể còn để tâm đến việc có trả lời tin nhắn hay không.

Chỉ là không biết sự quan tâm này có thể kéo dài bao lâu.

Mạnh Phi Du ngừng nói, hai người bọn họ đi theo phía sau, hắn chưa từng thấy Nhị ca nói nhiều như vậy.

"Lớp trưởng, muốn ăn cái gì a? Gần trường học có rất nhiều quán, cậu chọn một cái đi."

Tạ Bệnh Miễn lướt điện thoại mở màn hình lên, cầm lấy điện thoại để trước mặt Hạ Thanh Từ, khi đến gần liền ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng.

"Sao cũng được." Hạ Thanh Từ chỉ liếc một cái.

"Cậu có thích ăn đồ ngọt không?"

Hạ Thanh Từ lần này dừng một chút: "Không thích."

"Muốn ăn cay sao?"

"Bình thường."

Bình thường là thích rồi, Tạ Bệnh Miễn kiểm tra trên điện thoại: "Có một nhà hàng cá nướng nhìn cũng được, cũng có một vài nhà hàng tây và quán cơm, gần đây còn có nhà hàng lẩu, cậu xem chúng ta nên chọn cái nào?"

Hạ Thanh Từ hiếm khi ra ngoài ăn, cậu thường đi chơi với Trần Tinh nhưng Trần Tinh là người chọn địa điểm, cậu chưa bao giờ chọn những thứ này.

Hơn nữa ăn uống là một quá trình, cậu hoàn thành nó là tốt rồi.

"Tùy."

Tạ Bệnh Miễn chọn một nhà hàng lẩu có đồ ngọt: "Lớp trưởng, cậu thấy món này thế nào, món tráng miệng ở đây không tệ."

"Ồ, tôi không thích món tráng miệng."

"Thử đi." Tạ Bệnh Miễn lơ đễnh nói: "Không thử làm sao biết không thích."

"Không thử cũng biết không thích."

"Ai dạy cậu thế? Cậu không thể vì ấn tượng ban đầu mà không thử nghiệm. Vậy chúng ta liền thử cái này đi."

Tạ Bệnh Miễn vừa nói vừa ra quyết định, thanh niên bên cạnh yên lặng lắng nghe. Bởi vì ở gần, cậu hơi nhíu mày, không chút dấu vết nhích ra xa một chút.

Hắn vờ như không biết, cúi xuống lại đến gần lần nữa, đầu ngón tay chạm vào dây đeo cặp của cậu.

Không biết đã chạm vào lúc nào, nhưng sau khi chạm phải hắn đã nâng nó lên, vốn cũng không quá nặng.

"Tiểu lớp trưởng, cậu mang bao nhiêu quyển sách thế? Sao nặng như vậy?"

Hạ Thanh Từ tránh tay của Tạ Bệnh Miễn, nhớ lại thủ phạm khiến cậu ra nông nổi này, giọng lạnh đi: "Tất cả."

Nếu không phải vì Tạ Bệnh Miễn cậu cũng không phải học thuộc tất cả các sách mỗi ngày.

Nếu để sách trong lớp, có thể sẽ bị xé rách như lần trước.

Cậu nói thế đối phương cũng không lên tiếng, một lúc sau mới nói: "Tiểu lớp trưởng, để tôi xách giúp cậu."

"Không cần."

"Có người giúp mà cậu còn không muốn." Tạ Bệnh Miễn nhàn nhạt nói: "Vậy cứ mệt chết cậu đi."

1

Hạ Thanh Từ: "..."

Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du đi theo phía sau: "..."

Hạ Thanh Từ cảm thấy như mình đang nén giận, những con ruồi bên cạnh vẫn vo ve với cậu. Về sau cậu liền phớt lờ hắn, mặc cho người bên cạnh liên tục hỏi cậu cũngchẳng buồn trả lời.

"Tiểu lớp trưởng, cậu có nghe tôi nói không? Về sau không cần mang nhiều sách về nhà như vậy, cậu để ở lớp đi, sách của cậu sẽ không có ai đụng vào đâu."

Cậu "ồ" một tiếng, nhưng không có ý định xem trọng:

"Cậu đang nghĩ gì đấy?"

Đối phương còn chưa dứt lời bọn họ đã ra khỏi cổng trường, Hạ Thanh Từ còn chưa nói hai chữ "không có gì", cổ tay đột nhiên có lực, một trận gió thoảng qua bên tai.

Một tiếng vang âm, chiếc ô tô lao vụt qua cách cậu chưa tới nửa bước. Hạ Thanh Từ đột nhiên bị đẩy lùi lại đâm sầm vào cánh tay của Tạ Bệnh Miễn, giọng nói của người kia dường như lướt qua tai.

+

Thanh âm trầm thấp của hắn mơ/n trớn vành tai, nhưng cổ tay vẫn bị giữ chặt, không cách nào thoát ra.

"Tiểu lớp trưởng, nhớ nhìn đường."

_____
Bình Luận (0)
Comment